Tôi kinh ngạc ngây người.
Điều đầu tiên tôi nghĩ tới là mình có nghe nhầm không, gần như là tôi quay đầu nhìn Nghiêm Hách theo bản năng, xem là thật hay giả.

Tầm mắt của Nghiêm Hách va phải tôi, anh ta nhún vai ra vẻ cũng chẳng biết gì.
Nhưng mà… nhìn vẻ hoảng sợ của anh ta, ít nhất là tôi đoán được đúng là Ôn Kỳ vừa mới tỏ tình với tôi.
Không phải ảo giác.
Tôi im bặt ngay lập tức.
Ôn Kỳ tỏ tình với tôi… nếu chuyện xảy ra vào vài năm trước, có lẽ tôi sẽ rất vui, nhưng bây giờ…
Tôi bắt đầu do dự.
Trước đó tôi cũng từng xoắn xuýt tâm tư của mình với Ôn Kỳ, thật sự là khi còn nhỏ tôi có thiện cảm với anh ta.
Đẹp trai, thành tích ưu tú, sáng sủa chỉn chu, gần như là một anh chàng rất hoàn mỹ, dễ khiến người ta rung động.

Nhưng… khi tiếp xúc với đủ loại bạn trai muôn hình muôn vẻ, tôi bắt đầu mơ hồ.
Mơ hồ, không biết rốt cuộc anh trai như Ôn Kỳ có phù hợp với mình hay không.
Ôn Kỳ khác với người ngoài, nếu là một chàng trai chẳng dính dáng gì mà có điều kiện như Ôn Kỳ, tôi sẽ đồng ý mà không hề chần chừ, dù gì thì cũng có thể từ từ cọ xát trong lúc yêu đương, phù hợp thì yêu mà không phù hợp thì chia tay.

Nhưng Ôn Kỳ thì khác.
Chàng trai này luôn có vị trí như người anh trong cuộc đời của tôi, nếu bọn tôi bốc đồng hẹn hò với nhau, e là sau này mà chia tay rồi thì cũng khó làm bạn được.
Nhưng tôi không biết phải từ chối Ôn Kỳ như thế nào.
Tôi khó xử, không biết phải làm sao, lời từ chối tới bên môi nhưng dẫu ra sao cũng không nói nên lời.

Khi tôi đang do dự thì trên eo chợt thấy ấm áp.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, vừa hay va phải một đôi mắt mỉm cười.
Tôi lại càng sốc.
Người giải vây thay tôi mà là chó săn nhỏ khó tán đổ Chu Mộ ngồi cạnh kia thì tôi còn chưa kinh ngạc quá mức, nhưng người xuất hiện đúng lúc này lại là…
Bạch Trạm.
Một tay anh ta khoác lên eo tôi, vẫn rất ga lăng, chỉ khoác hờ, không tranh thủ sờ so.ạng gì cả.
Bạch Trạm nhìn thẳng vào Ôn Kỳ, cười nói: “Xin lỗi, anh tới muộn một bước rồi, hôm nay tôi và Tang Vãn vừa mới xác định quan hệ.”
Tôi khẽ sửng sốt nhưng không bác bỏ, còn im lặng như là tán thành những gì Bạch Trạm nói.
Không phải tôi và Bạch Trạm thật sự hẹn hò mà là bây giờ tôi không nắm chắc được ý mình.

