"Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?" Liễu Tinh cùng bác sĩ ra ngoài sau khi Trịnh Nhu đã qua cơn nguy hiểm.
"Ngài Liễu, xin hỏi trước đây bà nhà có gặp phải tai nạn gì không?" Bác sĩ không trực tiếp trả lời, lại đặt ra một câu hỏi khác.
Liễu Tinh vừa định trả lời không có, Liễu Nguyệt Đan chạy tới chỗ ba mình, "Có, thưa bác sĩ, mẹ cháu mười mấy năm trước từng bị xe hơi đụng trúng, nhưng lúc đó bác sĩ cũng không có nói để lại di chứng."
Liễu Nguyệt Đan nắm lấy tay ba mình, mắt ngoáy vào trong phòng nhìn người phụ nữ trên giường bệnh.
Mẹ ơi!
Bác sĩ gật đầu tỏ vẻ tiếp nhận thông tin của Liễu Nguyệt Đan, tiếp tục hỏi, "Bà nhà gần đây có biểu hiện gì khác thường không?"
Ba Liễu vội trả lời, "Bà ấy thường hay than nhức đầu, thỉnh thoảng lại chóng mặt hoa mắt. Tôi khuyên bà ấy mau đến bệnh viện khám nhưng bà ấy lại không chịu, bảo rằng mua thuốc uống sẽ tự khỏi. Hôm nay đang nấu ăn trong bếp thì đột nhiên ngất xỉu, tôi mới lập tức mang bà ấy vào đây!"
"Tôi cho rằng..." Bác sĩ ngập ngừng.
Liễu Nguyệt Đan nắm chặt tay, mồ hôi bắt đầu túa ra, dự cảm không lành dần dần xâm chiếm cơ thể cô, kí ức ngày đó bỗng chóng ùa về như vũ bão, cơ thể Trịnh Nhu dần lạnh đi trên tay cô.
"Có lẽ là do lần va đập trước đây, có một tụ máu nhỏ đọng lại, dần dần phát triển chèn ép lên các dây thần kinh khiến cho sự kết nối giữa các xi náp không được tiếp diễn hoặc bị hủy hoại." Bác sĩ ngừng một chút, "Nói cách khác, có một khối u máu trong não bộ của bà nhà làm ngăn chặn sự truyền nhận tín hiệu và hoạt động bình thường của hệ thần kinh."
Liễu Nguyệt Đan cùng ba Liễu giật mình hốt hoảng, rõ ràng trước đây bảo là không di chứng, sao bây giờ lại nói có khối u, bác sĩ kiểu gì vậy?
Bác sĩ cũng hiểu tâm tình thân nhân người bệnh, "Có lẽ vì tụ máu trước đó quá nhỏ, bác sĩ không thể nhìn thấy, phải mất nhiều năm, tụ máu mới thành hình và có thể quan sát."
Liễu Nguyệt Đan biết đây không phải là lúc tranh cãi cùng bác sĩ, "Thế bây giờ phải làm gì hả bác sĩ, mẹ cháu có thể cứu được không?"
Bác sĩ e ngại, "Khối u nằm ở vị trí cực kì nhạy cảm, nếu không cẩn thận sẽ khiến cho toàn bộ hệ thần kinh bị tê liệt, kết quả xấu nhất là khiến cho bệnh nhân trở thành người thực vật. Còn nếu không phẫu thuật, dây thần kinh có thể bị đứt, dẫn đến đột quỵ."
Ba Liễu khuỵu xuống, cũng may là Liễu Nguyệt Đan kịp lúc đỡ lấy cha mình.
Liễu Nguyệt Đan hoảng sợ vô cùng, nước mắt chực chờ sắp rơi nhưng cô cố gắng kìm lại.
Cô đã hứa với bản thân, kiếp này chỉ được cười, không được khóc.
Dần lấy lại bình tĩnh, Liễu Nguyệt Đan hỏi, "Bác sĩ, nếu tiến hành phẫu thuật, khả năng thành công là bao nhiêu?"
Bác sĩ cũng hơi bất ngờ trước sự bình tĩnh của cô bé trước mắt. Thường thì con gái sẽ hay mất bình tĩnh, khóc lóc lạy lục van xin cứu lấy người thân của mình, còn cô, luôn luôn đưa ra những câu hỏi hợp lý dựa trên quan sát và thông tin thu thập được.
"Với trình độ y học trong nước, khoảng 30% thành công."
"Vậy còn ngoài nước?" Liễu Nguyệt Đan hỏi ngay.
"Cái này thì tôi không chắc, mọi người có thể nghiên cứu rồi quyết định!" Nói xong, bác sĩ rời đi.
Liễu Nguyệt Đan vội dìu ba vào phòng bệnh.
"Ba à, ba nghĩ sao?" Liễu Nguyệt Đan kéo ghế cho ba rồi quay sang xoa tay bóp chân cho mẹ.
"Ba đương nhiên là muốn chữa trị cho mẹ con!"
Liễu Tinh bây giờ như già thêm mười tuổi, đời ông sống đều là nuối tiếc, chỉ có cưới được Trịnh Nhu và sinh ra ba đứa con là điều mà ông thấy thành tựu nhất cuộc đời mình.
"Ba đã gọi cho hai anh chưa?"
"Ba gọi rồi, Tường Minh có lẽ đang qua đây. Tường Tín đang thi đấu ở Mỹ, ba vẫn chưa báo, sợ ảnh hưởng nó!"
