Khi trở về đã là lúc trời chạng vạng tối.

Ngu Sở trở lại môn phái, nàng nói rằng mình có chuyện muốn nói với tất cả các đồ đệ.

Khi mọi người bước vào đại điện, có thể nhìn ra được sự căng thẳng của các đệ tử, bọn họ không biết rốt cuộc Ngu Sở muốn nói cái gì cả.

Bình thường nếu có chuyện gì đó trọng đại, Ngu Sở đều sẽ cùng bọn họ bàn bạc ở đại điện. Nhưng lần này, nàng lại dẫn tất cả mọi người vào thư phòng.

Vào đến thư phòng, Ngu Sở quay đầu lại, nàng nói: “Các con ngồi xuống đi.”

Ngu Sở ngồi vào bàn, sáu đồ đệ cũng tìm chỗ ngồi xuống. Tất cả đều đang nhìn chằm chằm Ngu Sở, không khí rất căng thẳng.

Ngay cả những người bình thường thích đùa giỡn như Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành cũng không nói lời nào.

“Các con không cần phải căng thẳng như vậy.” Ngu Sở bất lực nói, “Ta chỉ muốn chính thức nói cho các con biết một chuyện…”

Nghe nàng nói vậy, trong lòng các đồ đệ đều như tro tàn nguội lạnh.

—— Lẽ nào sư tôn thực sự muốn kết thân với tên nam nhân kia không? Có khi nào người sẽ không cần bọn họ nữa không, hay là người muốn cùng hắn rời khỏi môn phái?

“Các con có còn nhớ An Linh Nhi lúc bị bắt rời khỏi nhà nàng ta không?” Ngu Sở nói, “Các con có còn nhớ lúc đó nàng ta nói gì không?”

Các đồ đệ đang chờ sư phụ thông báo chuyện riêng đều ngẩn người.

Đương nhiên là họ nhớ An Linh Nhi rồi, còn có những lời kỳ lạ mà nàng ta nói trước khi rời đi.

Những người bình thường sẽ nghĩ rằng những gì An Linh Nhi nói về một cuốn sách hay điều gì đó là vô nghĩa, nhưng những đồ đệ của Tinh Thần Cung đều khác với những người bình thường.

Đặc biệt là Tiêu Dực và Tiểu Hồ, bọn họ trời sinh đã nhạy cảm, còn Cốc Thu Vũ thì là người biết quan sát sắc mặt và lời nói của người khác nữa.

Các đồ đệ cũng từng thảo luận với nhau về vấn đề này, bọn họ đều cảm thấy có chút vướng mắc. Ba người đều cho rằng An Linh Nhi lúc đó không hề khiêu khích để ly gián.

Nàng ta thực sự nhận định như vậy, cũng tin tưởng như thế.

Chỉ là, chuyện này có chút ly kỳ, cũng có thể là do đầu óc An Linh Nhi không tốt, tin tưởng những chuyện giả dối ấy là sự thật.

Bất luận thế nào đi chăng nữa, trong lòng các đồ đệ vẫn tồn tại vài nghi vấn. Tuy vậy, sau này lại xảy ra biến cố lớn của Đế Thiệu Quân, ai cũng không quan tâm đến nữa, cho nên đã gác sang một bên.

Bây giờ Ngu Sở lại nhắc đến chuyện cũ.

Thật ra Ngu Sở đã nghĩ tới chuyện này từ rất lâu rồi, nàng không biết có nên nói cho các đồ đệ hay không. Nếu bọn họ cả đời này không biết được, vậy thì thôi. 

Nhưng kể từ khi người xuyên hồn An Linh Nhi kia khơi gợi lên mọi chuyện đã khiến lòng các đồ đệ nảy sinh hoài nghi. Ngu Sở nghĩ, hay là nói cho họ biết chân tướng đi.

Chuyện đã như thế, vậy thì phải làm cho rõ ràng.

