Chương 120

Người thanh niên này chính là Hầu Thái Tông đến khiêu chiến võ quán hôm nay, mặt hắn lạnh tanh, như thể không coi bất kỳ ai ở đây ra gì.

Quách Nguyên Khôn cao giọng nói: “Tôi đây!”

Hầu Thái Tông cười khẩy nói: “Ông là Quách Nguyên Khôn? Chỉ cần ông đỡ được một quyền của tôi thì tôi sẽ tha cho võ quán này. Nếu không thì he he, biến khỏi tỉnh ngay cho tôi!”

Quách Nguyên Khôn cười lạnh nói: “Ăn gì mà có khẩu khí lớn thế?”

Hầu Thái Tông híp mắt lại nói: “Tôi vốn chỉ định đánh bại ông thôi, nhưng ông đã chọc giận tôi rồi nên tôi quyết định sẽ biến ông thành người tàn phế!”

“Ngông cuồng, lên đi!”, Quách Nguyên Khôn không chút sợ hãi, ông ta gào lên rồi nhấc chân.

Ông ta vừa ra tay thì Ngô Bình đã lắc đầu, vì anh biết Quách Nguyên Khôn thua chắc rồi. Quả nhiên, Hầu Thái Tông đã đá vào chân Quách Nguyên Khôn nhanh như chớp, khiến ông ta ngã ngửa.

Quách Nguyên Khôn hự một tiếng, chân thì đang rất đau.

Hầu Thái Tông chưa chịu dừng lại, tiếp tục bật tung người lên rồi xoay tròn người, sau đó đạp một cú thật mạnh lên người Quách Nguyên Khôn.

Nếu bị trúng đòn này, Quách Nguyên Khôn không chết cũng tàn phế.

“Đủ rồi!”

Ngô Bình hét lên rồi xuất hiện sau lưng Hầu Thái Tông, sau đó kéo hắn lại, Hầu Thái Tông lập tức lùi bước.

Hắn rất ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại rồi vòng tay ra sau như một chiếc roi da mà không cần ngoái đầu lại, hắn tấn công chính xác vào huyệt thái dương của Ngô Bình, có lẽ do đã luyện tập vô số lần nên động tác này của hắn vừa nhanh vừa chuẩn như phản xạ có điều kiện.

Ngô Bình cũng giơ tay ra để tiếp chiêu hắn, hai cánh tay quấn vào nhau như hai cái roi da.

“Vút!”

Một tiếng động vang lên, cánh tay của Hầu Thái Tông đau nhức, mặt hắn cũng tái nhợt.

Ngô Bình thì vẫn như không có chuyện gì, anh túm lấy thắt lưng hắn rồi ấn thật mạnh, sau một tiếng động, Hầu Thái Tông đã ngã mạnh xuống đất.

Hầu Thái Tông bừng lửa giận, hắn đang định phản công thì chợt thấy một bàn tay đang đặt lên đầu mình, chân khí đang trực tấn công vào trong. Thoáng cái, Hầu Thái Tông vã mồ hôi lạnh, không dám cử động nữa.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh khiêu chiến thì cứ việc khiêu chiến, chứ sao lại đánh người khác bị thương? Bây giờ là thời đại pháp trị, anh có biết không hả?”

Hầu Thái Tông cứng người rồi trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình thu tay rồi lùi lại, sau đó bình thản đáp: “Tôi chỉ là người qua đường thôi, nhưng thấy bất bình trước hành động tàn sát của anh. Anh giỏi võ lắm đúng không? Nào, tôi sẽ đứng yên đây, chỉ dùng một tay để tiếp chiêu thôi, anh muốn làm gì thì làm”.

Hầu Thái Tông chật vật đứng dậy, ánh mắt như sắp bùng cháy: “Đứng yên và chỉ dùng một tay để tiếp chiêu của tôi ư? Dù anh là cao thủ cảnh giới Khí thì cũng hơi coi thường tôi rồi đấy!”