Thời gian quay trở về buổi sáng.

Ngu Sở cùng Quân Lạc Trần dựa theo chỉ thị của hệ thống, đi tới khoảng hư không vô tận.

Đây là một nơi còn gian khổ hơn so với hoàn cảnh ở Ma giới.

Bởi vì Đế Thiệu Quân đã hoàn toàn rời đi, Đế Thiệu Quân hắc ám từng vì Đế Thiệu Quân chân chính mà bày ra mấy vạn trận pháp, thi thể hắn bị phong ấn, hồn phách cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Toàn bộ khoảng không vô tận chỉ lại hai người Ngu Sở cùng Quân Lạc Trần.

“Sức mạnh của hai người đều quá sức to lớn, lớn đến mức có thể hủy diệt thế giới như Đế Thiệu Quân, cho nên điều này làm cho việc buông bỏ năng lượng cũng trở thành chuyện vô cùng gian nan.” Hệ thống nói, “Nhưng tin tốt là, tốc độ thời gian ở khoảng hư không vô tận và tam giới khác nhau.”

Ngu Sở hơi nhíu mày.

“Dựa theo cách nói của Đế Thiệu Quân lúc trước, mấy ngàn năm ở nơi này tương đương với mấy tháng bên ngoài?”

“Đúng vậy.” Hệ thống nói, “Nếu cô bỏ qua hàng thập phân, một ngày ở đây bằng ba mươi ba năm bên ngoài.”

“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” Ngu Sở nói, “Đừng nói là cũng sẽ giống như Đế Thiệu Quân, đánh nhau hàng ngàn vạn năm đó nhé.”

“Đương nhiên không cần.” Hệ thống nói, “Chiến tranh giữa họ là kẻ thù của nhau, muốn nuốt chửng nhau để sống. Mà hai vị ký chủ đây thì đồng tâm hiệp lực, không cần đối kháng lẫn nhau, điều này dễ dàng hơn rất nhiều.”

Ngu Sở và Quân Lạc Trần dựa theo chỉ thị của hệ thống, bọn họ dùng sức mạnh hỗn độn cùng và sức mạnh ánh sáng phối hợp với nhau, tạo thành hai trận pháp ánh sáng khổng lồ một đen một vàng, bóng đang họ in hằn lên mặt băng rộng lớn.

Hai người ngồi xếp bằng ở giữa hai trận pháp ánh sáng, họ nhắm đôi mắt lại.

Quanh trận pháp ánh sáng, bọn họ theo sự vận hành năng lượng trong cơ thể mình mà phát ra ánh sáng càng lúc càng sáng chói chang, mấy đường vân ở các vị trí khác nhau của trận pháp cũng bắt đầu vận chuyển.

Cả trời đất đều đang vang lên tiếng gầm rú, cuồng phong cuốn theo trận pháp ánh sáng mà thét gào.

Trong cơn bão, từ giữa hai trận pháp, sức mạnh hỗn độn và sức mạnh ánh sáng bay lên trời, một bên toả ra vầng hào quang chói mắt, bên còn lại thì sương đen phảng phất như thể muốn nuốt chửng tất cả.

Hai sức mạnh có vẻ hoàn toàn đối lập nhau xông lên trời, một đen một trắng tạo nên hai cột sáng dây dưa với nhau trên trời cao, phảng phất như nước và sữa giao hòa với nhau, không có sự ngăn cách.

Ngay cả bầu trời cũng trở nên ảm đạm thất sắc, sức mạnh của hai người giao hòa làm tiêu tán lẫn nhau trở thành nguồn sáng sáng chói nhất trong khoảng hư không vô tận.

So với Ngu Sở, sức mạnh hỗn độn mà Quân Lạc Trần phải chịu còn hung ác hơn, trong lúc rút ra thì cực kỳ không chịu phối hợp, Quân Lạc Trần nhắm chặt lông mi, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hai người bọn họ tuy rằng cách nhau trăm thước, đều nhắm mắt lại, nhưng trong thế giới năng lượng của mình đều có thể nhìn thấy sự tồn tại của đối phương.

