Chương 203
Chuyện Quân Tiêu Dao diệt sát ma thi chí tôn đã lưu truyền ồn ào huyên náo trên Tiên Vực, tất nhiên Tô Tử Quỳnh cũng biết.
Nàng nói: “Sau khi Nguyên Thiên Chí Tôn chết có để lại một bí tàng, cuối cùng là Thần Tử của Quân gia cường thế ra tay, diệt trừ xác chết ma hóa kia.”
“Cho nên chỗ dựa của gia tộc Nạp Lan các ngươi đã sớm chết rồi.”
Khi nhắc tới Thần Tử Quân gia, trong mắt Tô Tử Quỳnh cũng toát ra sự sợ hãi và khát khao sâu sắc.
Giống như nhắc tới xưng hô này là một điều cực kỳ thần thánh.
“Thần Tử của Quân gia là người nào?” Lâm Phong nhíu mày, lẩm bẩm nói.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy trên mặt Tô Tử Quỳnh toát ra kính sợ và khát khao, Lâm Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.
“Cái gì mà Thần Tử Thánh Tử, chờ tương lai ta tiến vào Tiên Vực thì nhất định sẽ siêu việt bọn họ.” Lâm Phong thầm nói trong lòng.
“Được rồi, Nạp Lan gia các ngươi cũng đừng mượn danh kéo đại kỳ gì nữa, Lâm Phong, ngươi tới xử trí bọn họ đi.” Tô Tử Quỳnh xua xua tay và nói.
“Vâng.” Lâm Phong khẽ gật đầu, nhìn về phía Nạp Lan Chiến và Nạp Lan Nhược Hi.
Giờ phút này, cho dù là Nạp Lan Chiến cũng đã bất lực.
Tuy ông ta là cường giả Đạo Thần, nhưng trong những hộ đạo nhân của Tô Tử Quỳnh cũng có cường giả Đạo Thần, hơn nữa càng mạnh hơn ông ta.
Dung nhan tinh xảo của Nạp Lan Nhược Hi tràn ngập tuyệt vọng.
Bàn tay ngọc của nàng nắm chặt một cổ phù được treo trên cổ.
Cổ phù này là vật cổ tổ truyền của gia tộc Nạp Lan, tới đời này thì vừa vặn truyền lưu cho nàng.
“Nạp Lan Nhược Hi, cho ngươi cơ hội cuối cùng, chọn thế nào thì phải xem ngươi, thần phục làm nô hay là cả tộc bị diệt?” Lâm Phong cười lạnh và nói.
Sắc mặt Nạp Lan Nhược Hi xanh trắng luân phiên, cắn răng thật chặt.
“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải cho ngươi biết tay mới được chứ gì?” Mặt Lâm Phong trầm xuống, lại ra tay.
Nạp Lan Chiến muốn ngăn trở, lại bị khí tức do cường giả của thánh địa Tử Phủ nhắm vào, không thể nhúc nhích.
Đối mặt với sát chiêu do Lâm Phong đánh úp đến, Nạp Lan Nhược Hi tuyệt vọng trong lòng, run rẩy nhắm mắt lại.
Cổ phù nàng nắm chặt trong tay bỗng tỏa ra ánh sáng mông lung.
Cũng ngay vào lúc này, trên vòm trời cách đó không xa, không gian bỗng bị xé rách, mở ra một cái lỗ thật lớn.
Một cái khe không gian thật lớn xỏ xuyên qua nửa bầu trời, cảnh tượng như vậy lay động lòng người, khiến vô số người kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm!
“Đây là cái gì, là diệt thế sao?”
Một ít cường giả bản thổ của Đông Huyền vực sợ đến sắc mặt trắng bệch, tròng mắt cũng sắp trừng rớt ra ngoài!
Cho dù là những người của Tiên Vực cũng hít sâu một hơi, ánh mắt kinh nghi bất định!
Ngay vào lúc cái khe không gian khuếch trương, một mũi tên cháy Thái Dương Chân Hỏa bừng bừng bỗng lao vút ra từ sâu trong cái khe không gian, xông thẳng về hướng Lâm Phong.
“Là ai!”
Cảm nhận được uy lực mũi tên lửa kia, sắc mặt Lâm Phong kịch biến, vội vàng xoay người chống cự.
Phụt một tiếng vang lên!
Sức mạnh kh ủng bố mà mũi tên mang theo trực tiếp xé rách một cánh tay của Lâm Phong, nửa người hắn ta lập tức cháy đen.