“Sư tôn, bọn con nhớ.” Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng hỏi, “Có chuyện gì ạ?”

Ngu Sở lấy ra một quyển sách, đưa cho Tiêu Dực đang ngồi gần nhất.

“Các con có thể xem thử cái này.” Ngu Sở nói.

Tiêu Dực nhận lấy, Cốc Thu Vũ và Lý Thanh Thành đang ngồi gần đó cũng nghiêng người để xem. Ban đầu bọn họ có hơi khó hiểu, sau đó nét mặt đều trở nên kinh ngạc.

Lý Thanh Thành cầm lấy sách nhanh chóng lật mấy trang, cậu ấy ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Cái này, cái này…”

“Sao vậy?” Thẩm Hoài An cau mày khi thấy ba người họ đều sững sờ. Cậu cầm lấy sách, cùng xem với Lục Ngôn Khanh và Hà Sơ Lạc.

Các đồ đệ nhìn Ngu Sở một cách bàng hoàng.

“Sư tôn, cái này, cuốn sách này…” Cốc Thu Vũ lẩm bẩm.

Ngu Sở khẽ gật đầu.

“Đây là cuốn sách mà lúc đó người đoạt hồn của An Linh Nhi đã nói.” Nàng khẽ nói, “Chúng ta vốn là nhân vật trong cuốn sách này.”

Các đồ đệ nhất thời kinh ngạc.

Cốc Thu Vũ thất thần ngồi xuống, nàng chìm vào suy nghĩ của chính mình. Tiểu Hồ có hơi sợ nên tiến lên ngồi cùng nàng.

Lục Ngôn Khanh cũng ngẩn người. Chỉ có Thẩm Hoài An vẫn như cũ, cậu lật sách xem, lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại.

“Thứ này viết cái khốn nạn gì vậy? Thật chẳng có ý nghĩa gì.” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Đệ sẽ không vì người khác cứu mình mà yêu người đó đâu.”

—— Tức nhất chính là, sao cuốn sách này có thể sắp đặt cho sư phụ của bọn họ như thế cơ chứ?

Ngu Sở cho các đồ đệ thời gian để thích ứng với những chuyện đang xảy ra.

Khi thấy sự tức giận ban đầu của bọn họ dần tiêu tan, Ngu Sở chậm rãi nói: “Các con không cần phải tức giận, cũng không cần phải quá để tâm những thứ viết trong sách. Nó cũng giống như vận mệnh ban đầu đã được định sẵn, nhưng các con đều là những người đã nghịch thiên cải mệnh, sớm đã thoát khỏi những thứ được bày bố trong sách rồi.” 

“Sư tôn…” Cốc Thu Vũ ngẩng đầu lên, nàng thì thầm, “Là người đã cứu bọn con, là người đã thay đổi mọi thứ.”

“Thực ra cũng không thể nói đó đều là công lao của ta. Sách là sách, nhưng cuộc sống này giống như đất đai tự do, sẽ nở ra những bông hoa khác nhau.” Ngu Sở mỉm cười, “Cũng như việc thực chất cuốn sách này không hề nói lúc còn nhỏ con có chạy trốn hay không, nhưng chính con là người đã liều mạng vật lộn để xông ra khỏi nơi đó, tìm kiếm cho mình một tương lai, không phải sao?”

Cốc Thu Vũ mím môi, nàng đứng dậy, ôm lấy Ngu Sở.

Lục Ngôn Khanh cũng rơi vào trầm tư.

“Sư tôn, vì thế năm đó người luôn không ngừng thúc giục con phải nỗ lực tu luyện, phải thay đổi tương lai cũng là vì người đã biết được mọi chuyện rồi sao?”

Ngu Sở khẽ gật đầu.

“Các con cũng thấy đó, kết cục của cuốn sách này chính là đại chiến tam giới nổ ra, khắp nơi sinh linh đồ thán.” Ngu Sở nói, “Đây cũng chính là tương lai mà lúc đầu ông của Tiêu Dực và Lý Thanh Thành đã dự đoán.”

