- Sếp!!
Một tiếng hét, thức tỉnh tất cả mọi người, nhiều cặp mắt đồng loạt nhìn về phía trung tâm, rồi ai nấy hít một hơi khí lạnh.
Ở kia, Lam đang được Khánh ôm trong lồng ngực, một tay anh giữ lấy đầu cô như đang bảo vệ, tay còn lại anh buông thõng, chiếc dao rọc giấy găm sâu vào cánh tay anh, máu rỉ xuống sàn nhà từng giọt, không ngừng.

Đối diện, Vân ngã sõng soài.

Ai nấy nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ có Sơn - người vừa trở về sau khi chạy một vòng đi tìm bảo vệ - là chứng kiến từ đầu đến cuối.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người vụt qua ngay trước mắt Sơn.

Anh giật mình khi nhận ra đó là sếp, còn chưa kịp kêu, anh đã thấy, một tay sếp đánh vào cổ tay đang giữ đầu Lam của Vân, sau đó kéo Lam ôm vào ngực, tay kia đưa lên, chặn lại nhát đâm không kịp thu về của Vân.

Không kịp để cô ta kinh ngạc, anh đã nhấc chân, không nể nang gì mà đá mạnh vào bụng khiến Vân ngã nhào.

Bây giờ, Sơn mới kịp hét gọi sếp, sau đó giục bảo vệ nhanh chóng tóm lấy người phụ nữ đang phát điên phát rồ kia lên, cưỡng chế kéo đi.
- Sếp!! - Sơn vội chạy đến bên Khánh, cùng lúc, Lam cũng được anh buông ra.

Sơn mặc kệ Lam, chỉ nhìn chăm chăm vào vết thương của anh và vết máu trên sàn.

- Sếp! Em đưa anh đi bệnh viện.

Còn cô gái kia, em sẽ gọi cảnh sát làm việc.
- Không cần! - Khánh liếc qua Lam, thấy khuôn mặt cô có phần tái đi, khẽ thở dài, chuyển qua lừ mắt với đám nhân viên.

- Hóng chuyện xong rồi thì quay về làm việc ngay!!!
Giọng sếp đanh thép, nghiêm khắc, ai nấy đều nhanh chóng rời đi, không dám rề rà thêm phút giây nào.

Sơn đỡ lấy Khánh, vẫn cố chấp lải nhải.
- Sếp, bệnh viện...
- Đã bảo không cần.

Nói lắm!
- Nhưng vết thương...
- Không sâu!
- Vậy còn cô ta...
- Tống cổ ra ngoài là được! Đừng có làm lớn chuyện.
- Nhưng...
- Nói lắm quá! - Khánh đẩy đầu Sơn đi ra xa, quát.

- Rảnh rỗi vậy thì đi làm việc đi! Nhanh!!
Phía trước, một chủ một tớ nói qua nói lại, phía sau, Lam bất động nhìn vết máu vẫn rơi từng giọt, không nhịn được chạy lên giữ lấy cánh tay lành lặn của Khánh, nhỏ giọng.
- Để em...giúp anh.
Khánh quay lại, cười nhẹ, vỗ đầu cô.
- Anh không sao!
- Để em giúp! - Lam ngước lên nhìn Khánh, dù mắt đỏ hoe, nhưng giọng lại hết sức kiên quyết.

Khánh lại cười, nhưng lần này gật đầu.

Anh "đá" Sơn sang một bên, để Lam dìu mình đi.

Lúc cô không để ý, anh khẽ quay lại nhìn Tâm, gật nhẹ đầu.

Thấy Tâm gật lại, anh mới an tâm rời đi.
Còn Tâm, đứng phía sau nhìn theo, lòng xót xa khó tả.

Cô cũng muốn chạy lên lo lắng cho anh, nhưng cô biết anh sẽ không cho phép cô làm thế.

Việc của cô, chính là đứng đằng sau trợ giúp cho anh, chứ không được đến bên cạnh.

Đó vốn là thỏa thuận ngầm để hai người tiếp tục mối quan hệ này.

Cô chấp nhận.

Nhưng chấp nhận là một chút, lòng khó chịu lại là một chuyện khác.
...
Ngồi trong phòng, xung quanh yên tĩnh, Khánh nhìn Lam đang cúi đầu chăm chú sơ cứu vết thương cho mình.

Dù cô đang tỏ ra bình tĩnh, nhưng anh vẫn nhận ra vẻ khác lạ của cô ngày hôm nay.
Rõ ràng, tâm trạng cô đang cực kì tệ.