Liễu Nguyệt Đan gật đầu, "Cũng tốt, đợi anh ấy thi xong rồi báo cũng được."
Liễu Nguyệt Đan nhanh chóng gọi cho anh cả, kể lại đầy đủ thông tin về tình trạng của mẹ.
Hai anh em gặp nhau ngoài cửa bệnh viện.
"Bác sĩ Jason ở Mỹ có kinh nghiệm trong rất nhiều ca phẫu thuật như vầy, anh nghĩ chúng ta có thể cân nhắc đưa mẹ qua Mỹ chữa trị." Liễu Tường Minh không nhanh không chậm nói.
Liễu Nguyệt Đan thấy rất có lý, đầu óc cô suy nghĩ, nhanh chóng đưa ra phương án, "Anh hai đang ở Mỹ thi đấu, em nghĩ chúng ta có thể báo cho anh ấy biết để chuẩn bị chỗ ở cho cả nhà trước. Anh cả, phiền anh tìm cách liên hệ với bác sĩ Jason. Những người như vậy thường thì lịch hẹn sẽ rất dài, nếu có thể vận dụng quan hệ thì xin anh cố gắng."
Dừng một chút, cô nói tiếp, "Nếu cần đến tiền, chúng ta cũng không phải lo, em sẽ bán hết cổ phiếu của Minh thị, đủ cho chúng ta làm phẫu thuật cho mẹ. Nếu không đủ, em có thể bán cổ phần Liễu thị luôn, sang đến Mỹ, em sẽ tìm việc làm!"
Liễu Tường Minh cười, "Em nghĩ gì vậy, đây là chuyện của cả nhà chúng ta, sao anh thấy toàn là em lo liệu vậy? Em không cần nói nhờ vả hay lo anh phiền hà, mẹ là mẹ của chúng ta, chúng ta sẽ cứu mẹ!"
Liễu Nguyệt Đan bất chợt nhận ra, cô có gia đình, cô không cô độc một mình.
"Cảm ơn anh!"
Tối hôm đó, Liễu Nguyệt Đan gọi cho anh hai, nói sơ lược tình hình rồi căn dặn, bảo anh ấy tìm chỗ ở trước.
Sau khi bàn bạc với ba, cô đặt năm vé máy bay sớm nhất đi Mỹ.
Một vé dư là để cho Minh Quân Đạo.
Liễu Nguyệt Đan cầm bức hình siêu âm của cô, bất giác rơi vào vô định.
Cô vẫn còn chưa kịp thi đại học.
Sáng hôm sau.
Liễu Nguyệt Đan cùng ba thu dọn hành lý, anh cả Tường Minh quay về công ty làm thủ tục từ chức, rút hết tiền trong ngân hàng ra rồi lái xe đến bệnh viện.
Liễu Nguyệt Đan cũng nhanh chóng bán cổ phiếu và cổ phần của mình, tiền cát xê đóng phim cũng lôi ra.
Mọi thứ xong xuôi, Liễu Nguyệt Đan gọi cho Minh Quân Đạo, không ai bắt máy, điện thoại gửi tin nhắn vào hộp thư thoại.
"Anh à, cả nhà em chuẩn bị đưa mẹ sang Mỹ chữa bệnh, nếu anh muốn đi với em, 1h chiều nay em đợi anh ở sân bay nhé. Nhận được tin này gọi lại cho em."
Minh phu nhân nhẹ nhàng đặt điện thoại con trai mình xuống bàn, nhàn nhã uống một hớp trà.
Hôm nay là ngày con bà nhậm chức giám đốc tại Minh thị, không thể vì chút chuyện cỏn con này mà làm phiền nó được.
-
"Nhanh thôi, Tiểu Đan!" Liễu Tường Minh hối thúc.
Liễu Nguyệt Đan mắt cứ nhìn đồng hồ, sau lại nhìn điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên, Liễu Nguyệt Đan vội vã ấn nghe.
"Nguyệt Đan à, là tôi đây!" Không phải giọng của Minh Quân Đạo.
"Là thầy ạ?"
"Ừa, tôi quyết định trở về Úc, gọi cho em để nói lời tạm biệt!" Minh Quảng Tuân thấy có lỗi với những gì mình đã làm, hắn hiện giờ cảm thấy đã đến lúc buông bỏ.
Liễu Nguyệt Đan không có tâm trạng nhưng vẫn chúc hắn thượng lộ bình an, "Thầy giữ gìn sức khỏe, chúc thầy thành công!"
"Cảm ơn em!"
Liễu Nguyệt Đan tắt máy, đồng hồ điểm 1:00 PM.
Cô cầm va li lên, mắt nhìn về phía cổng sân bay lần cuối, quyết đoán kéo hành lí vào trong.
Em không giận anh vì anh không tới!
Cũng không trách anh vì anh không gọi điện thoại cho em.
Em chỉ luyến tiếc, không gặp được anh vào lúc này!
Minh Quân Đạo, tạm biệt!
-----
Mở vote, mở vote đây!
Cổng bình chọn đã mở, mọi người hãy nhanh chóng cào phím, à không, bình chọn :))
Những ai thấy kết này ổn rồi thì không cần phải comment nha.
Còn ai muốn một cái kết khác, xin hãy nhẹ nhàng tóm tắt cái kết mà bạn muốn dưới phần bình luận.
Nếu chương này được 5 bình luận, mình sẽ thay đổi kết cục.
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ truyện của tác giả nha muaaaaaa......