Ngọc Nương thấy A Hạ trong một nháy mắt mặt mày trắng bệch.
A Hạ không nghĩ tới Tấn Vương lại nói cho Ngọc Nương nghe hết, Ngọc Nương tự mình ra ngoài phủ, cùng một phu xe ngưỡng mộ nàng ấy.
Lúc trước Hương Thảo từng nói muốn tác hợp cho hai người.

Khi đó trong lòng nàng liền nghĩ, Tô Ngọc Nương thật sự dối trá , rõ ràng cùng điện hạ có quan hệ, lại dính dáng đến phu xe trong phủ.
Nàng đến Triều Huy Đường trong lòng đã cân nhắc qua.

Mặc kệ Tô Ngọc Nương vụng trộm ra ngoài phủ có phải vì Tiểu Bảo không, chỉ sợ bất kỳ một nam nhân nào biết chuyện cũng không chấp nhận.

Mà Tấn Vương chẳng những nhịn xuống còn đem nàng mang về phủ! Từ khi A Hạ biết phu nhân sắp trở về , nàng liền khủng hoảng.

Nhưng nàng không thấy sợ hãi, Tấn Vương điện hạ lạnh lùng, cho dù hắn có chút bất đồng với Ngọc Nương, một nam nhân sẽ không đem quá trình bắt gian kể ra rõ ràng.
Nàng bất quá là một nha đầu nho nhỏ.

Mà Tấn Vương thậm chí vì Ngọc Nương tính tình đại biến, lại muốn đuổi nàng đi.


Điện hạ đã nói gì? Nói nàng là một kẻ lòng dạ khó lường sao?
Nàng chỉ là không muốn điện hạ bị che mắt mà thôi!
Kỳ thật Tấn Vương cũng không nói gì, chỉ là kể lại sự việc.

Sau khi trở lại, Ngọc Nương thấy A Hạ còn ở Vinh Hi viện, nàng biết ý Tấn Vương .
Người này nàng tự mình giải quyết đi.
"Ngươi đi đi." Ngọc Nương mệt mỏi nói.
Hồng Điệp tiến lên kéo A Hạ tính lôi nàng ra ngoài, A Hạ đột nhiên giằng co.
"Ngươi có cái gì đáng giá mà cao cao tại thượng nói ta bụng dạ khó lường ? Nếu bàn về bụng dạ khó lường, ngươi mới là loại người đó một thân thể dơ bẩn, sau lưng cùng điện hạ tư thông, ngoài mặt lại cùng một phu xe có dính dấp.

Phu xe kia cũng thật là si tình, không hỏi hai lời đã nói chờ ngươi...!Tô Ngọc Nương a Tô Ngọc Nương, ngươi ti tiện dơ bẩn như con chuột đồng trốn ở trong hang, ngươi dựa vào cái gì..."
Chưa kịp nói hết, A Hạ đã bị Ngọc Thiền chặn miệng, kéo ra ngoài.

Vốn là Ngọc Nương cho nàng ta về chỗ Tiết bà tử giờ thế này chỉ sợ là vương phủ sẽ không dung tha, Tấn Vương lên tiếng, ai dám nghị luận sẽ chết.
Ngọc Thiền có chút ít lo lắng nhìn Ngọc Nương, "Phu nhân, ngươi đừng nghe nàng tuỳ tiện nói bậy..."
Ngọc Nương tái nhợt, lắc đầu cười, "Ta không sao."
Nàng xác thực không có việc gì, bị người cưỡng bức, câu dẫn Tấn Vương ...!nàng nai lưng ra gánh đã hai đời, trong tối ngoài sáng bao nhiêu người mắng.

chắc là bọ nhiều chó không sợ ngứa, nàng không còn cảm giác gì nữa.

Nàng thấy mệt mỏi, sống lại một lần nữa lại đến vương phủ, nàng mỗi ngày đều khẩn trương , A Hạ hoạt bát đáng yêu cho nàng thêm chút sức sống chỉ là không biết từ bao giờ lòng người liền bắt đầu thay đổi .
Thay đổi - hoàn toàn thay đổi.
Tấn Vương từ bên ngoài đi tới, ấn đường cau lại, đại khái là trước khi đi vào thấy A Hạ bị bắt đi.
Hắn cũng biết chuyện gì, chờ Ngọc Thiền đi xuống, hắn đem Ngọc Nương kéo đến bên cạnh hắn , ngồi xuống, "Bản vương cho người nhổ lưỡi nàng."
"Không cần , lời nói thôi, bao người nói rồi."
Tấn Vương hừ lạnh một tiếng.

Ở đây không tồn tại những loại người bàn luận chuyện người khác , ai dám nói liền nhổ đầu lưỡi, về sau tự nhiên không ai dám nói .
Chỉ là hắn sẽ không nói với Ngọc Nương .
"Điện hạ..." Ngọc Nương đột nhiên nói.
Tấn Vương ngó nàng.
Nàng lại cười cười, "Không có gì, chỉ muốn hỏi ngài buổi trưa muốn ăn gì, chợt nhớ ra hiện thời hồi phủ rồi, không cần quan tâm chuẩn bị ăn cái gì ."
Tấn Vương không nói gì, ánh mắt ấm áp.

Hai người dùng bữa trưa, trở về phòng nghỉ ngơi.

Hai người lẳng lặng nằm.