Là vì cô gái kia sao?
- Em xin lỗi! Vì em mà anh bị thế này.

- Lam bỏ thuốc xuống, bắt đầu lấy băng gạc ra băng lại vết thương cho anh.

Khánh cười xòa.


- Vết thương này chả là gì đâu.

Em đừng để ý thế!
- Anh...đừng tốt với em như vậy.

- Lam hơi ngẩng đầu nhìn Khánh, rồi cúi xuống tiếp tục công việc của mình.

Nụ cười của Khánh nhạt dần, nhưng vẫn đáp lại.

- Ai anh cũng tốt, em đừng có mà ảo tưởng anh chỉ tốt mình em.
Lam không hùa theo lời nói của Khánh, chỉ im lặng.

Khi cố định xong phần cuối, lúc này cô mới ngẩng đầu đối mặt với Khánh, nghiêm túc trò chuyện.
- Vậy anh trừ em ra đi, được không?
- Sao?
- Em không thích chút nào, thật đấy! Cái cách anh giúp em, em không thích chút nào.
Khánh nhạy cảm bắt lấy đầu mối từ câu nói của Lam.

Anh gần như vỡ lẽ, hỏi lại.
- Em đã biết cái gì?
Lam không đáp, chỉ nghiêng đầu tránh ánh mắt anh.
- Em biết hết rồi sao? Điều đó khiến em không vui à?
- Phải!
- Tại sao? - Khánh hơi ngả người ra sau, vắt chéo chân.

- Ai cũng muốn có người đằng sau chống lưng cho mình, vì như thế chỗ đứng của mình mới vững.

Anh tình nguyện làm chỗ chống lưng cho em, để em được học hỏi, để em được làm việc.

Vì sao em lại không thích?
- Vì anh càng làm thế, em càng thấy mình vô dụng.

- Lam nhìn Khánh, không tức giận, nhưng cũng không cười.

- Anh càng làm thế, em càng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Em không thích cảm giác phải dựa dẫm vào người khác...
- Không phải em không thích, mà là ngoài cái người đã làm em tổn thương kia, em không cho phép ai được lại gần nữa hết.

- Đột nhiên, Khánh cắt ngang, giọng có phần đanh lại mà chính anh còn không biết.

Lam khẽ nhíu mày.
- Chuyện nhà em chẳng quan hệ gì với anh cả.

Em dựa dẫm vào ai cũng không liên quan gì đến anh.
Phải! Đúng là không liên quan đến anh.

Vì sao anh phải để tâm đến những thứ như thế cơ chứ?
- Em hi vọng anh đã hiểu.

- Lam đứng lên, cúi đầu, rồi quay người đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Khánh thở hắt ra, bóp trán.

Anh đứng dậy tiến về phía bàn, bấm số nội bộ.

Đầu giây bên kia có người bắt máy ngay, không chờ anh hỏi, người đó nói.
- Em đã cảnh cáo toàn bộ nhân viên không được bàn tán về chuyện đó rồi.

Nhưng hiệu quả thế nào thì em không rõ đâu.
- Vậy thì em ra thêm quy định cho anh.

Bất cứ người nào rảnh rỗi bàn tán chuyện khác ngoài công việc, cắt tiền thưởng cuối năm.

Vi phạm nhiều lần thì trừ nửa tháng lương hoặc theo phần trăm tùy vào mức độ vi phạm.
- Ác thế??? - Tâm khẽ kêu.

- Tâm trạng anh đang không tốt sao?
- Không hề! Tâm trạng anh đang tốt! - Khánh nhìn thẳng, mắt trừng trừng với không khí, gằn lên.

- Cực kì tốt!!!
***
Bây giờ Lam không biết mình phải nên quay về phòng như thế nào nữa.

Cô không dám đối mặt với những ánh nhìn của các anh chị đồng nghiệp.


Việc đó, đến cô còn cảm thấy mất mặt, không biết khi bị người ta chỉ trích, đàm tiếu, cô liệu có thể chịu được bao nhiêu đây?
Ngồi trong phòng vệ sinh, Lam cúi đầu ôm mặt, khẽ thở dài.
Muốn trốn quá!! Nhưng cô còn có việc phải làm.

Hồ sơ với khách hàng tiếp theo vẫn đang ở trên bàn làm việc của cô.

Cô xin nghỉ quá lâu rồi, không lẽ bây giờ lại bỏ bê công việc như thế?
Ngồi thêm mười phút nữa, Lam cố gắng lấy lại tinh thần.

