Không chịu được sự buồn chán vì chờ đợi Trình Ảnh Quân, cuối cùng Tình Phong cũng phải rời khỏi khách sạn, đón taxi để đến siêu thị mua sắm ít đồ.

Trên đường đi, cô cứ thi thoảng lại mở điện thoại lên xem, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi đến.

Nhớ lại thì anh chỉ vừa đi được có 1 tiếng, còn không biết đã đến nơi chưa, là do cô quá nôn nóng rồi.
Đi vòng quanh siêu thị, cũng không biết mua gì ngoài trái cây, sữa chua và nước ép.

Tình Phong đi ngang qua khu bán quần áo, vẫn không quên chọn cho Trình Ảnh Quân một vài chiếc áo sơ mi tối màu.

Nhìn cô lúc này chẳng khác nào kiểu người phụ nữ của gia đình, vun vén mọi thứ từ lớn tới nhỏ.

Đợi đến 17h chiều, chiếc xe hơi màu đen đưa anh đi ban sáng đã dừng ở trước cổng khách sạn.

Tình Phong đứng trên lầu nhìn xuống, nôn nóng vì nghĩ anh cuối cùng cũng đã về, không nhịn được mà chạy xuống đại sảnh.

Nhưng khi xuống đến nơi, người đi vào không phải là Trình Ảnh Quân, mà là một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm.

Anh ta đi một mạch về phía này, hỏi cô.
"Cô là Thiên Tình Phong?"
Tình Phong nghi hoặc gật đầu, nhưng vì nghĩ đây là người của anh nên chắc cũng không sao.

Anh ta đi đến gần hơn một chút, nghiêm mặt nói với cô.
"Ông chủ Trình có việc bận không thể về kịp, phái tôi đến đây để bảo vệ cô."
Ông chủ Trình? Cô còn không biết khi ở đây anh lại có địa vị tôn nghiêm như thế, có cả những vệ sĩ đi cùng.


Đã biết rằng không về kịp, nhưng trên khuôn mặt của cô vẫn không giấu nổi sự thất vọng, vì anh không đích thân gọi điện thông báo với cô.

Chỉ gật đầu nhẹ một cái, Tình Phong quay người đi lên lầu rồi trở về phòng, nhìn số áo sơ mi mà cô đã mua cho anh.

Bây giờ chỉ đành treo chúng lên rồi cất lại trong tủ quần áo, đợi anh trở về.
Việc mà Trình Ảnh Quân giải quyết ở Việt Nam, nhiều hơn và phức tạp so với những gì mà Tình Phong đã nghĩ.

Làm ăn trong nghề này, chính là phải có tiếng nói và sự liều lĩnh, càng phải quyết định một cách dứt khoát và cẩn trọng.

Anh để A Tài ở lại Thượng Hải xem xét các lô hàng và đường vận chuyển ở đó, việc quan trọng hơn ở đây sẽ do đích thân anh đến kiểm tra.

Lần này anh đi cùng một đàn em đã làm việc cùng anh ở Việt Nam được gần 10 năm, anh ta tên là Trọng Nghĩa.
"Ông chủ! Lô hàng lần này bị tên Đầu Chó chặn lại, nhất định muốn làm lớn chuyện.

Hắn ta nghĩ anh không ở đây thì liền muốn tạo phản, chó căn lại chủ."
Trình Ảnh Quân mở cửa bước xuống xe, anh ta đi theo bên cạnh lấy một điếu thuốc từ trong bao ra rồi đưa cho anh, còn cẩn thận châm lửa.

Anh đi rất điềm tĩnh, sắc mặt lạnh lùng không thay đổi, nhưng từ lâu đã muốn cho tên Đầu Chó kia một bài học.

Việc hàng hoá lần này phải cẩn trọng nhiều hơn lần trước, không thể để xảy ra sơ suất làm kinh động đến cảnh sát ở Việt Nam.
Cả ngày không liên lạc với Tình Phong, đoán rằng cô cũng đang lo cho mình, vậy nên vừa xuống bến cảng, Trình Ảnh Quân đã cho tay vào túi áo trong để tìm điện thoại.

Bây giờ đã là 21 giờ tối, trước khi tên Đầu Chó đến đây, anh phải chặn được chiếc tàu đang chở hàng do đàn em của hắn chở đến, đánh nhanh thắng nhanh.


Quên mất mình để điện thoại ở bên nào, nên việc tìm kiếm của anh có chút khó khăn, cuối cùng mới nhớ ra nó đang nằm trong túi quần.

Gần đây nhiều chuyện để lo quá, khiến anh cũng trở nên quên đi một vài thứ nhỏ nhặt.

Tình Phong lúc này đang nằm nhoài trên giường xem tivi, dù đang xem hài kịch nhưng sắc mặt của cô không có chút gì gọi là vui vẻ.

Cho đến khi điện thoại reo lên, cô liền giật mình rồi phản ứng với vận tốc ánh sáng, tắt ngay tivi mà nhấc máy.
"Là anh sao? Cuối cùng anh cũng điện thoại cho tôi rồi! Khi nào thì về vậy? Đã trễ rồi."
Cô vừa nói vừa nhìn đồng hồ, không biết là vì lo lắng quá nên hồ đồ mất rồi.

Bình thường ở Thượng Hải, hai người đi ra ngoài đến hơn 12 giờ mới về, vậy mà bây giờ chỉ hơn 21 giờ một chút cô đã thấy quá trễ.

