Thành tích vòng thứ hai của Lý Cận Dữ là 7 phút 45 giây, thiết lập kỷ lục mới. Thành tích này như quả cầu lửa rơi vào hồ băng lạnh, gây nên cảnh tượng chấn động. Đám thanh niên phấn khích, thần kinh như bị tiêm thuốc, mắt sáng lên tia lửa kích động, bắt đầu xoa xoa tay.

Đêm khuya ở Cửu Môn, ngọn núi thần bí phủ dày sương mù như bị người ta dội nước sôi vào, khiển cả đỉnh núi sôi trào. Tiếng xe gầm rú trên đỉnh núi, đám thanh niên như đang giải tỏa, lại như đang điên cuồng phấn khích, chúc mừng vị vua của rừng già đã thức tỉnh, chúc mừng thiếu niên ngày đó đã quay về.

......

Mãi đến khi bão xe thỏa thuê rồi, cả đám mới từ từ giảm ga xuống dốc.

Lý Cận Dữ không chịu chở Diệp Mông đi chơi nữa, chỉ thản nhiên nhìn từng vòng xe qua lại. Diệp Mông cũng không mở miệng xin anh nữa, chỉ tự mình kiềm chế. Lý Cận Dữ không nỡ nhìn bộ dạng ấm ức của cô, cuối cùng đành kêu Lê Thầm đưa chìa khóa xe cho mình. Anh dựa vào xe, lười biếng nói với Diệp Mông: “Đi, vòng cuối đấy.”

Khoảnh khắc đó, Lý Cận Dữ hoàn toàn cảm nhận được thế nào là ánh mắt ngưỡng mộ của con gái, nhìn cô kìa, như thể giờ phút này cô thích anh hơn bao giờ hết. Anh mở cửa xe, ngồi vào, bỗng tức giận vô cớ: “Kiếp trước chắc mình cứu cả thế giới nên giờ mới nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của chị đây quá.”

Anh vừa nói vừa không vui vẻ gì nắm lấy cần số, còn cứng rắn buông một câu: “Vòng cuối cùng, sau này dù em có xin xỏ thế nào cũng vô ích.”

Diệp Mông bình tĩnh thốt ra một câu: “Thế nếu em bằng lòng dùng miệng giúp anh thì sao?”

“Cảm ơn nhé, anh không cần.” Lý Cận Dữ dời mắt đi, nhìn ra bên ngoài, câu sau vả câu trước: “Chị thích mấy vòng?”

Diệp Mông cười đau cả bụng.

3 giờ sáng, mọi người mệt lử lái xe về câu lạc bộ.

Thai Minh Tiêu vừa xuống xe đã mắng chửi Lê Thầm đến khản cả giọng, thả mình xuống sofa, lấy một cái gối đặt lên đầu, lớn giọng ầm ĩ: “Tôi đói quáaaa! Có gì nhét vào bụng không!”

Đám thanh niên nghe xong, ai nấy cũng đều thấy đói.

Cả câu lạc bộ đều người là người, Lê Thầm vừa bước vào đã không có chỗ trống để đặt chân, anh ta không nói gì, đá lên chân người ở gần mình nhất – Thai Minh Tiêu: “Cậu nằm lên gối của vợ tôi rồi!”

“Bày đặt!” Thai Minh Tiêu nhắm mắt lại, khinh khỉnh ném gối lại cho anh ta.

Lê Thầm lại hung dữ đạp Thai Minh Tiêu một đạp.

Thai Minh Tiêu lập tức ôm đầu cầu xin: “Anh, em sai rồi, sai rồi. Anh làm cho tụi em ít thịt đi, ai cũng đói sắp chết rồi.”

Lê Thầm ôm bực tức, đá anh ta thêm cái nữa, không quay đầu lại: “Cút!”

Về đến câu lạc bộ rồi, nhìn ngọn núi sừng sững trước mặt, nơi bọn họ vừa điên cuồng gào thét lúc này uy nghi giữa màn sương, lúc ẩn lúc hiện, thần bí tựa tiên cảnh.