Tất cả mọi người lúc này mới chợt ngộ ra.

“Lúc đó bọn họ đều dự đoán người chính là biến số duy nhất, cũng bởi vì người là người duy nhất biết chuyện này ư?” Lục Ngôn Khanh lập tức nói ra nghi vấn.

Việc biết được bản thân chỉ là một nhân vật trong sách là một đòn đả kích cực lớn đối với bất kỳ ai.

Ngay cả trong giới tu tiên, không phải ai cũng có thể chấp nhận được việc mình khổ sở cầu đạo thành tiên đều là do người khác bịa đặt.

Chỉ vì có Ngu Sở ở đây, nàng chính là trụ cột tinh thần lớn nhất của đồ đệ.

Hơn nữa, trong những năm qua, Ngu Sở luôn dạy dỗ họ rất tốt. Tính tình của các đồ đệ đều như ánh mặt trời, không hề sót lại bóng đen tâm lý. Bây giờ, khi biết được chân tướng, trong lòng bọn họ đều cảm thấy Ngu Sở một mình nỗ lực tạo ra một thế giới hoàn toàn khác với tiểu thuyết cũng là chuyện không dễ dàng gì, nên những suy nghĩ tiêu cực cũng chẳng còn nữa.

“Sư tôn, người vất vả rồi.” Thẩm Hoài An chân thành nói.

Trong lòng cậu vô cùng phức tạp.

Nhớ lại năm đó, khi cậu vừa rời khỏi Thiên La sơn trang thì thực sự rất kiêu ngạo, chỉ muốn mình có thể trở thành Đại sư huynh — vừa lộ ra ý nghĩ đó thì đã bị Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh chấn chỉnh rồi.

Lại thêm chuyện của Thiên Cẩu Các sau này, cuối cùng cũng có thể xem như là cậu đã thực sự được tái sinh.

Bây giờ, khi nhìn lại bản thân trong sách, cậu từ một đệ tử mới của Bách Trượng Phong được thăng cấp lên vị trí Đại sư huynh, bắt những tiền bối hơn mình vài chục tuổi gọi mình tiếng “Đại sư huynh”. Trong lòng Thẩm Hoài An hơi toát mồ hôi.

Thật sự là cậu không cảm thấy như vậy oai phong chút nào cả.

Thậm chí Thẩm Hoài An còn nghĩ, với tâm lý bất bình thường như vậy, chẳng trách lại yêu An Linh Nhi bị úng não kia.

… Đáng trách nhất là cậu lại vì An Linh Nhi mà làm Tiểu Cốc trọng thương.

Vốn dĩ Thẩm Hoài An cũng không làm gì cả, chỉ thấy hơi chột dạ, cũng không biết Tiểu Cốc có nhìn thấy trang đó không, cậu chỉ dám lặng lẽ giấu nó đi thôi.

Ngu Sở cười lắc đầu.

“Ta không muốn khiến các con nghĩ rằng ta vĩ đại hay gì cả, cũng không muốn các con cho rằng mọi thứ mà ta đã làm trong suốt những năm qua đều là vì các con.”

Ngu Sở bình tĩnh nói: “Thật ra lúc đầu ta nghĩ rất đơn giản, ta chỉ muốn an yên mà sống. Thu nhận Lục Ngôn Khanh cũng là việc ngoài dự định, lúc đó ta cũng không hề biết những chuyện này. Cho đến hôm nay mới thật khiến người ta xúc động.”

Các đồ đệ nhìn chằm chằm Ngu Sở, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm động.

“Sư tôn, bọn con đều biết. Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa môn phái của chúng ta với các môn phái khác.” Lục Ngôn Khanh chậm rãi nói, “Các môn phái khác đều muốn đắc đạo phi thăng, nhưng thuở đầu, quả thật là chúng ta chỉ muốn tiếp tục sống, muốn được sống những ngày tốt đẹp mà thôi.”