Ngu Sở cảm nhận được Quân Lạc Trần càng ngày càng cố hết sức. Tu vi bản thân hắn mới tới kỳ Luyện Khí, thoát ly sức mạnh hỗn độn tất nhiên là càng về sau sẽ càng khó lòng chịu đựng được.

Sức mạnh ánh sáng của nàng lại hung mãnh, Quân Lạc Trần lúc này trong ngoài đều rối loạn, tất nhiên phải cố hết sức.

Trên bầu trời, hai loại sức mạnh dây dưa với nhau cũng dần dần không còn cân bằng nữa, sức mạnh hỗn độn trông có vẻ càng ngày càng yếu thế hơn.

Trái tim Ngu Sở chùng xuống.

Giống như Đế Thiệu Quân hắc ám có thể biến tất cả những nơi bị sức mạnh hỗn độn bao trùm trở thành đôi mắt của mình, Ngu Sở và Quân Lạc Trần cũng vậy.

Chỉ cần sức mạnh còn thuộc về bọn họ, thì nó chính là một phần trong thân thể của bọn họ.

Giữa không trung, cột sáng đại diện cho Ngu Sở hơi chững lại một chút, bỗng có một sợi tơ màu vàng từ chỗ hai người giao hòa, giống như dây leo mà bắt đầu bò về phía cột sáng màu đen của sức mạnh hỗn độn.

Trên cột sức mạnh màu đen, sợi dây màu vàng dần dần đi xuống phía dưới, một đường đi tới bên cạnh Quân Lạc Trần.

Quân Lạc Trần nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run, màu đỏ lan tràn từ cổ một đường đi đến vành tai.

Chảng phải nguyên nhân gì khác, nếu chỉ nhìn cục diện này mà thôi, thực sự rất dễ đoán ra được, Ngu Sở đang giúp đỡ Quân Lạc Trần, trợ giúp hắn một tay.

Nhưng trong thế giới tinh thần, khi Ngu Sở truyền năng lượng của nàng sang, thật ra là một chuyện cực kỳ riêng tư, là chuyện cực kỳ mạo phạm.

Bản thể hư không của bọn họ bị vây ở giữa không trung, nơi hai năng lượng giao hòa, giống như bản thể đang tự mình ngồi thiền.

Lúc này, bản thể hư không của Ngu Sở bỗng đứng lên, cất bước đi tới. Quân Lạc Trần trán đầy mồ hôi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng, không biết vì sao Ngu Sở không ngồi thiền cho đàng hoàng, mà lại đi qua làm gì.

“Làm sao vậy?” Bản thể hư không của Quân Lạc Trần hỏi.

“Huynh sắp không chịu nổi.” Ngu Sở nói, “Ta giúp huynh.”

Nghi vấn của Quân Lạc Trần trượt trong yết hầu, hắn không có cơ hội hỏi ra thành lời.

Bởi vì một giây sau, Quân Lạc Trần chỉ cảm thấy bản thể hư không của Ngu Sở khẽ nhoáng lên một cái —— nàng thế mà đã trực tiếp ngồi vào trong lòng hắn!

Đồng tử Quân Lạc Trần co rút lại, khí tức cả người bất ổn, nhất thời sức mạnh màu đen lắc lư liên hồi.

“Đừng giật mình như thế.” Ngu Sở bình tĩnh nói, “Vì nhiệm vụ, huynh hãy há miệng ra.”

“Cái ——”

Quân Lạc Trần vừa mới phun ra một âm tiết, ngón tay thon dài của Ngu Sở khẽ nâng lấy cằm hắn, cúi đầu hôn xuống.

Bản thể hư không của hai người miệng lưỡi giao hòa, sức mạnh ánh sáng của Ngu Sở truyền qua theo sức mạnh của Quân Lạc Trần, cho hắn sức mạnh chống đỡ.