“Hóa ra ngọn núi này cao đến vậy?” Diệp Mông nhìn sương mù dày đặc, bất giác thấy sợ, lẩm bẩm nói.

Hai người không vào trong, Lý Cận Dữ dựa cửa xe hút thuốc, nhìn cô, cúi đầu gạt tàn thuốc: “Sợ rồi?”

“Nếu nhìn như thế này thì hơi sợ thật.” Diệp Mông vẫn còn thấy sợ: “Cao thật đấy, anh xem, đỉnh núi sắp chạm đến mặt trăng rồi. Em bất chợt cảm thấy như mình vừa được sống lại ấy.”

Lý Cận Dữ cười, không đáp lại cô. Dường như trong mắt anh không có ngọn núi đó, chỉ có mây bay gió thoảng: “Đói không?”

Diệp Mông bỗng dưng thấy anh lúc này thật đĩnh đạc, tim lại bắt đầu đập thình thịch, nhưng bụng cũng đang réo lên: “Hơi hơi.”

“Ăn đồ nướng không?”

“Ở đây sao?” Diệp Mông thấy hơi sai sai: “Mọi người đều ở đây mà.”

Anh chỉ quan tâm hỏi lại: “Muốn ăn không?”

“Ăn.” Diệp Mông không do dự đáp. Cô còn chưa ăn tối, lúc này cả người thả lỏng rồi mới nhận ra mình đã hao tổn quá nhiều sức lực, dạ dày đói đến đau rồi, mà ở gầy đây lại không có quán ăn đêm.

“Ừm, đợi một lát.” Anh nói.

Diệp Mông tưởng đợi là đợi bọn họ ngủ say rồi lén lút nướng mà không bị ai phát hiện. Không ngờ, Lý Cận Dữ lấy ra hai lò than còn chưa cháy hết, vừa cúi đầu châm lửa, vừa hỏi lớn: “Có ai muốn ăn thịt nướng không?”

Một tiếng hô, trăm tiếng đáp. Có người còn giơ cả tay lẫn chân, tiếng kêu than vang vọng.

“Em!” 

“Tôi!”

“Tôi!”

“Em em em!”

Để có thể quang minh chính đại nướng thịt cho Diệp Mông mà Lý Cận Dữ phải nướng cho mỗi người một miếng. Thai Minh Tiêu há miệng ra, đòi Lý Cận Dữ phải đút nấm hương vào miệng mình mới chịu, Diệp Mông tức đến mức muốn đập anh ta ngất mới thôi.

Áo sơ mi của Lý Cận Dữ lúc này đã rất bẩn. Anh phải tháo cả cúc áo ở cổ tay lẫn ở ngực ra, lộ làn da sạch sẽ, chiếc quần tây cũng đã được nới lỏng nịt. Kỳ lạ là Diệp Mông lại không hề thấy anh lôi thôi lếch thếch chút nào, ngược lại rất quyến rũ, chỉ muốn đè anh xuống sofa rồi cưỡng hôn cho đã. Đặc biệt là yết hầu sắc nét kia, lúc nói chuyện phiếm với Thai Minh Tiêu nhìn vô cùng hấp dẫn.

Diệp Mông ngồi bên cạnh anh. Đa số thời gian Lý Cận Dữ đều nhìn cô, lâu lâu lại lật thịt, rồi lại chăm chú nhìn cô, còn miệng thì phải tiếp chuyện con người nằm như heo chết phía sau sofa, Thai Minh Tiêu.

Thai Minh Tiêu mắt nhắm mắt mở, hoàn toàn không biết hai người kia đang chim chuột nhau ngay trước mặt mình, mở miệng tác hợp: “Lý Cận Dữ, cậu giúp tôi tìm xem Thai Ương Ương ở đâu?”

Lý Cận Dữ nhìn cô gái có khuôn mặt y hệt Thai Minh Tiêu, thản nhiên nói: “Dưới chân anh.”

