6.

Cảm ơn nhé, tôi cũng muốn đi lắm.

Lúc tôi chuẩn bị quay người rời đi, không biết có ai đưa chân cản tôi lại, tôi lảo đảo ngã thẳng vào bể bơi.

Không một ai tới đỡ tôi lên, tôi uống mấy ngụm nước rồi lồm cồm bò lên.

Chu Lỵ Lỵ nhìn tôi cười nói: "Nhị Nhị à, không phải cậu biết bơi sao? Lúc mười tuổi cậu còn dẫn mình tới bể bơi, cậu quên à?"

Cả người tôi ướt đẫm, lạnh tới mức run rẩy.

"Nước vào đầu nên tôi quên rồi."

Tôi biết cô ta muốn nói gì.

Mỗi khi tôi khiến cô ta cảm giác mình bị uy hiếp, cô ta sẽ nhắc đến chuyện đó, để tôi nhớ kĩ mình nợ cô ta một mạng, buộc tôi nghe lời.

"Nhanh lên lầu thay quần áo đi, phòng chú hai ở trên lầu, chú ấy không ở đây nên cậu có thể mượn quần áo chú mà mặc, mình phải tới xem Trần Gia Nam."

Chu Lỵ Lỵ như biến thành một con người khác, hiền lành bảo tôi lên lầu thay quần áo.

Tôi không muốn diễn với cô ta nên cứ thế lên lầu.

Đi tới cuối hành lang, đẩy cửa bước vào.

Tôi đứng trước gương, cởi hết quần áo trên người.

Nghĩ tới chuyện vừa nãy ở dưới nước không với được cái gì, hít thở không được, tôi lại thấy khủng hoảng.

Cho dù tôi giả vờ như không sao cả, nhưng lúc này đây tôi cũng phải bật khóc.

Trước kia tôi từng biết bơi, nhưng từ khi Chu Lỵ Lỵ suýt chết, trong lòng tôi có áp lực tâm lý.

Tôi còn không dám bơi nữa.

Thực ra chuyện ngày đó tôi cũng không nhớ rõ, hình như tôi quen được một người bạn mới, Chu Lỵ Lỵ không vui, suốt buổi cô ấy không để ý tới tôi, thậm chí sau đó còn bắt đầu trốn tránh.

Tôi tưởng cô ấy về nhà rồi, cho nên mới cùng người bạn kia về nhà, không ngờ buổi tối lại nhận được tin báo cô ấy bị cuốn trong bể nước, chỉ còn chút hơi.

Năm mười tuổi, tôi sợ đến phát khóc.

Lúc mẹ đánh tôi, tôi còn không cảm thấy bị đau, bởi vì cả đêm tôi chìm trong sự sợ hãi và tự trách kinh hoàng.

Sau đó Chu Lỵ Lỵ được cứu, cô ấy nói với tôi: "Nếu đời này cậu đều nghe tôi, tôi mới tha thứ cho cậu."

Tôi gật đầu.

Bóng tôi mười năm trước, cho tới ngày hôm nay nhớ lại, tôi vẫn còn run rẩy không ngừng.

Đứng trước tấm gương to một lúc, tôi bình tĩnh lại lau nước mắt, đi tới trước tủ quần áo tìm một cái áo sơ mi rộng tròng vào.

Đúng lúc đó, trong gương bỗng xuất hiện ánh mắt của một người đàn ông.

Anh ta nằm trên giường phía sau, hình như là bị tiếng khóc của tôi đánh thức, người còn đờ đẫn.

Có người!

Là chú hai của Chu Lỵ Lỵ, Chu Trạch Bắc?

Trong nháy mắt đó, đầu óc tôi trống rỗng.

Anh ta vẫn ở đó, chẳng lẽ đã thấy được toàn bộ quá trình thay quần áo của tôi?

Mất mấy giây sau, tôi mới kìm nén được trái tim muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vuốt tóc qua mang tai, tô lại son cho mình rồi mới chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Giống như đã qua mấy thế kỉ, tôi vừa đi ra khỏi phòng thì dựa vào tường thở dốc.

Chân mềm nhũn không đứng nổi.

Anh ta còn nhớ tôi không?