Do dự rồi, tôi ngầm thừa nhận.
Nhưng tôi không dám ngẩng đầu nhìn Ôn Kỳ.
Bên nhau nhiều năm, tôi rất hiểu anh ta, trong từ điển của anh ta không có chuyện mất kiểm soát sau khi uống rượu, bất kể là trong tình huống nào, chỉ cần là những lời Ôn Kỳ thốt ra thì chắc chắn đều là lời nói thật.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ là có ngày anh ta sẽ tỏ tình với tôi.
Bầu không khí yên lặng một cách đáng sợ, xung quanh chỉ có tiếng nhạc trong quán bar, tôi không nghe được Ôn Kỳ đáp lại nửa câu nào.
Tôi mím môi ngẩng đầu quan sát, lại thấy được ánh mắt của Ôn Kỳ.
Anh ta lẳng lặng nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là đáy mắt dậy sóng cuồn cuộn, chẳng hề bình yên.
“Vậy sao?”
Anh ta lên tiếng, giọng khàn cả đi, hòa vào tiếng nhạc, tôi nghe mà đầu tim nhói lên.
Tôi không trả lời được.

Ôn Kỳ trả lời quá bất ngờ, không cho tôi chút thời gian phản ứng nào, thậm chí tôi còn không rõ là mình nên đồng ý hay là từ chối.
Đồng ý sao?
Nhưng ngoài phần thiện cảm trong giây lát lúc còn nhỏ không hiểu chuyện với anh ta ra, tôi suy nghĩ kĩ lại, hình như đó là do tình thân và thói quen là nhiều.
Từ chối à?
Nhưng Ôn Kỳ rất quan trọng với tôi, mà anh ta còn rất tốt, thậm chí tôi còn không tìm được lý do từ chối.
Hơn nữa như những gì Nghiêm Hách nói đó, tôi yêu đương nhiều như thế, lại chẳng biết tình yêu là gì.
Tôi thừa nhận là mình từng rung động trong chốc lát với Ôn Kỳ, ở cạnh anh ta cũng thấy an tâm, nhưng… tôi không biết rốt cuộc đó có phải là yêu hay không.
Tôi không dám lấy Ôn Kỳ ra cươc.
Khi tôi trả lời bằng cách im lặng, Bạch Trạm cúi người khẽ nói vào tai tôi.
Anh ta nói:
“Quan điểm cá nhân, thích hay không thích thì phải hỏi lòng cô, không cảm nhận được là không thích, tôi không tin mình yêu mà không tự biết, tôi chỉ tin tưởng lòng mình.”
Bất chợt, một sợi dây cung nào đó ở đáy lòng tôi khẽ rung vì câu nói của anh ta.
Có lẽ là thế.
Hình như tôi đã từng đọc ở đâu đó một câu thế này: khi bạn đang xoắn xuýt không biết mình có thích người kia hay không là bạn không thích.

Tình yêu thật sự là không cần do dự.
Có lẽ là vì những câu nói của Bạch Trạm, sau khi im lặng một lát, tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Kỳ.
“Đúng.”
Tôi hiểu tính cách của Ôn Kỳ, với sự kiêu ngạo sâu tận xương của anh ta, nếu biết bây giờ tôi có bạn trai thì anh ta sẽ không nhắc tới lời mình vừa nói nữa.


Mà sang hôm sau khi tỉnh rượu rồi, tất cả sẽ kết thúc, bọn tôi vẫn có thể tiếp tục làm bạn.
Vậy nên vào giây phút tôi nhìn anh ta, tôi “thừa nhận” một cách dứt khoát.
Ôn Kỳ nhìn tôi một lúc lâu, sau đó khẽ nói: “Em thích anh ta ở chỗ nào?”
Tôi kinh ngạc ngây người.
Chuyện này và những gì tôi tưởng tượng hoàn toàn khác hẳn.
Chẳng biết có phải là vì uống rượu hay không, hình như Ôn Kỳ của bây giờ hơi khác lúc xưa.

Thậm chí từ góc độ của tôi, mơ hồ thấy được hai mắt anh ta dần đỏ bừng.
Anh ta khẽ nhếch môi, thấy tôi ngạc nhiên á khẩu, bèn nói khẽ:
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Nghe tôi lên tiếng, Bạch Trạm biết điều buông tay, gật đầu với tôi, không nói gì thêm.
Tôi và Ôn Kỳ rời khỏi quán bar..