Trừ 4, 5 cậu thanh niên đang tụ tập đánh bài thì mọi người đều đã ngủ dàn trải khắp sàn nhà. Mấy cậu ấm cô chiêu này cũng rất thoải mái, không quan tâm sạch bẩn, nằm la liệt ngang dọc như “thi thể”, ai nấy cũng đã quen với thói quen dân dã này rồi.

Thai Ương Ương chơi với đám bạn này từ lâu nên không thành vấn đề, thậm chí cô còn ngủ ngon hơn lúc ở nhà, cũng không để ý đến dáng ngủ, còn đang mang cả váy. Diệp Mông lấy áo khoác của đám con trai vứt trên sofa, đắp lên chân từng đứa con gái.

Thực ra hôm nay Thai Ương Ương ngủ không ngon lắm, cô thực sự rất buồn ngủ, nhưng trước khi ngủ vẫn còn chuyện chưa làm nên lấn cấn mang theo vào giấc ngủ chập chờn, cô mơ hồ cảm nhận được có người đang đắp áo lên cho mình, mở mắt ra thì thấy là Diệp Mông, rồi một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi cô khiến cơn buồn ngủ cũng giảm đi một nửa, cô dụi dụi mắt ngồi dậy: “Chị à, sao chị còn chưa ngủ.”

“Chị chuẩn bị đi ngay bây giờ, em đừng ngủ dưới đất, dễ cảm lạnh.”

“Dạ.” Thai Ương Ương bỗng nhớ ra chuyện mình còn chưa kịp làm, không ngừng dụi mắt, lại nghe Diệp Mông nói: 

“Có muốn ăn gì không?”

Suy nghĩ lóe lên trong đầu Thai Ương Ương thoáng chốc lại bay đến chân trời xa xăm, vội vã gật đầu lia lịa: “Có ạ, có ạ.”

“Thịt Lý Cận Dữ nướng vẫn còn đấy, mọi người ăn không hết, kêu bạn em dậy ăn cùng đi.”

Thai Ương Ương nhìn chàng trai mặc áo sơ mi hở cổ ngồi trên sofa, ánh mắt sáng lên: “Anh ấy đẹp trai quá.”

Diệp Mông: “.........”

Đám bạn Thai Ương Ương vừa tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là, ôi mẹ ơi Lý Cận Dữ quả là quá quá đẹp trai.

Lý Cận Dữ nướng hết chỗ thịt còn lại cho mấy cô gái nhỏ, rồi thản nhiên dặn dò: “Nếu không đủ thì trong tủ lạnh vẫn còn mấy xiên thịt dê, ăn hết thì lấy ra nướng tiếp, không biết nướng thì gọi anh, đừng có làm loạn chỗ này.”

Thai Ương Ương ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt sáng lên: “Anh ơi, anh không ngủ ạ?”

“Anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Lý Cận Dữ lấy bật lửa trên bàn, vừa cúi đầu gài lại cúc áo vừa nói: “Mấy đứa ăn xong thì lên tầng 2 mà ngủ, trên đó có sofa, con gái đừng có nằm dưới đất.”

Đợi anh đi rồi, đám con gái ồ òa mãi không thôi, hưng phấn nhưng vẫn cố hạ thấp giọng: “Anh ấy đúng là quá thanh cao.”

“Anh ấy lãnh đạm quá đi.”

“Anh ấy đẹp trai quá, tớ thấy anh ấy còn đẹp trai hơn cả idol, nếu mà có gia nhập giới giải trí thì chắc là nổi như cồn nhỉ?”

“Có phải vì anh ấy không thân quen gì mấy với chúng ta nên mới thế không. Ương Ương, lúc chỉ có anh ấy và anh trai cậu, anh ấy cũng như thế hả?”

Thai Ương Ương vừa ăn nấm vừa đáp: “Anh ấy vốn dĩ đã thế rồi, hình như cái gì anh ấy cũng không thích, mà cũng không ghét. Dù sao cũng không thành vấn đề, chỉ có điều tớ cảm giác anh ấy rất cô độc.”

“Thật khó tưởng tưởng người lạnh lùng như thế, khi hẹn hò yêu đương sẽ như thế nào nhỉ?”