Bản thể hư không không cần hô hấp, kỳ thật, ngay cả hôn môi cũng giống như một loại thần giao. Sức mạnh của hai người tương trợ cho nhau, bản thể này của bọn họ hôn môi thời gian cực dài, mãi cho đến khi sức mạng của Quân Lạc Trần dần dần ổn định lại, Ngu Sở mới ngẩng đầu lên.

Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy hàng mi dài cong vút của Quân Lạc Trần vẫn luôn run rẩy nhè nhẹ, đôi mắt nam nhân có cảm giác kinh sợ, đã cứng đờ cả lên, chỉ dựa theo quán tính mà khống chế sức mạnh, cột sáng hắc ám run rẩy từng đợt. 

“Có thể chuyên tâm một chút được không?” Ngu Sở nhướng mày: “Vừa mới cho huynh sức mạnh, sao huynh vẫn không khống chế ổn định được vậy?”

“Ta…” Quân Lạc Trần khóc không ra nước mắt, hắn oan ức lắm, “Nàng ngồi trong ngực ta, ta thật sự không cách nào chuyên tâm được. Hơn nữa, nàng…”

Làm gì có nữ tử nào vừa đi lên đã hôn người khác chứ, còn hôn sâu nữa chứ? Nếu không phải biết lúc truyền sức mạnh không thể gián đoạn, Quân Lạc Trần đã sớm ngất đi mất tiêu rồi.

Bấy giờ Ngu Sở mới đứng lên từ trong ngực Quân Lạc Trần, nàng vờ như không có chuyện gì xảy ra cả, bình tĩnh nói: “Được rồi, bây giờ ổn rồi chứ?”

Nàng trở lại cột ánh sáng của mình và ngồi xuống, và sau đó hít một hơi thật sâu.

Thật ra là Ngu Sở cũng chỉ đàn giả vờ mà thôi, áp chế rung động kỳ lạ trong lòng.

So với Quân Lạc Trần, Ngu Sở trải qua nhiều thế giới như vậy, trở thành nhiều nhân vật khác nhau như thế, tất nhiên sẽ thành thục bình tĩnh hơn một chút. Nhưng đối mặt với Quân Lạc Trần, có khi vẫn không thể khống chế được sự hồi hộp trong lòng mình.

May mắn đây là bản thể hư không, không thể nhìn ra được cái gì.

Ngu Sở thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác phẫn hận lại dâng lên.

… Quân Lạc Trần đúng là đồ ngốc, nếu hắn có thể thông minh hơn một chút, nói mình vẫn không khống chế được sức mạnh kia, có một số việc không phải tự nhiên là có thể xảy ra sao?

Nhưng mà suy đi nghĩ lại, nếu Quân Lạc Trần thật sự là người giảo hoạt như vậy, phỏng chừng Ngu Sở cũng sẽ không động tâm với hắn rồi.

Không biết ở trong khoảng hư không vô tận đã qua bao lâu, rốt cục, tất cả sức mạnh của hai người đều phóng thích ra, hai nguồn sức mạnh có thể hủy diệt thế giới không ngừng lay động thế giới này.

Toàn bộ Băng Tuyết Đại Địa trong khoảng hư không lay động kịch liệt, thanh âm ầm ầm không ngừng vang lên, toàn bộ khoảng hư không như thể đều bị sức mạnh của bọn họ tác động đến mức long trời lở đất, mặt đất không ngừng bị chấn động rồi đổ nát.

“Khoảng hư không hấp thu đủ năng lượng, sắp biến mất rồi.” Hệ thống nói, “Trở về ngay bây giờ!”

Mặt băng còn nguyên vẹn duy nhất, chính là mặt đất bị Ngu Sở bà Quân Lạc Trần dùng trận pháp ánh sáng trấn áp, hai người nhìn nhau chăm chú một cái, bọn họ đồng tâm hợp lực, cùng nhau mở cánh cổng kết giới ra, trở về Nhân giới vào thời khắc cuối cùng trước khi khoảng hư không vô tận sụp đổ.

