Siêu thị tấp nập, dòng người nối liền nhau không dứt. Diệp Mông ngồi xuống dãy  đồ lót nam vừa rực rỡ đủ màu vừa đa dạng kiểu dáng, kích cỡ.

Hai người video call, Diệp Mông đi hết một vòng, hỏi anh: “Size lớn hay size nhỏ?”

“Có phải em chưa từng sờ đâu, không cảm nhận được hả?”

Cô nhắc lại từng chữ một: “.......Size lớn, hay là size nhỏ?”

Lý Cận Dữ cười đáp lại số đo.

Diệp Mông thấy mình không khác gì nhân viên siêu thị, còn dốc toàn lực chọn quần rồi lại dốc toàn lực giới thiệu cho vị thiếu gia khó tính đầu dây bên kia: “Loại này chất liệu mát mẻ, mặc lên sẽ thấy vô cùng mềm mại, nhưng không có số đo anh yêu cầu. Size nhỏ có được không?”

Lý Cận Dữ ngồi ở nhà uống cà phê, rất khó thuyết phục: “Không được.”

Ánh mắt Diệp Mông lại bắt đầu tìm kiếm xung quanh, rồi mắt lập tức sáng lên: “A, cái này được, kiểu lọt khe này mặc vào là quá sức nam tính.”

“........” Đùa gì chứ.

“Hay là cái này, mặc nó vào là trăng mờ ảo, Tiểu Cận Dữ mờ ảo.”

“Em ảo thì có.”

Diệp Mông lại lấy lên một cái khác: “Còn có cả quần lọt khe hình viên đạn nữa.”

“Anh không thích mang kiểu đó.”

Diệp Mông tò mò: “Nhưng mà cái nhỏ thế này thì mang kiểu gì được nhỉ?”

“Hay là em mua một cái đi, anh mang cho em xem?” Thiếu gia nói.

“..........”

Lý Cận Dữ cười, lại bắt đầu giả vờ ngoan rồi đây. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng, anh dựa vào ghế, bắt chéo hai chân, lấy tay che trán, chậm rãi nói: “Thôi được rồi, đùa em đấy, em mua đại hai cái đi. Mua giúp anh thêm một gói thuốc với cái bật lửa, tên nhóc Châu Vũ đó đến cả cái bật lửa cũng lấy đi rồi.”

Diệp Mông vẫn không thể tin nổi, lúc thanh toán cô tắt video call, gửi tin nhắn thoại: “Có phải anh bắt nạt nó không?”

Dường như cô nghe thấy Lý Cận Dữ bật cười một tiếng, tiếng cười như sương sớm, trong trẻo mà trầm thấp: “Sao, em cho rằng anh đang ghen với nó? Hay là em biết thừa anh sẽ ghen mà vẫn cố ý đem nó về chọc tức anh?”

Diệp Mông cười nhạt: “Anh đến Bắc Kinh có nói với em một câu không?”

“Anh không cãi nhau với em, em không cần phải thế.” Thiếu gia xoay người đi rửa mặt rồi nói tiếp: “Thôi, em về đã rồi nói.”

Căn nhà cổ này của Lý Cận Dữ khác xa nhà ở Ninh Tuy, riêng cái toilet thôi cũng bằng nửa căn nhà cũ. Trong vườn còn trồng hai cây thạch lựu, lá chi chít vươn ra ngoài bờ tường. Anh hẳn là mới dọn đến chưa lâu, vật dụng trong nhà cũng không có, khắp nơi đều trống trơn. Đồ đạc vốn đã không nhiều nay lại bị Châu Vũ “dọn sạch” nữa, thành ra nhà chỉ còn lại mỗi cái vỏ.

Lúc Diệp Mông quay về,, Lý Cận Dữ đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, khuôn mặt còn ướt sũng. Mỗi lần anh tắm rửa xong, cả người đều trắng nộn hẳn lên, da mặt căng bóng.

