Chương 47 Gặp việc, một đồng cũng không có, anh làm sao mà giúp được tôi?”

“Ái Vân, chỉ là em không hiểu tôi, thật sự tôi là…”

“Đủ rồi!”

Lý Ái Vân nghiến chặt răng, tức giận hét lên: “Tôi sẽ nói lại lần cuối anh có nghe hay không thì tùy, đó là việc của anh, bây giờ, anh ra khỏi đây cho tôi..”

Nói xong, Lý Ái Vân liền hất mặt đi, dường như có nước mắt rơi ra nơi khóe mắt.

“Cút đi! Phế vật!” Từ Nhiễm hét lớn.

“Vì nể mặt của Ái Vân, chúng tôi không gọi bảo vệ, nếu như anh không rời đi, vậy chúng tôi chỉ có thể ném anh ra ngoài!” Hứa Sinh cười nói.

“Nghe thấy không? Còn không mau cút đi”

Chị Linh ở đằng kia cũng đến lớn tiếng chửi bới.

“Không xem mình là ai, vậy mà lại chạy đến đây!”

“Đâylà nơi nào chứ, một tên nghèo như cậu có thể đến sao?”

“Quản lý, quản lý, chuyện này là sao? Sao hạng người này mà cũng cho vào? Đưa anh †a ra ngoài!”

“Tên này đúng là hôi chết đi được Những người xung quanh chỉ trỏ chế nhạo Phan Lâm vô dụng.

Bữa tiệc lớn như vậy, mấy chuyện của Phan Lâm làm đến nỗi ai ai cũng đều biết, đương nhiên chẳng có ai xem trọng anh ta.

Bất cứ ai cũng như vậy, họ đều đeo một lăng kính trước mắt mình, dù người tốt có đứng trước mặt họ, khi nhìn qua lăng kính màu ấy đều sẽ biến sắc trở thành một người vô cùng xấu xa.

Quản lý gọi nhân viên bảo an đến.

Lần này Phan Lâm không thể bình tĩnh được nữa, ánh mắt lóe lên một tia nộ khí Phòng tiệc dường như sôi sục lên, âm nhạc phải dừng lại.

Cho đến lúc này, một người đàn ông bước nhanh vào cửa.

Người đàn ông toàn thân đều là Armani, bộ vest thẳng tắp, mái tóc màu cam sáng, vóc dáng cao lớn, anh ta đi thẳng về phía trước.

“Thẩm thiếu gia đến rồi!”

Có người kinh ngạc hô lên.

“Cái gì, Thẩm thiếu gia đến?”

“Chào Thẩm thiếu gia!”

“Thẩm thiếu gia, cuối cùng cũng thấy cậu rồi “Thẩm thiếu gia, cậu vẫn còn nhớ tôi chứ?”

Các thiếu gia và tiểu thư trong đại sảnh nghiêng người, nhìn người mới đến với vẻ đầy phấn khích và ngưỡng mộ.

Lý Ái Vân cũng bị sự thay đổi này thu hút, quay đầu lại, liền nhìn rõ người nọ.

“Thẩm Dị?” Lý Ái Vân trực tiếp kêu lên.

“Ái Vân, tôi biết cô sẽ không quên tôi mà II” Thẩm Dị nói một cách trìu mến.

“Cậu ta là ai?” Phan Lâm cau mày hỏi.

“Bạn thời đại học.” Lý Ái Vân thì thào: “Thời đại học anh ấy theo đuổi tôi, nhưng tôi từ chối. Sau này, anh ấy bị gia đình sắp xếp đi lính, vì thế mà chúng tôi đã không gặp mặt nhau nữa”

“Ái Vân, gần đây có khỏe không?” Thẩm Dị nhẹ nhàng hỏi.

“Cũng… ổn …” Lý Ái Vân bất giác dựa vào Phan Lâm nói: “Sao anh lại ở đây?”

“Ái Vân ngốc, cô không biết sao? Bữa tiệc này là do Thẩm thiếu gia tổ chức cho cô đấy!” Từ Nhiễm cười khúc khích, chớp mắt nhìn cô.

“Làm cho tôi?” Lý Ái Vân sững sờ.

“Nếu không, tại sao chúng ta lại ở đây?

Đó là bởi vì Thẩm thiếu gia đã gọi đám bạn học cũ chúng tôi đến đây đấy.’ Hứa Sinh bật cười.

“Nhưng … tôi đến đây … để gặp một khách hàng lớn …”‘ Lý Ái Vân có chút bối rối.

“Vị khách hàng lớn mà cô muốn gặp là Thẩm thiếu gia của chúng tôi.” Chị Linh bước ra khỏi đám đông và cười nói: “Thẩm thiếu gia đã điều tra cô từ lâu, và anh ấy biết những bất bình ủy khuất của cô trong khoảng thời gian này. Anh ấy cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô, vì vậy với tư cách là một nhà đầu tư, anh ấy để tôi liên hệ với cô và cung cấp cho cô ba mươi tỷ tiềnvốn miễn phí để khởi nghiệp!”

Lý Ái Vân ngay lập tức đứng hình tại chỗ.

Hóa ra tất cả những thứ này đều do Thẩm Dị sắp đặt.

Bất luận là Chị Linh, Hứa Sinh, Từ Nhiễm, hay bữa tiệc này, Thẩm Dị đều một tay chuẩn bị.