Cô đứng dậy bước ra, nhìn mình trong gương, táp nước lên mặt, vỗ vỗ mặt mình rồi hùng dũng bước ra ngoài.

Cố gắng là thế, nhưng đến trước cửa phòng lại chần chữ hồi lâu.

Tuy nhiên, cô lại không nghe thấy tiếng ồn ào bàn tán mà mình tưởng.

Bước một chân vào, mọi người vẫn nghiêm túc làm công việc của mình, bước thêm một chân nữa, vẫn không ai để ý hay nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ.

Lam lại chần chừ, bước thêm vài bước nữa, cho đến khi đến trước bàn của mình rồi vẫn không có gì xảy ra.
Mọi người vẫn làm việc bình thường, chỉ khi cần mới quay qua nói với cô vài câu, trao đổi vài thứ, tất cả đều bình thường như bao ngày khác, tưởng như vụ lùm xùm ban đầu không hề tồn tại.

Lam ngồi xuống vị trí của mình, thất thần hồi lâu.
Cô không ngốc! Cô không tin tất cả đều êm đẹp như thế mà không có ai tác động.

Vậy ra, lại là anh sao?
Lam cúi đầu, thở dài.

Cô lại nợ anh.
- Lam! Liên hệ với khách hàng mới chưa? - Tâm đi đến, gõ tay lên mặt bàn.

Lam ngẩng phắt đầu dậy, nghiêm chỉnh đáp.

- Vậy còn hợp đồng với dì Nhàn thì sao ạ?
- Cái đó chị chuyển giao cho Phương lúc em vắng mặt rồi.

Bây giờ em làm dự án mới này cho chị, tuyệt đối đừng bỏ dở giữa chừng nữa đấy.

- À, vâng!
- À.

- Vừa quay đi, như sức nhớ ra gì đó, Tâm lại nán lại.

- Chị quên chưa nói với em, dự án này em tự làm toàn bộ.

Có khó khăn mới được đến gặp chị, hoặc không hiểu gì có thể hỏi các anh chị ở đây, tuyệt đối sẽ không ai can thiệp cùng em.

Em phải chịu trách nhiệm trong tất cả các khâu, hiểu chưa?
- Dạ? - Lam kinh ngạc nhìn Tâm.

Cô mới chỉ học việc, còn làm chưa đâu ra đâu, sao chị có thể an tâm giao hết cho cô như thế?
- Sao? Không muốn à? Hay em thích làm việc vặt nhẹ nhàng hơn?
- Em...!- Lam mấp máy môi, không biết nên đáp thế nào.

Cô cúi đầu lưỡng lự một lúc, suy tính mãi mới nhìn Tâm.

- Vậy...em sẽ thử ạ!
- Không phải thử! - Tâm nhíu mày, nghiêm khắc.

- Mà là em nhất định phải làm được.
- Vâng!
Tâm gật đầu hài lòng, trở về phòng của mình.

Lam lại thở dài, mở hồ sơ chị mới đưa cho.

Đó là hồ sơ khách hàng mới, trong đó có các thông tin cơ bản.

Tâm bảo cô phải phụ trách toàn bộ, vậy ra cũng bao gồm liên hệ với người đó sao?
Khó khăn thật!!
...
Hôm nay tan làm trễ hơn mọi hôm vì có nhiều thứ phải sắp xếp, Lam hối hả vừa nhìn đồng hồ vừa chạy ra cửa, thầm nghĩ bây giờ con cô đang đứng ở đâu.

Cô đã muộn giờ tan học của con những ba mươi phút rồi.

Lúc vừa bước ra cổng, Lam giật mình vì tiếng còi xe inh ỏi ở bên.

Nhìn qua, đúng lúc cửa kính ghế lái phụ hạ xuống, Lam Anh ló đầu nhìn cô, vừa vẫy vừa gọi to.
- Mẹ!!
Lam ngạc nhiên nhìn con, rồi nhìn Ngọc ngồi ở ghế lái nghiêng đầu nhìn mình.

Cô bước đến, còn chưa kịp nói gì thì Ngọc đã lên tiếng trước.
- Lên xe đi, anh dẫn hai mẹ con đi ăn!
- Sao anh lại ở đây? Còn...!- Lam hết nhìn Ngọc rồi nhìn Lam Anh, tần ngần mãi không muốn mở cửa.

Ngọc không vội giục, kiên nhẫn đáp lời cô.
- Không phải em bận sao? Anh hết tiết nên đón con luôn.

Tiện thể qua công ty em để em khỏi lo lắng.