Diệp Mông vứt đồ vừa mua xuống, dựa vào nhà vệ sinh, bình tĩnh hỏi một câu: “Bà nội và Bình An giờ sao?”

Lý Cận Dữ không lau mặt, đi thẳng ra ngoài. Lúc này Diệp Mông mới nhận ra, đến cái khăn mặt cũng bị cuỗm đi?

Anh thản nhiên để mặt ướt, quay về phòng ngủ thay áo quần, cửa phòng ngủ mở rộng, anh còn chưa tiến vào đã vội cởi đồ ngủ ra một nửa, lộ tấm lưng trần cùng bờ vai rộng ngay trước mắt cô, nhìn từ đằng sau, vóc người của anh thật đúng chuẩn người mẫu.

“Bà nội ở nhà em.” Anh cúi đầu gài cúc áo sơ mi, mặt vẫn còn ướt, những giọt nước không ngừng chảy xuống. “Bình An thì để gửi chỗ Phương Nhã Ân rồi, để hai bà cụ lớn tuổi chăm sóc một con chó cũng không ổn lắm, Phương Nhã Ân sẽ dẫn Bình An đến thăm bà nội định kỳ.” Anh nói xong, cúi đầu cởi quần, phát hiện cô lúc này như khúc gỗ, đứng bất động nhìn anh, ánh mắt như hổ đói.

Lý Cận Dữ duỗi tay ra, đóng cửa. Nhưng anh không đóng chặt, chỉ đóng một góc vừa đủ ngăn chặn ánh mắt của Diệp Mông.

Chờ anh thay đồ xong xuôi, mở cửa ra lại, ngồi trên giường mặc tất.

Phòng ngủ anh rất lớn, ngoài một cái giường ra còn có cả một chiếc máy tính 60 inch giống như một chiếc TV đặt ngay bên cạnh, không còn gì nữa, à, còn một chiếc vali, hiệu Rimowa cơ đấy, Diệp Mông hơi chau mày. Lý Cận Dữ biết cô đang nghĩ gì, cười giải thích: “Anh có về bên nhà mẹ một chuyến, đó là đồ ngày xưa anh dùng, không phải mới mua đâu.”

Anh vẫn mặc lại bộ đồ ngày đầu gặp nhau ở Bắc Kinh, chỉ có điều cúc trước ngực và cổ tay đều chưa gài, lộ xương quai xanh quyến rũ và cổ tay, những giọt nước trên mặt chảy vào trong cổ áo anh, trán và tóc mai đều ướt sũng, nhìn không khác gì mới xong chuyện ấy. Nếu lúc này có người đến, chắc chắn sẽ cho rằng cả hai người vừa làm xong, mà trọng điểm là anh còn thản nhiên vỗ vỗ xuống giường: “Lại đây, nói chuyện một lúc.” Bộ dáng thiếu gia playboy này khiến Diệp Mông cảm thấy mình là gái mà anh gọi đến.

“.................”

Giường là kiểu tatami, trên giường còn có hai tay cầm chơi game vứt ngổn ngang, xem ra mấy ngày nay anh đều bận chơi game với bạn rồi.

Lý Cận Dữ chống hai tay về phía sau, ngả người ra sau giường, hơi ngẩng đầu lên nhưng lại như thể nhìn thấu tâm tư cô, anh xoay cổ, cũng không nhìn cô nữa, chỉ chậm rãi nói: “Không chơi game, cũng không bão xe, mấy ngày nay đều bận làm chuyện khác.”

Diệp Mông thở dài một hơi: “Chuyện Châu Vũ, anh định thế nào, báo cảnh sát không?”

Lý Cận Dữ ngồi dậy, lơ đễnh châm một điếu thuốc: “Không cần, điện thoại anh cho cậu ta có cài định vị, cậu ta chưa rời khỏi Bắc Kinh.” 

