Vẻ mặt của đám thị vệ trở nên khó coi.
Vương phi nói đến như thế, nếu như làm ầm ĩ lên, mấy người bọn họ không có kết cục tốt, còn liên lụy Thất Vương gia.
Bọn họ nhìn nhau, nhận tội: “Xin Vương phi nương nương chớ nổi giận, chúng thuộc hạ xin tuân theo.”
Bọn họ mang ván gỗ đến.
Tần Lam Nguyệt kiểm tra một phen, ván này dày, rắn chắc, đánh trên người sẽ rất đau.
Là ván gỗ đánh lên người nàng lần trước.
Trong mắt Hồng Dược ẩn ẩn tia sợ hãi, nàng ta không ngừng lùi về sau, cuối cùng lùi đến không còn lùi được, bị người lôi lên ghế dài.
Tấm ván của đám thị vệ rơi xuống.
“Dừng lại.” Tần Lam Nguyệt đi qua, nhẹ nâng cằm: “Hai vị tiểu ca, chuyện đến bây giờ, các ngươi còn muốn lừa ta sao? Hai cây vừa nãy không tính, lại đi.”
“Đúng rồi, nếu hai vị tiểu ca đau lòng nàng ta, thì nên thành thành thật thật mà đánh ba mươi cây cho xong, nếu không, cứ bắt đầu lại mấy lần, nàng ta không chết cũng sẽ tàn phế đó.”
Hai bên trán đám thị vệ đổ mồ hôi lạnh.
Bọn họ cũng không dám kiềm sức lại nữa, từng cái từng cái một, thành thành thật thật đánh lên người Hồng Dược.
Mới đầu Hồng Dược còn vùng vẫy khóc la, sau đó giọng càng ngày càng yếu, sau khi hoàn tất ba mươi cây thì nàng ta cũng đã ngất đi.
Tần Lam Nguyệt bắt mạch cho nàng ta, chỉ là choáng váng thôi, không chết được.
“Người đâu, mang một thùng nước lạnh đến, gọi Hồng Dược cô nương tỉnh lại.”
Mặt mày đám thị vệ trắng bệch.

Ngày lạnh như thế này, người vừa bị đánh ba mươi cây, lại bị dội một thùng nước lạnh, em là sẽ chết người.
“Xin Vương phi nương nương suy xét, như thế này có thể sẽ chết người.” Thị vệ nói: “Xin nương nương khoan dung độ lượng.”
“Khoan dung độ lượng?” Tần Lam Nguyệt cười châm biếm: “Khi ta còn chút hơi tàn gần bên bờ cái chết, sao các người không khoan dung độ lượng? Yên tâm đi, nàng ta mạnh hơn ta nhiều, không chết được, nhiều lắm thì bệnh nặng một trận.”
“Lục Bảo, vừa nãy nàng ta đánh ngươi bao nhiêu roi, ngươi còn nhớ không?” Nàng hỏi.
Lục Bảo bị lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, nàng ấy lắc đầu: “Hồi bẩm Vương phi nương nương, nô tỳ, nô tỳ không nhớ ạ.”
“Ta nhớ.” Tần Lam Nguyệt đưa roi da cho nàng ấy: “Trên người ngươi tổng cộng có ba mươi tám vết, giờ đưa roi da cho ngươi, nàng ta đánh ngươi thế nào ngươi trả lại thế đấy, không cần thủ hạ lưu tình, có chuyện gì ta gánh.”
Lục Bảo dồn sức mà lắc đầu: “Vương phi nương nương, không sao, không sao rồi, nô tỳ không đau.”
“Đánh!”
“Đã đủ rồi, chúng ta về đi.” Nàng ta thút thít: “Vương phi nương nương vì nô tỳ làm như vậy là quá đủ rồi.”
“Bảo ngươi đánh thì ngươi đánh.” Tần Lam Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Nàng ta đánh ngươi, ngươi đánh trả lại, nếu ngươi ngấm ngầm chịu đựng mãi, nàng ta sẽ ngày càng tệ hại hơn.”
Lục Bảo vẫn lắc đầu: “Vương phi, đã đủ rồi, vết thương của người còn chưa khỏi, chúng ta quay về đi.”
Tần Lam Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng ném roi da lên người Hồng Dược.
Hồng Dược đã bất tỉnh, sau khi bị dội một thùng nước lạnh, mặt mày trắng bệch, môi tím ngắt, trông nhếch nhác kinh khủng.
Dù cho Lục Bảo không đánh nàng ta thì cũng phải tịnh dưỡng hai ba tháng mới có thể hồi phục.
“Hôm nay Lục Bảo không đánh ngươi, là do ngươi may mắn, nhưng, ba mươi tám roi này ta đã nhớ kỹ, nợ này sớm muộn ta cũng đòi lại thôi.”
Nàng nói xong lại quay sang nói tiếp với đám thị vệ: “Các ngươi mang Hồng Dược về, báo sự thật cho Thất Vương gia.


Sẵn tiện mang giúp ta mấy câu, có đôi khi, chó kín đáo hơn so với người, có thể canh lúc người không chú ý mà cắn ngược một cái.

