Viết trên giấy là việc đấu giá này là hai bên tự nguyện, người nào ra giá cao sẽ thắng, lượng sức mà làm, hậu quả sẽ phải tự chịu trách nhiệm, ký tên chấp thuận, phải mang đi chứng thực, một loại ba bản sao, không được hối hận.
Nàng đã vẽ dấu tay trên cả ba bản sao, nói: “Tô nhị tiểu thư, nếu như ngươi không mang theo bạc hoặc không dám thì bây giờ hối hận vẫn còn kịp”
Bị Tần Lam Nguyệt châm chọc, đầu óc Tô Điểm Sương nóng rực lên, lập tức vỗ bàn tay vẽ ấn chấp thuận rồi nói: “Ta mà không dám sao? Đúng là nực cười.”
Tần Lam Nguyệt thấy cá đã cắn câu, nàng khẽ cười, đưa ba tờ văn tự cho nữ quản sự.
Nữ quản sự cũng vẽ ấn tay chấp thuận ở trên đó, ba người mỗi người một phần, hiệu lực giống nhau.
“Bởi vì đồ trang sức trong cửa hàng đều là những vật phẩm đơn lẻ, cho nên một khi giữa hai người xuất hiện sự tranh chấp cùng một mặt hàng thì sẽ sử dụng phương pháp đấu giá.

Giấy trắng mực đen cũng đã được viết rõ ràng, hai bên tự nguyện, hậu quả tự chịu trách nhiệm.


Các quy tắc rất đơn giản, ai ra giá cao thì người đó được.

Giá khởi đầu là một trăm lượng, hai vị mỗi người tăng một giá đi.”
Tô Điểm Sương cảm thấy có gì đó không đúng nhưng giấy tờ đã ký rồi, bây giờ hối hận đã không kịp.
“Ta ra giá hai trăm lượng!” Tần Lam Nguyệt dẫn đầu nói.
“Năm trăm lượng” Tô Điểm Sương sợ tụt lại phía sau nên không buồn suy nghĩ nhiều mà tăng giá lên cao.
“Sáu trăm lượng.
“Đúng thật là không phóng khoáng mà?” Tô Điểm Sương khoanh hai tay lại vào nhau, hếch mũi hướng lên trời nói: “Mọi người ai cũng đều biết rằng ngươi không được chào đón ở Thất vương phủ, vẻ mặt nghèo nàn chua xót, bổn cô nương sẽ dùng ngân phiếu đập chết ngươi, ta ra giá một nghìn lượng”
“Một nghìn một trăm lượng.

Tần Lam Nguyệt không thay đổi sắc mặt hô lên.
“Hai nghìn lượng”
“Hai nghìn năm trăm lượng” Tần Lam Nguyệt xem xét kỹ lưỡng biểu cảm đắc ý của Tô Điểm Sương, tăng biên độ tăng giá lên, trưng ra dáng vẻ đau lòng rối rắm.
“Năm nghìn lượng.” Tô Điểm Sương nhìn thấy nàng đều đau đớn sau mỗi lần tăng giá nên tâm tình vô cùng sung sướng.
Nàng ta ngẩng cao đầu, cảm thấy vô cùng tuyệt vời nói: “Ta khuyên ngươi không nên tiếp tục nữa, nhỡ đầu đến lúc không có tiền mà mang tới rồi chọc người ta cười chết mất”
Tần Lam Nguyệt cười lạnh: “Lời này, ta xin trả lại nguyên vẹn cho ngươi, thái độ của ngươi kiêu ngạo như vậy, đừng có phô trương tỏ ra mình có tài như vậy chứ? Năm nghìn lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ, ngươi… có thể trả được số bạc ấy không?”

“Phô trương tỏ ra mình có tài? Ngươi không đi nghe ngóng thử xem từ trước tới giờ ta mua đồ đều là vung tiền như rác, ta mà lại không trả được sao? Nực cười” Tô Điểm Sương lấy một xấp vé bạc từ trong lòng ném ra: “Một vạn lượng.
“Ta trả một vạn lượng thế này ngươi có bản lĩnh thì tiếp tục ra giá đi!”
“Một vạn lượng? Ngươi chắc chắn chứ?” Sắc mặt Tần Lam Nguyệt lạnh lùng, khóe miệng lại nhịn không được mà nhếch lên.
Nàng cứ tưởng là sẽ cần tốn chút công sức, không nghĩ tới chỉ ba lời hai câu đã xử lý xong.

Thiếu nữ này đúng là như pháo nổ, chỉ cần châm ngòi thổi gió thôi là có thể bay tít lên trời cao.
“Ta chắc chắn, ta ra giá một vạn lượng” Tô Điểm
Sương ném vé bạc trên bàn: “Ngươi lấy một vạn lượng ra đi rồi hẵng tiếp tục ra giá.
Tần Lam Nguyệt không có hành động, nàng nhìn chăm chăm vào ánh mắt Tô Điểm Sương rồi nói: “Xác nhận thêm một lần cuối cùng, ngươi thật sự muốn ra giá một vạn lượng?”
“Tất nhiên rồi.” Tô Điểm Sương hừ lạnh, dương lỗ mũi ra đối mặt với nàng: “Bổn tiểu thư không bao giờ ăn nói bừa bãi”
“Thôi được, người thắng rồi” Tần Lam Nguyệt buông tay: “Người giàu có độc đoán, ta không thể so sánh được với ngươi, ta nhận thua.


Sợi dây chuyền này thuộc về ngươi, ngân phiếu thuộc về Minh Nguyệt Lâu, người bán đã thanh toán đầy đủ, giao dịch thành công”
“Ta nhận thua, ta sẽ tạ lỗi với ngươi.

Nàng củi đầu lạy ba lần rồi nói: “Xin lỗi, chuyện hôm nay là do ta không đúng.
Tô Điểm Sương không ngờ rằng nàng sẽ nhận thua nhanh như vậy, ngược lại còn sững sờ không phản ứng lại được.
Nữ quản sự xác nhận thông tin đấu giá thành công, mở tài liệu, mang đến cho nàng ta ấn tay.
Tô Điểm Sương lại sững sờ ký vào văn tự rồi sau đó giao vé bạc.
Chỉ trong nháy mắt, một vạn lượng bạc đã được quy vào Minh Nguyệt Lâu.