Lúc trở lại động phủ, hai người đều phảng phất cảm thấy trong đó ít nhất đã trải qua mấy chục năm rồi. Họ đều ngồi trên bãi cỏ và thở hổn hển.

“Sức mạnh trên người hai vị đều đã biến mất, nhưng có thể vần còn chút năng lượng cuối cùng chưa tan biến, nó sẽ tự động biến mất dần dần, không thành vấn đề.” Hệ thống nói, “Nhất là ngài, ký chủ Quân Lạc Trần. Ngày còn thời gian một tháng, hãy hoàn thành hết những việc sau cùng ở Ma giới.”

Quân Lạc Trần gật gật đầu.

Ngu Sở thì không khách khí như vậy.

“Nếu sức mạnh đã tiêu tán, ta khi nào mới có thể vĩnh biệt cậu đây?”

Hệ thống sẽ chỉ tồn tại trong một thế giới không ổn định, và khi nó chắc chắn rằng thế giới có thể hoạt động thuận lợi, nó sẽ biến mất và tiếp tục làm việc trong các thế giới khác.

Mất đi sự giám sát của hệ thống, thế giới này và bọn họ mới xem như có được sự tự do chân chính.

“Ký chủ Ngu Sở, rất vui được hợp tác cùng với cô trong thời gian dài.” Hệ thống nói, “Tất cả phần thưởng Tiên giới dành cho cô đều sẽ lưu vào trong không gian của cô, nếu chúng ta cắt đứt liên lạc như vậy, cô sẽ mất đi tư cách đánh thức tôi.”

“Cám tạ trời đất.” Ngu Sở nói.

“Tôi sẽ biến mất vào một tháng sau, ngay sau khi ký chủ Quân Lạc Trần triệt để giải quyết những hỗn loạn ở Ma giới.” Hệ thống nói, “Hy vọng thế giới này hòa bình, và chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Ngu Sở hỏi: “Chuyện kia cậu nói với huynh ấy chưa?”

“Chưa nói.” Hệ thống trả lời.

Quân Lạc Trần nhìn về phía Ngu Sở.

“Sở Sở, nàng muốn nói đến chuyện gì?” Hắn hỏi.

“Chính huynh chưa từng nghĩ tới sao, huynh trả lại sức mạnh hỗn độn, chẳng qua huynh cũng chỉ ở kỳ Luyện Khí của Nhân giới, ngay cả n Quảng Ly cũng chỉ cần búng tay một cái cũng có thể khiến huynh tan thành mây khói.” Ngu Sở nhíu mày: “Huynh không nghĩ tới sau này nên làm gì sao, phải sống như thế nào? Huynh cũng không thể nào cứ ở lại Ma giới mãi được.”

Quân Lạc Trần cúi đầu, hắn cười cười.

“Vậy thì trở về Nhân giới, làm người bình thường cũng rất tốt.” Hắn nói, “Chẳng qua, Sở Sở à, điều này cần nàng hỗ trợ một chút. Lúc trước ta đã hỏi hệ thống, nó nói sức mạnh ánh sáng của nàng có thể xoay chuyển thể chất của ta.”

Quân Lạc Trần nhìn về phía Ngu Sở, khẩn thiết nói, “Nàng có thể giúp ta tiêu trừ thân phận người tu ma hay không? Ta muốn sống như một người bình thường.”

Ngu Sở nhìn ánh mắt thành khẩn của Quân Lạc Trần, nàng muốn nói lại thôi, l0ng nguc phập phồng.

—— Nàng thu hồi lời khen ngợi hắn không giảo hoạt lúc nàng ở trong khoảng hư không.