“Vì vậy đây mới là nhà của bọn con.” Cốc Thu Vũ cũng nói, “Đương nhiên, Thẩm Hoài An hoàn toàn xa lạ.”

Nàng ấy vừa nói xong, tất cả mọi người đều phá lên cười.

Thẩm Hoài An gãi gãi đầu, bất lực nói: “Mọi người chỉ biết cười nhạo huynh thôi.”

Toàn bộ môn phái, từ sư phụ đến đồ đệ, ai nấy đều có những khó khăn và khúc mắc riêng. Chỉ có Thẩm Hoài An có một gia đình trọn vẹn, cuộc sống hạnh phúc. Ngoại trừ lúc còn nhỏ gặp phải chút ngăn trở ra, có thể xem là thuận buồm xuôi gió.

Tuy bọn họ cười cậu, nhưng thực ra trong lòng bọn họ thực sự rất cảm khái.

Thẩm Hoài An trông có vẻ kiêu ngạo, còn như một mặt trời nhỏ của mọi người.

Mỗi người đều có những khoảnh khắc yếu đuối, nhưng Thẩm Hoài An thì không. Cậu luôn an ủi và ở bên cạnh ủng hộ tất cả các sư huynh sư đệ.

Hai sư huynh Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An chính là chỗ dựa cho bốn người còn lại.

Có hai người họ ở đây, có sư phụ ở đây, dường như bọn họ luôn có nơi để tựa vào.

—— Đương nhiên là lời cảm ơn với Thẩm Hoài An, bọn họ sẽ không nói ra đâu! Không vì lý do gì khác, chỉ vì không muốn cho Thẩm Hoài An quá đắc ý mà thôi.

Nhất là tính cách Thẩm Hoài An rất thích thể hiện, nếu nói cậu rất quan trọng đối với mọi người, chắc chắn cậu sẽ dương dương tự đắc không ngừng quấy rầy bọn họ.

Sư đồ bọn họ cùng nhau mỉm cười, bầu không khí cũng tốt hơn rất nhiều.

“À đúng rồi, sư tôn, vậy còn Quân Lạc Trần đâu?” Cốc Thu Vũ nói, “Tại sao con lại không hề thấy tên của ngài ấy trong sách?”

“Hắn vốn không thuộc về sách, bởi vì hắn thuộc về quá khứ của ta.” Ngu Sở nói một cách chậm rãi, “Từ lúc nhỏ bọn ta đã quen biết nhau rồi.”

Các đồ đệ biết được là chuyện bát quái của sư phụ thì còn lắng nghe nghiêm túc hơn cả khi lên lớp nữa.

Ngu Sở kể lại đại khái chuyện giữa nàng và Quân Lạc Trần. Nàng thay thế hệ thống bằng một cách khác để diễn đạt, dù gì thì người cổ đại cũng không thể hiểu được những chuyện có liên quan đến hệ thống.

Sau khi Ngu Sở kể việc Quân Lạc Trần từng cứu nàng một mạng, biểu cảm của các đồ đệ đều thả lỏng hơn rất nhiều.

Cuối cùng, Ngu Sở nói: “Sau khi sức mạnh của hai bọn ta biến mất, ta vẫn ở kỳ Đại Thừa, còn hắn bây giờ chỉ đang trong kỳ Luyện Khí mà thôi. Cho nên ta nghĩ… có thể cho hắn vào môn phái của chúng ta để tránh nguy hiểm hay không.” 

Nếu là trước kia, nhất định là các đồ đệ sẽ không vui.

Nhưng bây giờ, khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, biết được Quân Lạc Trần đã quen với sư phụ nhiều năm, cũng từng cứu nàng thì mọi người đều không có ý kiến gì nữa.

“Đương nhiên là có thể để cho ngài ấy tới rồi ạ.”

“Bọn con có thể cùng nhau giúp ngài ấy.”

Các đồ đệ đồng ý mà không hề do dự.