“Ương Ương, cậu còn định tỏ tình không?”

Thai Ương Ương vô tư gặm nhấm miếng nấm hương mà Lý Cận Dữ nướng. Thực ra đồ anh nướng không quá ngon, rõ ràng là từ nhỏ đến lớn chưa từng phải làm những việc như thế này. Nhưng Thai Ương Ương vẫn ăn hết, kể cả chỗ bị cháy: “Để tớ suy nghĩ thêm đã, tớ bỗng dưng cảm thấy mình không xứng.”

Vừa dứt lời, có một cô gái vừa đi WC về, vẻ mặt băn khoăn lẫn hồi hộp nói với mọi người: “Tớ, tớ....vừa nãy hình như tớ thấy anh ấy lại đi tìm chị ấy rồi.”

“Không phải anh ấy nói ra ngoài hút thuốc sao?”

“Không biết, tớ không nhìn rõ, nhưng hình như tớ thấy anh ấy đóng cửa rồi.”

“Không có gì đâu, chị ấy có chồng rồi, chắc anh ấy vào lấy đồ gì đó thôi.”

“Mấy đứa đang nói chuyện gì đấy.” Phía sau vang lên một giọng nói.

Ai nấy đều hoảng hồn nhìn ra sau, hóa ra là Thai Minh Tiêu đã tỉnh rồi, ngồi trên sofa. Mấy cô nhóc vuốt vuốt ngực: “Hú cả hồn, là anh Cận Dữ, anh ấy lại đi tìm chị Diệp Mông rồi.”

“Ồ, thôi bớt đồn đoán đi.” Thai Minh Tiêu nằm lại trên sofa, yên tâm nhắm mắt: “Anh đảm bảo là không có chuyện gì đâu, hai bọn họ không thể nào có chuyện đó. Mấy đứa đừng có ở đó mà hóng hớt linh tinh, Diệp Mông rất yêu chồng mình. Hơn nữa, anh em của anh có điên đâu, với gia thế, điều kiện của cậu ta, vẫy tay một cái thì con gái kiểu nào mà chả có, đi thích một người phụ nữ đã có chồng mà làm gì.”

Lời của Thai Minh Tiêu như một viên an thần, ai nấy cũng trấn tĩnh lại, gật đầu lia lịa.

Ai ngờ, cô nhóc kia bỗng nhớ ra, đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng nói: “Hình như hai người họ vào phòng có camera Ương Ương lắp hay sao ấy?”

Đám con gái vỗ đùi: “Trời đựu, thật á? Camera liên kết với điện thoại của Ương Ương đúng không? À mà không, Ương Ương, cậu chưa bật camera à?”

“Ừ, tớ chưa bật.” Thai Ương Ương đáp.

“Tớ bật rồi này. Lúc ở Cửu Môn, Thai Ương Ương có nói là không cam tâm, muốn thử lại lần nữa còn gì. Nên là tớ đích thân quay về câu lạc bộ để bật máy vì sợ đến lúc đó không kịp bật.” Một cô bạn giơ tay lên nói.

Thai Minh Tiêu trở người: “Mấy đứa đúng là quá rảnh, hai người họ mà có gì, anh móc não ra cho mấy đứa làm bóng đá.”

Thai Ương Ương nói: “Hay là thôi đi, lỡ anh Cận Dữ đang nói chuyện gì đó quan trọng với chị ấy thì sao, làm thế không hay lắm.”

Diệp Mông tìm mãi không thấy đôi giày cao gót mình thay ra đâu.

Không biết ai đem đồ của cô để vào phòng này, cô vừa bước vào, Lý Cận Dữ đã theo sau, đóng cửa lại. Cúc áo của anh mở hết một nửa, tựa vào cửa nhìn cô thay giày.

Hai người không nói với nhau một câu, nhưng Diệp Mông nhìn ánh mắt anh cũng đủ hiểu người này vào đây để làm gì.