7.

Tiếp sau đó, tôi cứ thế xuống lầu như không có chuyện gì, giúp Chu Lỵ Lỵ cắt bánh gato.

Nến thổi một nửa, một người đàn ông mặc âu phục giày da xuất hiện phía đầu cầu thang hình xoắn ốc.

Anh ta vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Chú hai, sao chú lại về nước rồi?"

Chu Lỵ Lỵ phấn khởi nhào tới.

Trước khi cô ta tới gần, người đàn ông đó đã giữ cô ta lại cách xa nửa mét.

"Đi tìm bạn trai của cháu đi, không sợ người khác chê cười à, đi xuống."

Mặc dù là mắng cô ấy không phép tắc, nhưng trong giọng nói tràn ngập vẻ cưng chiều.

Chu Lỵ Lỵ làm nũng: "Cháu không xuống, trừ khi chú hai tặng quà sinh nhật cho cháu."

"Cháu muốn gì?" Người đàn ông nhìn lướt qua đám người, lúc nhìn qua tôi, ánh mắt hơi run lên.

"Một chiếc xe thể thao." Cô ta đòi hỏi khiến các bạn học ở đó đều phải hít một hơi lạnh.

Nhưng mà một giây sau, sự ghen tị của mọi người lại đạt đến đỉnh cao.

Bởi vì chú hai của cô ấy thoải mái đáp: "Mang hộ chiếu đi rồi sẽ mua cho cháu."

Nói không hâm mộ là giả, bao nhiêu người còn đang phải vẫy vùng vì ấm no.

Nhưng một thiên kim tiểu thư ngậm chìa khóa vàng từ khi ra đời như Chu Lỵ Lỵ, chỉ cần làm nũng thì có thể có được món đồ mà gia đình bình thường phấn đấu cả đời cũng không mua nổi.

Tôi trốn trong đám người, quan sát chú hai của cô ấy.

Mũi cao môi mỏng, quai hàm nhẵn nhụi, so với vừa rồi nhìn thoáng qua trong phòng, hiện tại trông anh ta tuấn tú không ngờ.

Tôi còn tưởng trốn giữa mọi người thì không bị phát hiện, kết quả là ánh mắt anh ta lướt tới lần thứ hai.

Tôi không tránh đi, anh ta khẽ nhíu mày, nhìn tôi đầy ý vị.

Chỉ một cái nhìn đó, câu chuyện cũ thầm mến lại hiện về trong đầu tôi.

Trước đây mỗi ngày tôi đều đi theo Chu Lỵ Lỵ, thích nhất chính là người chú hai này của cô ta.

Bên ngoài anh ấy nổi danh là quyết đoán dứt khoát, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng với con cháu thì lại rất dịu dàng.

Anh ấy không xem tôi như con gái người làm mà chỉ là một bé gái giống như Chu Lỵ Lỵ.

Lúc còn nhỏ, tôi rất si mê anh ấy, nhưng không dám nói với bất kỳ ai.

Khi lớn rồi tôi dũng cảm muốn đi tỏ tình thì lại nhận được tin anh ấy đã kết hôn.

Nhớ tới đây, chú hai của cô ấy lại nói.

"Mấy đứa chơi đi, không đủ tiền thì tìm chú, chú đi làm việc đã."

"Vâng ạ, chú hai tốt quá."

Chú hai của cô ta đi rồi, tất cả bạn học đều hưng phấn hô to.

"Chu Lỵ Lỵ à, chú hai của cậu trông như minh tinh ấy."

"Hình như tớ từng nhìn thấy chú ấy trên tin tức, là tin tài chính ấy."

"Có tiền như vậy lại còn cưng chiều cậu, cậu hạnh phúc quá đi."

"Đương nhiên rồi, chú hai cưng chiều tớ nhất." Chu Lỵ Lỵ đắc ý.

Sau đó, các bạn học đều vây quanh nịnh nọt Chu Lỵ Lỵ.

Tôi yên lặng nghe một lúc rồi chuẩn bị quay về trường.

"Cô định đi à? Muốn đi nhờ xe tôi không?" Trần Gia Nam câm tay lái, "Vẫn còn một ghế trống."