Tấn Vương không ngủ, Ngọc Nương cũng không ngủ, nàng nằm sấp ở trong lòng Tấn Vương , đột nhiên nói: "Điện hạ, ngươi có để ý những chuyện đã qua không?"
Sẽ để ý không? Câu này Ngọc Nương nghẹn hai đời, kiếp trước Tấn Vương không biết nên nàng giấu ở tận đáy lòng nàng.

Đời này mọi chuyện phanh phui Tấn Vương trước đến giờ không đề cập tới, Ngọc Nương liền giả bộ như không có chuyện gì.
Chung quy làm như không biết không phải là không có .
Không thèm để ý? Vấn đề này Tấn Vương đợi đã lâu, hắn đợi nàng hỏi, hắn sẽ nói cho nàng hắn không hề để ý, mặc dù trong lòng hắn không phải là không nghĩ đến .
"Để ý cái gì? Bản vương biết ngươi vào thời điểm ngươi không phải chưa có thằng nhãi con.

Mau ngủ!"
Sau đó Ngọc Nương liền ngủ .
*
Ngọc Nương tỉnh lại, Tấn Vương đã đi .
Mới giờ Thân, Lục Hy hỏi Ngọc Nương có muốn dậy không, Ngọc Nương không muốn dậy chỉ cho người ôm Tiểu Bảo đến.
Trong phòng ngủ mẫu tử hai trêu đùa, Tiểu Bảo ngồi ở bên người nàng chơi cửu liên hoàn.

.
"Nương nói sẽ mang ngươi rời đi, hiện thời lại làm không được ." Ngọc Nương vẻ mặt phức tạp, "Hắn trời sinh tính tình cô lãnh bá đạo, nhưng nói là làm ...!Nương cái khác không cầu...!Chỉ cầu..."
Tiểu Bảo đầu cũng không nâng lên, như hoàn toàn nghe không hiểu, còn tiếp tục chơi cửu liên hoàn.

Kỳ thật hắn hiểu, bất quá nương không bỏ được Tấn Vương, lại cảm thấy có lỗi, sợ nó ủy khuất mà thôi.

Kỳ thật Tấn Vương coi như không tệ, ít nhất hắn nguyện ý vì nương mà thay đổi.
Có thay đổi không phải là tốt sao?
Hồng điệp vào bẩm báo, nói là Hồ Trắc Phi đến .
Ngọc Nương căn bản không tâm tình gặp ai, càng không muốn gặp Hồ Trắc Phi bản thân vừa trở về còn không dàn xếp xong nói ngày khác chính nàng sẽ tới cửa thăm hỏi, bảo Hồng Điệp ngăn cản nàng.

Sự thực chứng minh may là Ngọc Nương quyết đoán, giúp nàng tránh một tai họa, bởi vì Hồ Trắc Phi từ Vinh Hi viện trở về không bao lâu nàng chết .
Hồ Trắc Phi là trúng độc bỏ mình .
Sự tình huyên náo hơi lớn, cũng vì Lưu Xuân Quán mới vừa thay đổi đầy tớ còn chưa ổn thỏa, xảy ra chuyện vội báo yin cho Tư ý viện.


Các nàng ầm ĩ, nên trên dưới phủ đều biết rõ ,
Tấn Vương phi tự mình đi tới.
Mà Ngọc Nương vì Hồ Trắc Phi trước khi chết có đến Vinh Hi viện, nên cũng bị kêu qua, khi Ngọc Nương đến , có vài trắc phi cùng hầu thiếp đều ở đây.

Tấn Vương ở tiền viện, vương phi đã sai người đưa tin , bất quá hắn còn chưa tới, hiển nhiên là bận việc .
Hồ Trắc Phi dù sao cũng là chủ tử, xảy ra chuyện nên được nâng đến trên giường đặt.

Ngọc Nương chỉ cách xa nhìn thoáng qua, liền không dám nhìn nữa.
Hồ Trắc Phi thất khiếu chảy máu, rất đáng sợ.
Ngọc Nương trong lòng có chút không thoải mái, không biết rõ kiếp trước nàng chết thế nào, cũng là bị người hạ độc mới chết , nàng mặc dù không có thấy hình ảnh đó nhưng chắc hẳn không thể tốt hơn so với Hồ Trắc Phi.

Vương phi dẫn người đến đường gian ngồi xuống, Ngọc Nương cũng đi theo.

Ban đầu nàng còn không rõ vì sao Hồ Trắc Phi chết mà nhiều người đến vậy, chẳng lẽ không kiêng kỵ sao.

Nghe được Từ Trắc Phi nói vài câu, nàng chợt minh bạch ý vương phi.

Là tránh hiềm nghi.
Tấn Vương không ở đây, Tấn Vương phi đơn độc ra mặt xử lý, miễn trừ không được sau này có người nghi kỵ.

Hiện thời nhiều người ở đây, Từ Trắc Phi chỉ dùng vài ba câu, liền khiến người ta đem Hồ Trắc Phi đã chết có liên can đến vương phi .
"Từ Trắc Phi ngươi nếu không biết nói , liền câm miệng của ngươi lại."
Tác giả có lời muốn nói: buổi chiều trong nhà đến khách nhân a, ha ha ha ha, không rảnh gõ chữ.
Này chương thật ngắn nhỏ, ta nằm ngửa mặc cho các ngươi chế giễu.
Ta xem buổi tối có thể hay không lại bổ canh một, cái này phải xem khách nhân khi nào thì đi, mọi người đừng chờ, nếu là thay, ta ít ỏi sẽ có gợi ý ..