Chẳng trách anh lại bình tĩnh như vậy, còn rảnh rỗi hướng dẫn cô đi mua quần trong.

“Anh đã sớm biết rồi?”

Lý Cận Dữ nhìn cô, nói: “Không sớm đến thế, anh chỉ phát hiện cậu ta lén hút thuốc của anh, một đứa nhóc 17, 18 tuổi  mà có thói quen trộm vặt thì không bình thường, cho nên anh quan sát cậu ta hai ngày nay.” Nói đến đây, anh liếc nhìn cô, gạt tàn thuốc, cười nói: “Cậu em trai cưng em nhặt về, rất thú vị.”

“Có phải anh định chế giễu em cả đời vì chuyện này?”

“Đâu có.” Anh thản nhiên đưa tay lên thề: “Anh chỉ muốn nhắc nhở em, sau này đừng thấy đứa nhỏ nào đẹp trai thì dẫn về nhà, em hại anh thì không sao, suýt chút nữa là hại Thai Minh Tiêu.”

Hôm đó sau khi khóc một trận lớn vẫn thấy không thỏa mãn. Con người sẽ có lúc như thế, cảm thấy cuộc sống mờ mịt liền đi tìm một nơi để xốc lại tinh thần. Cô làm trong ngành đồ cổ lâu năm nên ít nhiều tin vào thần phật và phong thủy. Thế là trước khi về, Diệp Mông đến chùa Lục Dung mà cô nghe nói là rất linh, để rút quẻ hỏi duyên. Hỏi xem cô và Lý Cận Dữ khi nào thì ly hôn, để cô tích phúc thật nhiều, biết đâu có hồi báo. Ai ngờ tình cờ gặp phải Châu Vũ trước cửa chùa. Cô chỉ cảm thấy đây chính là duyên trời sắp đặt.

Diệp Mông bị anh châm chọc nhưng vẫn nhẫn nhịn, nói: “Anh quay lại Bắc Kinh sao lại không tìm em?”

Lý Cận Dữ lại ngả ra sau, một tay chống lên giường, một tay gạt tàn thuốc, thản nhiên nói: “Anh sợ em không muốn gặp anh, anh cũng không muốn dính chặt lấy em như trước đây, khiến em khó xử.”

Diệp Mông né đầu đi: “Có mà anh đến đây nhiều bạn bè rồi, không cần em nữa thì có.”

“Nếu em cứ muốn nghĩ như vậy......”

“Thì anh cũng không còn cách nào khác,” Diệp Mông ngắt lời anh, quay lại lạnh lùng nhìn anh: “Anh định nói như thế chứ gì?”

Lý Cận Dữ cười dập thuốc đi, ngồi thẳng, hai chân xếp bằng trên giường, nhìn thẳng cô, ánh mắt quét khắp người cô một lượt: “Anh phát hiện phụ nữ thật mâu thuẫn, lúc ở Ninh Tuy em nói gì với anh em quên rồi? Em nói anh cần có bạn bè, bây giờ anh có rồi, em lại thấy anh không cần em nữa. Tuy vừa nãy anh không có ý đó, nhưng anh vẫn muốn giải thích cho em, vừa nãy anh muốn nói là, anh đang cố gắng trở thành người mà em muốn yêu.”

“Vậy nếu bây giờ em muốn anh quay về thì sao, em không thích bộ dạng lúc này của anh, anh có biết anh lúc này nhìn rất lạnh lùng không?”

Lý Cận Dữ cười nhạt: “Quay trở lại như cũ rồi sao nữa? Em có thể tự lừa dối mình để sống với anh cả đời sao? Em không muốn điều tra chuyện của mẹ nữa sao? Lần này Lương Vận An nói với em, anh là nhân chứng, em liền lập tức chất vấn anh, thậm chí lấy chuyện ly hôn ra để uy hiếp anh, thế còn lần sau thì sao, người khác lại nói với em cái chết của mẹ em có liên quan đến mẹ anh, có phải em sẽ lại đòi ly hôn với anh?”