Hắn bị ngốc rồi đúng không? Nàng đã chủ động hôn hắn!… Mặc dù chỉ là ở trong thế giới tinh thần. Nhưng hành động của nàng không đủ rõ ràng sao? Vậy mà hắn còn muốn trốn nàng mà đi cơ à??

Có thể là vẻ mặt của Ngu Sở quá sức cao thâm khó lường, ngữ khí Quân Lạc Trần càng ngày càng suy yếu.

“… Nếu nàng không muốn thì thôi vậy, ta làm ma tu cũng rất tốt, nàng không cần cảm thấy khó xử.”

Ngu Sở nhắm mắt lại, nàng chậm rãi vận khí, bình phục tâm tình của mình. Sau đó nói, “Hệ thống, cậu nói đi.”

“Là như vầy, ký chut Quân Lạc Trần.” Hệ thống nói, “Lúc trước ký chủ Ngu Sở hy vọng có thể biến thể chất của ngài thành người tu tiên. Nếu ngài không muốn hoặc là có một lựa chọn khác, tôi sẽ lắng nghe ý kiến của ngài.”

Quân Lạc Trần hơi ngây ra.

Hắn từng chút từng chút một nâng mắt lên, cho đến khi đối diện với ánh mắt của Ngu Sở.

“Nàng… nàng hy vọng ta cũng tu tiên? “Quân Lạc Trần nói rất nhỏ, “Nhưng không phải nàng…”

“Đó là trước kia.” Ngu Sở nói, “Bây giờ ta không thấy chán ghét huynh.”

Quân Lạc Trần còn chưa trả lời, nàng mím môi, lại tức giận nói, “Huynh không nguyện ý thì thôi, ta…”

“Ta nguyện ý!” Quân Lạc Trần vội vàng nói, “Ta nguyện ý.”

Thói quen vừa thẹn thùng thì nổi giận của Ngu Sở vẫn còn đó, như chưa từng thay đổi.

Từ năm đó, khi nàng còn là Ngu đại tiểu thư muốn hắn giả làm người trong lòng của nàng, mãi cho đến nửa năm trước Ngu Sở quyết định mang hắn đã mất trí nhớ trở về giới tu tiên, cho đến tận bây giờ, nàng vẫn luôn như thế.

Mỗi khi nàng chủ động nói mấy lời thật lòng, nhất định sẽ xù lông lên.

Cũng chỉ có Quân Lạc Trần lần nào cũng đều sẽ dùng phản ứng nhanh nhất mà đồng ý rồi trấn an nàng, nếu đổi lại là người khác chậm nửa nhịp, phỏng chừng hai người bọn họ sớm đã chẳng có chút hy vọng nào rồi.

Ngu Sở cúi đầu, một lát sau, nàng giương mắt nhìn Quân Lạc Trần.

“Huynh thật sự nguyện ý sao?” Nàng lắp bắp, “Ta có thể dạy huynh, nhưng nói không chừng đồ đệ ta sẽ khi dễ huynh, nhất định ta sẽ nghiêng về phía bọn họ.”

Quân Lạc Trần ung dung ôn hòa nhìn Ngu Sở chăm chú. 

“Ta nguyện ý mà.” Hắn dịu dàng nói, “Ta sẽ cố gắng.”

Ngu Sở mím môi, nàng quay mặt sang một bên, khẽ “Ừ” một tiếng.

Hai người xếp hàng ngồi bên mép nước, rơi vào sự trầm mặc, họ chẳng nhìn nhau cái nào, nhưng bầu không khí cứ ôn hòa dần.

Quân Lạc Trần nghiêng đầu, l0ng nguc của hắn hơi phập phồng, tựa hồ đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, mới lặng lẽ thò tay ra, muốn bắt lấy tay Ngu Sở.

Đúng lúc này, hệ thống không hề có cảm tình mà chen ngang một câu, “Cho nên, ký chủ Quân Lạc Trần, ngài lựa chọn thay đổi mình thành tư chất tu tiên đúng không?”

Tay Quân Lạc Trần run lên, lại rụt trở về.