Cũng muộn rồi, đi ăn thôi.
- Nhưng...
Lam khó xử, hết nhìn Lam Anh rồi nhìn Ngọc.
- Chỉ một bữa thôi mà khó thế sao?
Nghe anh hỏi, cuối cùng Lam đành thở dài, mở cửa xe.

Cô định ngồi phía sau nhưng Ngọc không đồng ý, anh bảo cô có thể ngồi ở phía trước cùng con.

Có vẻ như Lam Anh cũng không muốn ngồi một mình.

Vậy là, Lam đành ngồi ở phía trước, đặt Lam Anh ngồi lên đùi mình.
Cùng lúc, Khánh vừa ra khỏi công ty.

Thấy cô, anh chợt sững lại, rồi đôi mắt anh hơi tối đi khi thấy cô đứng trước xe một ai đó, đang trò chuyện rất hăng say.

Nhưng khi nhìn thấy Lam Anh, anh chợt vỡ lẽ.

Vào cái giây phút Lam cười nhẹ mở cửa xe bước lên đó, Khánh khẽ nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, tựa như không muốn nhìn tiếp vẻ mặt của cô.
Cô từng nói, anh đừng quan tâm cô, đừng tốt với cô, đừng can thiệp vào cuộc sống của cô nữa.

Lý do, có lẽ vì anh không đủ tư cách.

Cô không nói thẳng ra, nhưng anh vẫn có thể suy đoán được.
Đúng! Anh không đủ tư cách! Anh chỉ là một người quen từ nhỏ của cô mà thôi, thậm chí còn không phải là thanh mai trúc mã, cũng không phải là bạn bè gì cả.

Anh chẳng là gì của cô hết, nên anh không có tư cách can thiệp vào chuyện của cô, hay là giúp đỡ cô, bảo vệ cô, bao che cho cô.
Anh giận khi thấy cô vẫn dây dưa với người cũ, anh giận cô mềm lòng trước người làm tổn thương cô, tổn thương con cô.

Nhưng những gì anh có thể làm, lại chỉ là quay đầu đi, đứng phía ngoài trở thành một kẻ ngoài cuộc.
Vì cô nói, cô không thích, cái cách mà anh giúp cô khiến cô không thể thích nổi.
Thật lạ! Không cần quan tâm tới người khác, đáng ra là một chuyện đáng vui mừng, vì mình cũng bớt đi một gánh nặng.

Vậy mà, vì sao lúc này lòng anh lại nặng trĩu?
Xe lăn bánh, Lam vô tình lướt mắt nhìn ra ngoài, rồi cô thấy Khánh.

Anh đứng im ngay tại cửa ra vào công ty, một tay xỏ tủi quần, tay còn lại bị thương nên buông thõng, mắt nhìn về phía khác.

Vì quá xa, nên cô không thể thấy được ánh mắt của anh.

Nhưng không hiểu sao, cô lại có cảm giác, dáng đứng anh lại cô đơn và buồn bã đến lạ.

Cô nhớ mình từng nói gì với anh.

Cô biết những lời nói đó gây tổn thương tới người khác như thế nào.

Chỉ có điều, lòng tốt ấy, sự bao che ấy, cô thật sự không dám nhận.

Nó khiến cô bất an.
Có lẽ, tốt nhất cứ nên như thế thì hơn.

Lam quay đầu đi, ngừng nhìn về phía Khánh, cũng không nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.
- Anh đã nghe chuyện rồi.

- Đang đi, chợt Ngọc lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong xe.

Lam vẫn im lặng, vì cô biết anh đang nhắc đến chuyện gì.
- Anh xin lỗi vì đã gây rắc rối cho em.
- Anh quả thực phải xin lỗi em.

- Lam cúi xuống, thấy Lam Anh đang ngủ trong lòng mình.

Cô chỉnh sửa lại tư thế cho con, nhỏ giọng đáp.

- Anh hãy về nói chuyện với chị ấy đi.

Chuyện của vợ chồng anh, tốt nhất đừng nên liên quan tới em nữa.

Rất mệt!
- Anh xin lỗi.

- Ngọc đáp lại, giọng buồn buồn.


Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, nhưng rồi thất vọng khi nhận ra cô không hề để ý về phía mình.

Giọng nói của cô, bình tĩnh đến xa cách, cứ như đang muốn phân rõ ranh giới vậy.
- Nhưng anh phải đính chính chuyện này.

Anh và Vân không phải vợ chồng.