Sắc mặt Lâm Phong tái nhợt, hộc ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt mang theo kinh hãi và không thể tin cực độ!
Không chỉ hắn ta mà người toàn trường đều dại ra, hoàn toàn không phản ứng kịp!
Mạnh như Lâm Phong mà chỉ một chiêu đã bị người ta đánh bị thương nặng, quả thực khiến người ta không thể tin vào mắt mình!
“Lâm Phong ca ca!” Tử Yên hét lên một tiếng.
Tô Tử Quỳnh cũng biến sắc, mũi tên lửa kia khiến cả nàng cũng cảm nhận được uy hiếp cùng cực!
Ngay vào khoảnh khắc vạn chúng kinh hãi, một giọng nói lạnh lùng bỗng truyền đến từ cái khe không gian.
“Người mà công tử nhà ta muốn bảo vệ mà ngươi cũng dám hạ sát thủ, quả thực không biết chữ chết viết như thế nào!”
Một nam tử tuổi trẻ bước chậm ra từ cái khe không gian, toàn thân tràn ngập trong Thái Dương Chân Hỏa mênh mông.
Trước ngực hắn mơ hồ hiện hóa ra một đồ đằng thái dương, khí tức cường hãn tới cực điểm, làm thiên kiêu tứ phương kinh sợ.
Rất nhiều người đều như hóa ngu si, lúc tỉnh táo lại thì nhìn thấy Lâm Phong kiêu ngạo kiệt ngạo kia đã bị thương nặng, vô cùng chật vật.
Cả đám người gia tộc Nạp Lan cũng ngơ ngác mà nhìn nam tử giống như Hỏa thần bước ra từ cái khe không gian.
Tuy nói cảnh giới của hắn không phải đặc biệt cao, nhưng kết hợp với tuổi của hắn thì tuyệt đối là yêu nghiệt.
Quan trọng nhất là, tuy cùng là Hợp Đạo Cảnh, nhưng nam tử trước mặt này lại chỉ dùng một chiêu đã làm Lâm Phong bị thương nặng.
Sức chiến đấu này quả thực không bình thường.
Cảnh giới chỉ là một bộ phận tạo thành sức chiến đấu, cảnh giới càng cao thì thực lực càng mạnh, nhưng trừ điểm này ra, còn có các loại nhân tố có thể ảnh hưởng đến sức chiến đấu.
Một ít thiên kiêu cấm kỵ, mặc dù cảnh giới không coi như đặc biệt cao, nhưng cũng đủ để khiến tứ phương kiêng kỵ, là bởi vì sức chiến đấu của bọn họ cực cao, có năng lực vượt cấp khiêu chiến.
Quân Tiêu Dao chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Tuy Lâm Phong là Hợp Đạo Cảnh, nhưng nhiều nhất hắn ta cũng chỉ có thể quét ngang tứ phương ở Hợp Đạo Cảnh.
Lên trên một tầng, hắn ta muốn đánh cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao tới nói, đừng nói là Hợp Đạo Cảnh, cho dù là Niết Bàn Cảnh hay là Thông Thiên Cảnh cao hơn một tầng thì hắn cũng không cần quá kiêng kỵ.
Đây là điểm khác nhau của thiên kiêu và yêu nghiệt.
Nhìn nam tử tuổi trẻ đột ngột xuất hiện kia, toàn trường mất hết âm thanh.
Tất cả mọi người đang suy đoán lai lịch của hắn.
Trước kia tuy Nghệ Vũ từng hiện thân, đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao ở Thánh Linh Thư Viện, nhưng dù sao số người từng nhìn thấy hắn cũng rất ít.
“Ngươi là người phương nào mà dám tổn thương Lâm Phong ca ca!” Gương gương mặt xinh đẹp của của Tử Yên mang theo sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghệ Vũ.
Nàng không thể chịu đựng được bất cứ kẻ nào tổn thương Lâm Phong.
“Hừ, rác rưởi!” Nghệ Vũ lại giơ tay nắm một cái, pháp lực mênh mông, ngưng tụ thành trường cung hoàng kim.
Hắn kéo căng cung như trăng tròn, trực tiếp bắn về hướng Tử Yên.
Vèo!
Mũi tên ra kinh hồng, hư không cũng chấn động!
Mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giống như thấy quỷ.
Nam tử tuổi trẻ trước mặt này quả thực cường thế đến rối tinh rối mù, một lời không hợp đã ra tay.
Thậm chí cũng không để bụng Tử Yên là người của thánh địa Tử Phủ.