Cô cảm thấy trong mắt anh có lửa, từng tia một bắn về phía cô. Diệp Mông thậm chí còn không thấy ngọn lửa bắt đầu từ đâu, chỉ biết nó đang từ từ thiêu đốt cô, khiến cô cảm thấy mỗi lúc một nóng, lồng ngực như bị ai đè lên không cách nào hít thở. Diệp Mông biết rằng, còn ở lại đây thêm phút nào nữa là sẽ có chuyện.

Cuối cùng Thai Ương Ương cũng mở màn hình camera ra. Vì Câu Khải nghe tiếng ồn cũng thức giấc, rồi kêu Thai Ương Ương mở máy ra xem.

Thai Minh Tiêu vẫn nằm im trên sofa, vẻ mặt khinh thường: “Các người không tin Diệp Mông thì cũng phải tin cậu ngốc ngây thơ của chúng ta chứ.....”

Lời còn chưa dứt, mọi người đã im bặt vì kinh ngạc.

Đám con gái thấy da đầu mình như sắp nổ tung, da gà da vịt nổi đầy người, bịt miệng lại, mắt mở to không dám tin những gì nhìn thấy: “Hai người họ đang hôn nhau?”

Thai Minh Tiêu như bị sét đánh, như con cá chép giật nảy mình trên sofa.

Câu Khải rít một hơi thuốc, mặt đen lại như đít nồi: “Mở tiếng ra.”

Mở loa lên, màn hình bỗng tràn ngập xuân sắc. Còn nghe thấy tiếng hai người hôn nhau, vì căn phòng yên tĩnh nên tiếng môi lưỡi triền miên vô cùng rõ ràng. Mỗi tiếng môi lưỡi chạm vào nhau hay tiếng rên khe khẽ đều được những người ngồi trước màn hình nghe rõ không sót một tiếng.

Trong màn hình, hai người quấn quít nhau ở cửa. Mười ngón tay của Lý Cận Dữ đan chặt vào mười ngón tay cô, giơ lên trên đầu, ép sát vào cửa, nhắm mắt hôn cô. Nụ hôn kia không phải là sự thăm dò dịu dàng mà là sự táo bạo thậm chí là quyến rũ. Tiếng môi lưỡi giao nhau vô cùng lớn, như muốn nuốt trọn đối phương. Hình như Diệp Mông còn vừa đẩy ra vừa để mặc anh hôn, vừa sợ bị người khác phát hiện vừa không thể chống đỡ được sự quyến rũ của Lý Cận Dữ.

Lý Cận Dữ thấp giọng nói: “Lần sau đừng mặc như thế nữa.”

“Tại sao?”

“Anh muốn móc hết mắt bọn họ.”

Dù Thai Minh Tiêu có chửi thề liên tục mười câu “mẹ kiếp” cũng không thể biểu đạt hết nội tâm chấn động của mình. Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

“Điên rồi, điên rồi. Nghe đi. Cái kiểu nói bá đạo đó kìa. Không biết còn tưởng cậu ta là chồng của cô ấy không chừng.”

“Lý Cận Dữ cả gan quá trời, phụ nữ đã có chồng mà cậu ta cũng dám động vào, đựu.”

“Làm sao đây làm sao đây.”

Thai Minh Tiêu lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, Thai Ương Ương bình tĩnh lạ thường: “Anh ấy hôn gợi cảm quá.”

Trên màn hình, cả hai có vẻ đã chịu rời môi nhau, đám con gái xem xong ai nấy cũng đỏ mặt, tim đập thình thịch. Lý Cận Dữ một tay chống cửa, một tay nghịch tai cô, giọng anh thản nhiên, nhưng lại rất thẳng thắn: “Lát nữa đến chỗ anh?”

Lý Cận Dữ đúng là đang dụ dỗ Diệp Mông ngoại tình rồi.

Thai Minh Tiêu vò đầu bứt tai, hận không thể tạt một gáo nước lạnh vào đầu Câu Khải: “Mẹ nó, đây mới chính là đập chậu cướp hoa! Đập rất chuyên nghiệp! Đã đập là toang!”