Cả ngày không thấy bóng dáng của anh, trong lòng cô thật sự thấy rất lạ, rất ngột ngạt, không hiểu rõ đó là thứ cảm giác gì.
Trình Ảnh Quân nghe được những lời này, tâm hồn tĩnh lặng cứ như loé lên những âm thanh rộn ràng.

Anh buông tay thả điếu thuốc đã tàn, dùng mũi giày chà chà vài cái để cho nó tắt ngúm.
"Nhớ tôi sao?"
Tình Phong bất giác đỏ mặt.

Cô nghe thấy tiếng sóng biển, đoán rằng anh chắc đang ở bến cảng để đợi nhận hàng.

Nào ngờ, còn chưa kịp nói gì thì bên anh đã có hàng loạt tiếng động ập đến.


Có người mai phục từ trong tối ở ngoài bến cảng, bắn lén ông trùm Thượng Hải.

Nghe thấy tiếng súng vang lên, khiến trái tim bình yên của cô như bị dao động dữ dội.

Cùng với đó, là giọng của Trọng Nghĩa, anh ta chạy đến đỡ lấy Trình Ảnh Quân, dùng tay bịt miệng vết thương do đạn bắn ở ngực vẫn không ngừng chảy máu.
"Ông chủ? Ông chủ?"
Những âm thanh hỗn độn ấy như khiến Tình Phong suy sụp.

Cô bàng hoàng đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu cố gắng bình tĩnh cầm chắc điện thoại trên tay.

"Này! Anh còn đó không? Này! Anh...!không sao mà phải không?"
Tự trấn an bản thân mình, nhưng cô biết rằng anh lúc này đã không ổn một chút nào.

Trình Ảnh Quân đưa mắt nhìn chiếc điện thoại nằm cách tay mình không xa, anh muốn tắt máy, không muốn để Tình Phong nghe thấy những âm thanh này.

Nhưng tay còn chưa kịp đưa ra, đã bất tỉnh nhân sự, mặt không còn chút thần sắc nào.
Tụt! Tụt! Tụt!
Tình Phong buông lõng tay, chiếc điện thoại cũng theo đó mà trôi tuột rồi rơi xuống đất.

Nước mắt vô thức trào ra, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mất bình tĩnh giống như lúc này.

Chạy thật nhanh xuống dưới đại sảnh, tên vệ sĩ mà anh phái đến vẫn luôn ngồi ở đó.

Anh ta vừa thấy cô thất thần chạy ra, liền chặn lại hỏi.
"Cô đi đâu?"
Vừa nói, cô vừa gạt tay anh ta muốn đi ra ngoài, cô phải đến bến cảng, phải đến bệnh viện tìm Trình Ảnh Quân.

Sau khi nghe xong những gì cô vừa nói, vệ sĩ quyết định đưa cô đến với bệnh viện gần với bến cảng nhất, anh chắc chắn đang ở đó.


Tình Phong giống như một đứa trẻ mất đi kiểm soát khi bị lạc người thân, cô chạy chân trần vào bên trong bệnh viện, đến quầy lễ tân gấp gáp hỏi y tá, hỏi xem có nạn nhân nào được đưa vào đây do bị đạn bắn hay không.

Quả nhiên là có, nạn nhân vừa mới được đưa vào đây, nhưng vì lí do vẫn còn cần điều tra nên phải giữ lại chưa thể vào phòng cấp cứu.

Tình Phong cau mày, không thể tin được lại có loại lí do vô lí đến mức này, cô vừa tức vừa mất bình tĩnh, chạy đến chỗ phòng cấp cứu.
Một chiếc giường bệnh nhân hiện ra trước mắt Tình Phong, cô bước từng bước đến gần, suýt nữa thì hét lên vì cảnh tượng máu me trước mặt.

Người đàn ông nằm trên kia, là người trước khi rời khỏi khách sạn, bảo rằng cô hãy đợi mình.

Vậy mà bây giờ, anh lại nằm ở đó với một thân thể toàn là máu, còn Trọng Nghĩa thì đang làm việc với cảnh sát.
"Làm ơn đi! Cứu người vẫn quan trọng hơn, các anh không thể đợi đưa người ta vào phòng cấp cứu trước hay sao?"
Tình Phong cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở một hơi rồi đến gần, liếc mắt nhìn qua giường, Trình Ảnh Quân nằm thoi thóp ở đó, sắc mặt trắng bệnh, trên khoé môi vẫn còn máu.

Tim cô run lên, nhắm chặt mắt không đủ can đảm để nhìn thêm nữa.

Cô nói chuyện với cảnh sát.
"Các anh làm vậy là thế nào? Tại sao còn để người ta nằm thoi thóp ở đây vậy hả?"
Một anh cảnh sát đứng ra nói chuyện.
"Xin lỗi cô.

Nhưng hành tung của người đàn ông này mờ ám, lại còn bị súng bắn bị thương.

Chúng tôi nghi ngờ anh ta ẩu đả cho nên..."
Tình Phong tức giận mà quát, nước mắt vẫn theo cảm xúc của cô mà lăn dài xuống gò má.
"Cho nên thế nào? Chính nghĩa của các anh thì quan trọng hơn mạng của anh ấy sao? Nếu như anh ấy có chuyện gì thì các anh có gánh nổi không hả? Hả?"
....