Hôm nay ta đánh chó là vì thấy chủ, nhưng, chuyện này không liên quan đến y, càng không liên quan đến Vân phi nương nương.
“Lục Bảo, chúng ta đi.”
“Đúng rồi.” Nàng nhìn mọi người: “Ta cần nước và thức ăn, hy vọng trong thời gian ngắn nhất có thể thấy chúng.”
Nàng dìu Lục Bảo về U Lan Các mộc mạc nhất Vương phủ, mọi người đưa mắt nhìn nhau vô cùng kinh sợ.
Đám thị vệ đưa Hồng Dược còn chút hơi tàn về Cung Minh Ngọc nơi Đông Phương Lý ở.
Đông Phương Lý đang đọc sách thấy đám thị vệ mang Hồng Dược cả người toàn máu đến, hơi ngây người: “Xảy ra chuyện gì?”
Đám thị vệ bẩm báo những chuyện vừa xảy ra với y, cũng nói y nguyên lời Tần Lam Nguyệt cho y nghe.
“Nàng chỉ nói vậy?” Vẻ mặt Đông Phương Lý lạnh như băng.
“Vâng, chỉ nói như vậy thôi ạ.” Sắc mặc thị vệ không tốt lắm: “Nàng còn đặc biệt chỉ hai người lần trước đánh nàng ra đánh Hồng Dược, còn để họ dùng sức như trước, đánh xong còn dội nước lạnh, Hồng Dược sốt cao rồi, e là không chết cũng bệnh nặng một trận.”
“Ồ?” Giọng Đông Phương Lý vô cùng bình tĩnh.
Mấy ngày trước y gặp nàng, tính tình nàng thay đổi rất lớn, dường như là hai người khác nhau, đôi mắt khép hờ.
Nàng không những thông minh hơn, mà thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn.
Thị vệ thấy vẻ mặt Đông Phương Lý bất định, chần chừ nói: “Vương gia, chúng ta làm thế nào ạ? Nàng nói như vậy, dù thuộc hạ nghe không hiểu, nhưng cảm thấy nàng đang mắng, mắng Vương gia người.”
“Ha ha.” Đông Phương Lý đóng sách lại.

“Đem Hồng Dược xuống đi, gọi thái y đến chữa trị.” Đông Phương Lý vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Vương gia, người muốn đi đâu vậy?”
“U Lan Các.”
Thị vệ nghe đến U Lan Các rùng mình một cái: “Thuộc hạ đi cùng người.”
“Không cần.” Đông Phương Lý nặn tay áo, dưới lực của ngón tay, tay áo hoa văn sóng gợn biến thành hình dạng khác.
Nữ nhân kia đặc biệt với y, nàng vì chủ mới đánh chó, nàng đánh chó không liên quan y.
Ý câu này rất rõ ràng.
Nàng đang nói với y, chủ nhân của Hồng Dược không phải y, cũng không phải mẫu phi, mà là người khác.
Tần Lam Nguyệt ngu ngốc nổi tiếng khắp Kinh Thành, lại phát hiện thân phận thật sự của Hồng Dược.
Nàng đánh Hồng Dược là muốn cắt đứt sợi dây gốc rễ này với Hồng Dược, sẵn tiện báo thù Tam huynh.
Một chiêu này đủ tàn nhẫn đủ dứt khoát.
Người tàn nhẫn này và Tần Lam Nguyệt y biết vốn không cùng một người.
Nghĩa là.
Y phải xác nhận lần nữa xem rốt cuộc nàng ngu thật hay giả ngu.
Đông Phương Lý khoanh tay trước ngực, tay áo rộng theo gió đong đưa.
U Lan Các là nơi giản dị hẻo lánh nhất trong Vương phủ, sau khi cây cối tàn lụi, cửa và cửa sổ, tường ngói loang lổ, càng trở nên vắng lặng.

Nàng yên ổn ở nơi xa nhất, tồi tàn nhất, mắt không tịnh, tâm không phiền.

Y đẩy cánh cửa lớn cũ nát bước vào trong sân.


Vừa bước vào một bước đã thấy cơm thừa canh cặn đặt trước cửa phòng.

Khi có gió thổi qua, mấy phiến lá còn sót lại trên cây xào xạc rơi xuống khay cơm, làm U Lan Các tăng thêm mấy phần hoang sơ.

Y hơi nhíu mày, nhìn thức ăn thừa chó không thèm ăn, đá sang một bên, đẩy cửa ra.

Lập tức từ trong phòng tràn ra luồng khói đặc khiến y sặc ho một trận.

“Ngươi đốt cái thứ quỷ gì vậy?” Y lùi ra ngoài, lúc lâu sau mới chậm rãi vào lại.

Tần Lam Nguyệt đang tẩy chỗ vết thương cho Lục Bảo, nghe giọng Đông Phương Lý hơi nhếch mày: “Đương nhiên là đốt than củi rồi, than chất lượng kém, khói độc hơn, Vương gia cẩn thận nha.” Đông Phương Lý vào phòng mà vẻ mặt đen như đít nồi.
Ngoài phòng rất ngạt, nhưng trong phòng vẫn còn ổn.
Trên bếp lò đặt một đoạn gốm sứ làm thành ống dẫn, dẫn khói ra khỏi phòng, than kém chất lượng vốn khó cháy cũng nổi lên ngọn lửa, giờ đang cháy bùng bùng.
“Ngươi, đến kho lấy ít than bạc đến đây.” Đông Phương Lý nói với Lục Bảo.
Lục Bảo không quan tâm vết thương trên người, sau khi hành lễ vội đi ra ngoài.
Tần Lam Nguyệt đứng dậy, cúi người hành lễ: “Hôm nay Thất Vương gia có thời gian rảnh ư? Thần thiếp không thể từ xa nghênh đón, mong Vương gia tha tội.”
Đông Phương Lý liếc nhìn nàng cả buổi: “Đừng giả bộ.”