“Được.” Ngu Sở chậm rãi nói, “Khoảng một tháng nữa, hắn sẽ đến.”

Sau khi kết thúc câu chuyện, các đồ đệ đều rời khỏi thư phòng.

Bước ra khỏi đại điện, nhìn về phía bầu trời và những ngọn núi nơi xa, ai cũng không khỏi dừng bước lại.

Đột nhiên, cả thế giới trong mắt họ đã thay đổi hẳn.

Sáu người còn đang ngẩn người, đột nhiên, Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng nói: “Vậy ra huynh thích mẫu người như An Linh Nhi à?”

Tóc gáy của Thẩm Hoài An dựng hết cả lên.

“Huynh không hề thích kiểu người như nàng ta!” Thẩm Hoài An nói, “Người huynh thích là muội.”

“Nếu như muội là một ma nữ, huynh vẫn thích ư?” Cốc Thu Vũ hỏi.

“Huynh vẫn sẽ thích muội. Không phải sư tôn cũng ở bên tên Ma thần kia rồi sao?” Thẩm Hoài An cúi đầu, vô cùng nghiêm túc cất lời, “Bất luận thân phận của muội là gì, huynh đều sẽ thích muội.”

Vốn dĩ Cốc Thu Vũ chỉ muốn trêu đùa Thẩm Hoài An mà thôi, nhưng không ngờ đột nhiên cậu lại nghiêm túc đến thế, ngay cả ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào nàng, tới nỗi Tiểu Cốc cũng hơi ngượng ngùng.

Nàng đưa tay đẩy khuôn mặt của Thẩm Hoài An ra, Lý Thanh Thành ở bên cạnh lại kiếm chuyện ngay.

“Vậy là hai người thật sự ở bên nhau rồi ư?” Lý Thanh Thành nói, “Sư huynh, sư tỷ đều đã trải qua biết bao hoạn nạn với nhau rồi, hôn một cái đi chứ?”

Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ ngẩng đầu, bốn người kia đều đang mỉm cười nhìn qua, khiến hai người cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

“Mọi người, mọi người đừng như vậy!” Thẩm Hoài An nói, “Ta, ta có việc đi trước đây.”

“Ta cũng có việc phải làm, ngày mai nói tiếp.” Cốc Thu Vũ cũng nhanh chóng nói.

Cả hai đều bỏ chạy khiến bốn người còn lại không nhịn được mà bật cười.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Lý Thanh Thành không khỏi thở dài.

“Sao vậy?” Tiêu Dực hỏi.

“Sư huynh, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau như thế này không?” Lý Thanh Thành lẩm bẩm, “Nếu như sau này sư tôn và bọn họ đều trở thành đạo lữ, chúng ta sẽ không ở cùng nhau nữa ư?”

“Đệ nghĩ nhiều rồi, làm gì mà dễ phân tán như thế được.” Lục Ngôn Khanh cười, “Bây giờ đã được vài năm đâu? Trăm năm, ngàn năm sau, chúng ta cũng phải ở cùng nhau, đến khi đệ nhìn bọn ta đến ngấy cả lên thì thôi.”

Hà Sơ Lạc ngẩng đầu lên, hỏi, “Sau này chúng ta đến Tiên giới vẫn sẽ sống cùng nhau chứ?”

“Tiểu Hồ nói đúng.” Lục Ngôn Khanh cười, “Nhiều nơi như thế, còn sợ không chứa nổi mấy người chúng ta ư? Cho dù sau này Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc có hài tử, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, không bao giờ rời xa.”

Nói rồi, mọi người vui vẻ ra về, cùng nhau bàn bạc sẽ kiếm món gì đó ngon ngon để tối đến ăn mừng.

Ngu Sở đứng bên cửa sổ, hiền từ nhìn bọn họ bước đi ngày một xa.

Nàng nói, “Nghe thấy chưa, hệ thống?”

Hệ thống: …

Nó biến mất, nghỉ rồi, offline rồi!