Anh nói: “Anh mệt rồi. Anh không chịu được cảm giác ngày thì đốt tim trong lò than, ngày thì đông tim trong băng lạnh nữa rồi. Anh cũng không chịu được cảm giác bản thân cứ như con chó quanh quẩn trong nhà mong đợi em về nữa.”

Nói xong, anh sợ Diệp Mông nghĩ nhiều, lại bổ sung thêm một câu: “Anh không có ý so sánh mình với mẹ em, ngày trước là do anh không hiểu chuyện. Cho nên, trước khi điều tra ra chân tướng vụ án của mẹ em, anh không muốn mình trở thành gánh nặng của em thêm ngày nào nữa, sự thật là, kể cả anh có liên lạc với em, em xem, chúng ta ngồi cạnh nhau vẫn cãi nhau đấy thôi, em không thấy khó chịu sao? Hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề gì.”

Cô khó chịu đến điên lên rồi, nhưng đúng như anh nói, cô không thể tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì để duy trì bình yên cho cuộc hôn nhân này nữa.

Vấn đề này, nếu tiếp tục tranh cãi nữa cũng không đi về đâu. Lý Cận Dữ nhìn mắt cô đã đỏ lên rồi, đâu dám nói thêm gì nữa, Diệp Mông mà rơi một giọt nước mắt nào chắc anh chịu không nổi mất. Anh ép mình không nhìn cô nữa, cúi đầu vừa gài lại cúc áo vừa nói: “Giờ nói chuyện Châu Vũ đã, chuyện mẹ cậu ta em biết được bao nhiêu.”

Diệp Mông điều chỉnh lại cảm xúc, giọng nói cũng dịu đi: “Cậu ta mồ côi bố, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, nói là mẹ vì muốn trị bệnh mà mang đồ gia truyền gì đó đến Bắc Kinh tìm công ty giám định. Em bảo cậu ta theo em về đây để nhờ Thai Minh Tiêu hỏi giúp xem sao.”

“Đã hỏi được gì chưa?”

Diệp Mông cũng bắt đầu hoài nghi: “Chưa, hai ngày nay Thai Minh Tiêu đã hỏi thử nhiều nơi nhưng không thu thập được gì.”

“Không cần hỏi nữa, vốn dĩ không có người mẹ này.”

“Sao cơ?” Diệp Mông sửng sốt, không dám tin vào tai mình. Lúc này cô mới nhận ra dạo gần đây IQ của mình đang tụt dốc thê thảm.

“Châu Vũ đến Bắc Kinh không phải để tìm mẹ.” Lý Cận Dữ lấy điện thoại ra, mở dò định vị: “Đây là những nơi mấy ngày nay cậu ta lui tới. Mẹ mất tích nhưng cậu ta không đi báo án, hơn nữa, theo như em nói thì mẹ cậu ta đến đây bán đồ gia truyền để trị bệnh, nếu cậu ta muốn tìm mẹ, một là đến công ty đồ cổ, hai là chợ đồ cổ, ba là bệnh viện, nhưng cậu ta lại không đến những nơi này. Hoặc ít nhất cậu ta cũng nên thử đến ga tàu hỏa dò camera, nhưng không hề.”

“Thế cậu ta đi đâu?”

Lý Cận Dữ nhìn cô, như thể không muốn nói cho cô biết.

“Nói đi chứ.”

Anh cúi đầu: “Quán ăn đêm, khách sạn, còn đến cả phố đèn đỏ để tìm gái.”

“Nó mới 18 tuổi mà!” Diệp Mông cầm lấy điện thoại, hét lên một câu.

Lý Cận Dữ cười, rút điện thoại lại vứt sang một bên: “18 tuổi thì sao nào, 18 tuổi chắc cũng dài rồi đó, chị à.”

“Cậu ta ở đâu?”