Vì Lý Ái Vân, anh ta có thể nói là đã cố gắng hết sức …

Nhiều người cảm động trước hành động của Thẩm Dị Một số cô gái thậm chí còn nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn và đẹp trai với ánh mắt trìu mến, ước được trở thành người mà anh ta thâm tình đối đãi.

“Ái Vân, nếu không phải gia đình ép tôi nhập ngũ, tôi sẽ không bao giờ bỏ lỡ cô, cô đã sớm trở thành vợ Thẩm Dị của tôi rồi!

Nhưng thật may, ông trời đã cho tôi một cơ hội khác! Lần này, tôi sẽ không bỏ lỡ nữa!

“Thẩm Dị trìu mến nói, sau đó từ trong tay lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, quỳ gối trước mặt Lý Ái Vân, chậm rãi mở chiếc hộp ra, trong hộp xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương trong vắt.

“Ất!”

“Đây là cầu hôn sao?”

“Thẩm thiếu gia đang cầu hôn Lý tiểu thư?”

“Trời ạ, lãng mạn quái”

Các cô gái xung quanh la hét.

Lý Ái Vân sững sờ.

Đáy mắt Phan Lâm tràn đầy ý lạnh!

“Ái Vân, gả cho tôi đi!” Thẩm Dị dịu dàng nói.

“Cưới nhau đi!”

“Cưới nhau đi!”

“Cưới nhau đi!”

Những người xung quanh la hét, hô hò ầmï, đặc biệt là nhóm bạn bè người thân Thẩm Dị núp trong đám đông, hết mình hét lên thật to.

Lý Ái Vân sắc mặt tái nhợt, người lui về phía sau, tức giận nói: “Thẩm Dị, anh làm sao vậy? Tôi đã kết hôn rồi!”

“Tôi biết rồi!” Thẩm Dị Nhiên nhẹ giọng nói, “Nhưng đám cưới của cô chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt của ông nội. Cô và chồng hiện tại căn bản chỉ giống như người thân trong nhà, ba năm qua cô còn chưa cho chồng đụng vào người. Ái Vân! Tình yêu phải phụ thuộc vào hai phía, hôn lễ cũng vậy, cô đã làm vợ người xa lạ đó ba năm rồi, như thế chắc chắn sẽ khiến cô chịu thiệt thòi, cô nên có một cuộc sống hoàn chỉnh của chính mình. Cô vẫn là nữ thần trong lòng tôi, cho nên tôi muốn cưới cô, chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể lập tức cho hai người ly hôn, sau đó sẽ tổ chức một hôn lễ náo động cả thành phố này! Đường đường chính chính đưa cô vào nhà họ Thẩm! Sẽ không để cô phải chịu ủy khuất như ba năm qual”

Đây là lời hứa của Thẩm Di.

Là sức mạnh của đại thiếu gia nhà họ Thẩm của Giang Thành.

Ngay cả Hàn Trung cũng không dám nói những điều như vậy, nhưng Thẩm Dị thì có thể.

Những người phụ nữ tại hiện trường không khỏi hét lên, sức quyến rũ và nam tính của Thẩm Dị đã áp đảo họ.

Thậm chí, những người đàn ông cho rằng những lời này của Thậm Dị rất là ngầu.

Nếu đổi lại bất kỳ người phụ nữ nào khác, cũng sẽ động lòng?

Đẹp trai, giàu có, xuất thân trong quân ngũ, lại còn là Thẩm gia của Giang thành, không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Lý Ái Vân phải thừa nhận rằng Thẩm Dị giỏi hơn Phan Lâm rất nhiều.

Đặc biệt là đám cưới.

Hôn lễ ba năm đối với cô mà nói chẳng khác gì một cơn ác mộng Nhưng… cô ấy có quy tắc ứng xử của riêng mình!

Lý Ái Vân mím chặt môi, nhưng không nói lời nào.

“Ái Vân!”

Thẩm Dị có chút lo lắng, lại nhanh chóng trìu mến gọi một tiếng.

Lý Ái Vân hít một hơi rồi quay đầu sang một bên.

Đây có phải là một lời từ chối khéo?

“Ái Vân, cô mau đồng ý đi, chỉ cần cô đồng ý, cô sẽ là con dâu Thẩm gia! Mau đồng ý đi!” Từ Nhiễm vội vã nói.

“Đúng đó Ái Vân, lẽ nào cô không nỡ bỏ tên Phan Lâm vô dụng đó sao? Ha, hắn cho cô được gì chứ, cô còn quan tâm hắn làm gì?

Chỉ cần đồng ý Thẩm thiếu gia, nhưng chuyện khác cô không cần bận tâm!” Hứa Sinh nói.

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

Những người xung quanh lại la ó.

Mọi áp lực dồn lên đầu Lý Ái Vân khiến cô khó thở.

Khóe miệng Thẩm Dị nhếch lên, thề với chính mình.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên từ bên hông vươn ra che đi hộp nhân kim cương mà Thẩm Dị đang cầm.

Thẩm Dị ngỡ ngàng, quay sang nhìn thì bắt gặp một đôi mắt băng lãnh thấu xương.

“Anh làm gì thế?” Thẩm Dị cau mày hỏi.

“Anh tên là Thẩm Dị? Tôi hỏi anh, anh đã cầu hôn vợ tôi trước mặt tôi? Ai cho anh dũng khí thế?” Một giọng nói lạnh lùng vô cảm phát ra …