Nhưng Sầm Thanh Thanh có nằm mơ cũng không ngờ, mở hộp ra, đặt bên trong không phải là trầm cài tóc nàng làm, mà là cây trâm vàng gia gia nàng làm.

Sáng sớm bọn họ đã bị thị vệ dẫn vào trong cung Viên quý phi, tự mình dâng đồ trang sức lên cho nàng ta, nàng ta phải "kiểm hàng" tại chỗ.

Thù Tử Sơ cũng đứng bên cạnh, lúc nhìn thấy cây trâm vàng điểm thúy trong hộp, biến sắc, đột nhiên nhìn về phía Sầm Thanh Thanh.

Trên thực tế, Sầm Thanh Thanh cũng sững sờ tại chỗ, rõ ràng nàng bỏ trâm cài tóc do chính mình làm, sao lại biến thành trâm vàng của gia gia chứ?

Dường như nhìn ra sự ngạc nhiên và nghi ngờ của nàng, Sầm lão sư phụ tóc bạc phơ không khỏi xích lại gần cháu gái, đè thấp giọng nói: "Thanh Thanh, ông nghĩ tới nghĩ lui cũng không yên lòng, vẫn là đổi đi, dù sao nương nương yêu thích đồ trang sức điểm thúy, cây trâm cài tóc kia của con suy cho cùng làm quá..."

Ban đầu Sầm Thanh Thanh thật vất vả mới thuyết phục được gia gia, hôm nay muốn trình lên trâm cài tóc mình làm, nhưng lão nhân lăn lộn khó ngủ, dù sao cũng là đại sự liên quan đến tính mạng, ông không dám qua loa, trời còn chưa sáng liền lặng lẽ rời giường, cuối cùng đổi lại trang sức trong hộp.

Nghe nói vậy, hơi thở của Sầm Thanh Thanh ngừng lại, Thù Tử Sơ bên cạnh Viên quý phi đồng tử đột nhiên co rút, âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, đúng là thiên ý trêu người, hắn nghìn tính vạn tính lại không tính tới cái bất ngờ này!

"Nghe nói tay nghề của Sầm gia các ngươi truyền thụ mấy đời, hôm nay nhìn thấy, quả thật phi phàm, bổn cung chọn nhiều loại trang sức như vậy, duy chỉ có trâm vàng này rực rỡ lóa mắt, được lòng bổn cung nhất, nhất là lông chim phỉ thúy điểm thúy này, đơn giản hoàn mỹ không tì vết..."

Viên quý phi cầm trâm vàng trong hộp, yêu thích cực kỳ, khen không dứt miệng, Sầm lão sư phụ bên cạnh lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bất giác sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

Vẫn may ông kịp thời đổi lại trang sức, bất kể như nào, cửa thứ nhất này cuối cùng cũng qua, đồ trang sức chiếm được sự yêu thích của Viên quý phi, về sau trâm vàng này có biến thành vật kỳ quái hay không, ông không có cách nào dự đoán, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Lúc trong lòng mới nghĩ như vậy, Viên quý phi bỗng nhiên hét thảm một tiếng, đám người nhìn lại, chỉ thấy cây trâm vàng sặc sỡ lóa mắt trong tay nàng ta trong nháy mắt biến thành hàm răng đầm đìa máu me, trực tiếp hung ác cắn lên bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng ta một cái.

"Nương nương cẩn thận!"

Thù Tử Sơ nhanh chóng tiến lên, phẩy tay áo đánh vỡ hàm răng kia, kéo được bàn tay không ngừng chảy máu của Viên quý phi, Viên quý phi thét chói tai: "Yêu vật đến, yêu vật lại đến!"

Hàm răng kia bị đánh rơi xuống đất, trong chớp mắt liền hóa thành vũng máu loãng, tanh hôi vô cùng, sắc mặt của toàn bộ người trong cung đại biến.

Viên quý phi điên cuồng la hét, trong mắt đan xen hoảng sợ cùng phẫn hận, "Người đâu, truyền Lăng Chân pháp sư, gọi Lăng Chân pháp sư tới ngay lập tức!"

Xong rồi, xong rồi, mặt mũi Sầm lão sư phụ trắng bệch, hai chân nhũn ra, trực tiếp quỳ trên mặt đất, "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy..."

Viên quý phi đá một phát lên ngực ông, hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Còn hai tiện nhân này, mau lôi hai tiện nhân này xuống cho bổn cung!"

"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!"

Thị vệ thô bạo tiến lên, Sầm lão sư phụ đau khổ cầu xin tha tội, thiếu nữ bên cạnh ông lại vô thức nhìn về phía Thù Tử Sơ, trong cái liếc mắt ấy, dường như có thiên ngôn vạn ngữ được truyền đi, lại trước cơn thịnh nộ của Viên quý phi, cuối cùng không có cách nào xoay chuyển.

Thù Tử Sơ đi qua, mặc cho thị vệ áp giải hai ông cháu Sầm gia, chỉ âm thầm thở sâu, thu lại rất nhiều cảm xúc nơi đáy mắt.