“Sính Lâm Động.”

Sính Lâm Động cũng nằm ở Quán Sơn, hẻm 18, đường 9. Trong mỗi con hẻm u ám đều có một đến hai quán mát xa hoặc gội đầu bật đèn đỏ.  Châu Vũ đến đây như cá gặp nước, một khi đã đến thì ở lại tận hai ngày trời. Ngoại trừ tối qua có vội vã về nhà một chuyến, dọn sạch tất cả đồ đạc của Lý Cận Dữ như một cơn lốc thì cậu ta lại quay về đây.

Trước cửa Sính Lâm Động có một cái cổng rất lớn, nếu không biết trong này hành nghề gì thì sẽ không thấy kỳ lạ. Nhưng nếu đã biết bên trong có gì thì sẽ thấy cái cổng này có hơi giống cổng lầu xanh thời xưa.

Trên đường vắng vẻ, hầu như không có người qua lại. Diệp Mông dừng xe ở đối diện Sính Lâm Động, dưới ánh trăng hòa lẫn với ánh đèn đường, hai người ngồi sóng vai dựa vào cửa xe hút thuốc. Cả con đường cũng chỉ có hai người họ, ánh đèn xe vẫn bật sáng cho đỡ trống trải.

“E là Châu Vũ bị yêu tinh lấy mất hồn rồi nhỉ? Ở đến tận hai ngày? Cậu ta không sợ cạn tinh lực mà chết à?” Diệp Mông nói.

Lý Cận Dữ lơ đễnh dựa vào cửa xe, một tay đút trong túi, cười nói: “Con trai 18 tuổi tinh lực dồi dào, chuyện này không trách gái nhà người ta được.”

“................”

Hai người đi vào bên trong, Diệp Mông bỗng cảm thấy đến đây cùng anh là một sai lầm, mấy cô gái ăn mặc hở hang đứng trước cổng, cô nào cô nấy thấy anh cũng sáng mắt lên, có cô còn mạnh dạn đứng ngay bờ tường, ngoắc ngoắc tay gọi anh: “Anh đẹp trai ơi, mát xa không?”

Hai người dừng lại, đối mặt nhìn nhau một cái, Diệp Mông liền hiểu ngay anh muốn làm gì.

“Chị gái, cho hỏi thăm một chút.” Lý Cận Dữ quay đầu nói với cô gái kia.

Trong con hẻm mờ mờ ảo ảo, tiếng cô gái như nhuyễn thành nước, bộ ngực phập phồng như sóng, ánh mắt mời gọi: “Chuyện gì thế, anh đẹp trai ~.”

Lý Cận Dữ chưa kịp hỏi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập như đang chạy trốn. Tiếng bước chân đó lúc đầu là hiên ngang đi đến, rồi bỗng dưng chậm lại, có lẽ là nghe được tiếng của Lý Cận Dữ, liền thất kinh, chạy trối chết. Không cần đoán nữa, chắc chắn là Châu Vũ.

Diệp Mông cũng nhận ra ngay, hai người nhìn nhau, không nói gì lập tức đuổi theo: “Em lái xe, anh đuổi, em đã xem qua bản đồ rồi, hướng kia là đồn công an, em đứng ở đầu đường Tùng An chặn cậu ta!”

Không cần phải chạy đến đầu đường, Lý Cận Dữ chỉ cần chạy qua đường tắt là đã đủ chặn cậu ta, còn thong thả dựa vào tường hút điếu thuốc mới đợi cậu ta chạy đến nơi. Châu Vũ thở hồng hộc, gập cả người xuống, hai tay chống đầu gối, khốn khổ nhìn anh, rồi giây sau lại bất ngờ quay ngược đầu chạy tiếp.

Xui cho cậu ta, vẫn bị Lý Cận Dữ chạy qua ngõ tắt khác, chặn đứng.