Bọn anh còn chưa đăng kí.
- Vậy sao? - Lam hờ hững đáp.

Bây giờ, cô không muốn biết thêm chuyện gì nữa, cũng không tò mò nữa.

Vì sao chưa đăng kí, vì sao phải giải thích với cô, cô thực sự không muốn quan tâm thêm.

Rõ ràng đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
- Anh...sẽ chấm dứt với Vân.

Bọn anh...
- Thật ra anh định làm gì cũng không cần thông báo cho em biết.

- Lam quay lại, cắt ngang lời Ngọc.

Cô cười nhạt.

- Thật đấy! Chuyện của anh, anh cảm thấy nên làm thế nào thì cứ làm như thế.

Anh cảm thấy thế nào mới tốt cho bản thân thì cứ làm, không cần phải nói với em.

Dù gì cũng không còn liên quan đến em nữa.
Nói xong, Lam quay đầu nhìn ra cửa sổ, giống như một lời cự tuyệt với câu chuyện vừa rồi.

Cô cũng không nhìn thấy cái mím môi và ánh mắt buồn bã của Ngọc.

Hai tay cầm vô lăng của anh siết lại.

Sự yên tĩnh lại bao trùm lên hai người.
Ngọc dẫn Lam và Lam Anh đến cửa hàng sang trọng lần trước ba người từng vào.

Lam vẫn cảm thấy không thích, nhưng Lam Anh thì ngược lại.

Con bé không ngừng níu áo cô, nói sẽ được ăn thịt bò ngon ngon như lần trước sao? Cuối cùng, vẫn là vì con, Lam chẳng thể ý kiến thêm, mỉm cười để con kéo mình vào.
Nhưng, kể từ hôm vào bệnh viện, hình như Lam Anh trốn tránh Ngọc hẳn.

Bình thường, chỉ cần Ngọc dịu dàng với con bé một chút thôi nó cũng sẽ vui vẻ ngay.

Tuy nhiên bữa nay, con bé chủ động ngồi gần Lam chứ không ngồi vị trí trung gian như trước, con bé cũng từ chối phần ăn mà Ngọc cắt sẵn cho mình.

Lam nhìn con, rồi nhìn Ngọc, nịnh nịnh mãi mà chẳng xi nhê chút nào.

Xem ra, con bé giận thật rồi.

Còn giận dai nhất trong lịch sử nữa.
Lam khẽ thở dài, lúc Ngọc vào nhà vệ sinh thì quay qua đối mặt với con, trò chuyện.
- Sao con cứ lạnh nhạt với bố thế? Con giận sao?
- Con không thích bố nữa! - Lam Anh quay đi, bướng bỉnh kể tội.
- Đó là bố của con cơ mà? Bố cũng đâu muốn con bị như thế? Bố cũng buồn lắm chứ?
- Mẹ! - Lam Anh phụng miệng nhìn cô, ra vẻ người lớn mà phân tích.

- Tại sao mẹ được phép giận bố, còn con thì không?
Lam ngạc nhiên nhìn con bé, hoàn toàn câm nín trước câu hỏi của con.

Lam Anh lại hỏi tiếp.
- Mẹ giận bố, không muốn nói chuyện với bố, né tránh bố.

Nhưng vì sao mẹ lại muốn con vẫn phải tốt với bố?
Cô có thể nói gì? Nói rằng có là vợ chồng thì vẫn là những người khác máu tanh lòng, muốn trở mặt thì có thể trở mặt.

Còn con cái thì khác, vì sẽ mãi bị trói buộc bởi dòng máu đang chảy trong người.
Nhưng, cô nói thế, con bé sẽ hiểu sao? Sẽ thật sự hiểu sao?
- Nhưng đó là bố của con.

- Lam khẽ thở dài.

- Cho dù có thế nào vẫn là người thân của con.
- Vậy còn mẹ? Mẹ không còn là người thân của bố nữa sao?
Trẻ con ngây thơ, Lam biết.

Nhưng chính vì quá ngây thơ, nên những câu hỏi tưởng chừng ngô nghê của chúng vẫn khiến người lớn là cô phải im lặng, thật sự không biết phải trả lời ra sao.

Nói thẳng nói thật, chỉ sợ con bé không hiểu.

Nhưng nếu trả lời cho qua...? Không! Đến cả trả lời cho qua chuyện cũng không biết nên nói thế nào.
Cuối cùng Lam vẫn phải chịu thua con.

Cô cười trừ, xoa đầu bé.
Rốt cuộc, chuyện này phải giải quyết sao cho đúng đây?.