Lần này Châu Vũ cực nhọc hơn, cậu ta bắt đầu thở bằng miệng, cổ họng như mắc hạt cát, thổi không ra, bất lực nhìn người đàn ông bình tĩnh hút thuốc trước mặt.

Châu Vũ chống hai tay lên trán, vừa cảnh giác nhìn anh, vừa hít một hơi thật sâu, cuối cùng dồn hết lực toàn thân, như một mũi tên chuẩn bị được bắn ra, sau đó, quay đầu bỏ chạy!

Lần này người đàn ông kia không đuổi theo nữa, cậu ta ôm balo đen trước ngực, dùng hết sức lực còn lại, lảo đảo chạy về phía ánh đèn màu vàng nơi đầu đường, phổi cậu ta giờ chỉ còn hơi lạnh, vừa chạy vừa ho, lâu lâu lại ngoảnh lại xem, ồ, người đàn ông đó vẫn chưa đuổi kịp mình.

Bịp! Bịp!

Châu Vũ quay đầu lại, lúc này mới phát hiện phía trước có một chiếc xe nằm ngang chắn đường lại, cậu ta từ từ dừng lại, biết mình trốn không nổi. Cứ ngỡ phía trước là ánh sáng rực rỡ, ai ngờ lại là ánh trăng mờ ảo, thả lưới trời xuống bắt cậu vào tù.

Nhưng Lý Cận Dữ còn đi nhanh hơn cậu ta, mới đó mà đã rẽ ra từ một con hẻm khác, thong thả bước đến.

Châu Vũ hoàn toàn không ngờ đến, cậu ta cảm thấy như mình đang bị anh chơi một vố vậy, từng bước đi của cậu ta chỉ như đang tiến vào cái bẫy anh đã bố trí sẵn mà thôi. Châu Vũ đứng chết trân, lẩm bẩm: “Anh anh anh!!!”

Nếu nói Cửu Môn là thiên đường của đám thiếu gia con nhà giàu thì Sính Lâm Động chính là nơi thỏa mãn dục vọng cùng gái làng chơi của những người kẻ kém cỏi nhất trong thành phố. Mà không khí nơi đây còn thối hơn cả nước cống, tường thì loang lổ, mốc meo, dưới đất là nước bẩn, dưới cống là chuột chết, chó hoang còn tha “áo mưa”, que thử thai, thậm chí là băng vệ sinh chất đầy trong thùng rác ra ngoài.

Nhìn thế nào cũng thấy khung cảnh nơi đây khiến con người ta tuyệt vọng. Hệt như địa ngục trần gian không cách nào thoát ra được.

Giữa khung cảnh khiến người ta buồn nôn này, Lý Cận Dữ chậm rãi bước về phía Châu Vũ. 

Lúc đó Châu Vũ cảm thấy, loại thiếu gia cao cao tại thượng như Lý Cận Dữ thì làm sao mà hiểu được sự bất lực, tuyệt vọng của tầng lớp thấp hèn. Vì một cái đồng hồ 30 vạn mà có thể đến tận đây tìm, thậm chí là chơi mèo vờn chuột với cậu ta.

Châu Vũ không dám nghĩ tới cảnh mình lọt vào tay anh thì sẽ phải chịu tra tấn thế nào, dù sao thì đám thiếu gia con nhà giàu như anh rất biết cách giày vò, giẫm đạp người khác. Nghĩ đến đây, cậu ta nhịn không được run lên.

Nhưng cậu ta không ngờ tới, Lý Cận Dữ lấy đâu ra một cây gậy bóng chày, một tay đút túi, một tay dí gậy vào tường sau lưng cậu ta, cằm hất lên, nhìn thì rất xấu xa, nhưng lời nói lại rất nhã nhặn: “Đồng hồ, nếu cậu thích thì cứ lấy đi, nhưng phải xin lỗi chị một câu, suýt nữa thì vì cậu mà chị ấy lại tự trách mình rồi.”