Biểu cảm này của anh lọt vào trong mắt Hàn Tiểu Tam chính là... ngông cuồng!
Càng như vậy, Hàn Tiểu Tam lại càng tin tưởng hai người Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ nói là thật, Dương Bách Xuyên chính là một cường hào hay bắt nạt bạn học ở trường.
Vì là quân nhân, Hàn Tiểu Tam có quan điểm của riêng mình, anh ta đối chuyện không đối người.
Nhưng biểu hiện hôm nay của Dương Bách Xuyên, đích thật là kiêu ngạo, càng làm cho Hàn Tiểu Tam cho rằng Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ không nói sai.
Trừng trị ác bá của một trường học, Hàn Tiểu Tam nghĩ mình đang làm việc tốt nên không có áp lực trong lòng.
Anh ta nheo mắt lại, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Là cậu đã đánh hai người bọn họ?” Hàn Tiểu Tam chỉ vào Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ rồi hỏi Dương Bách Xuyên.
Advertisement
Dương Bách Xuyên nghiêm túc gật đầu: ‘Ừ, tôi đều đã từng đánh hai người đó.”
“Cậu rất ngông cuồng?” Hàn Tiểu Tam nhìn Dương Bách Xuyên đã siết chặt nắm đấm.
Dương Bách Xuyên đương nhiên quan sát thấy, đối phương muốn chuẩn bị ra tay, anh không chỉ không sợ mà lại hứng thú, thanh niên được Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ gọi là anh Tam này, cho anh cảm giác có vẻ còn mạnh hơn Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị một chút.
Từ lúc tu chân tới nay, Dương Bách Xuyên gần như có thể nói là chưa từng gặp qua đối thủ, khiến anh có cảm giác cô đơn của cao thủ, anh lại hy vọng cái người gọi là anh Tam này có thể cho anh một chút vui mừng.
Lúc này, anh cũng không vội vàng đi tìm một nhà Vương Mộ Sinh, dù sao nhìn tình hình, nếu không giải quyết chuyện này thì cũng đừng nghĩ bỏ đi được.
Sau khi tốt nghiệp, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy nên vẽ một dấu chấm hết cho mối ân oán của anh với Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ.
Nếu người gọi là anh Tam này là do hai người mời tới giúp đỡ, đánh nhau với anh ta một trận, đánh bại anh ta thì coi như chuyện này có thể vẽ lên dấu chấm hết rồi.
Nghe đối phương nói chuyện với anh là cậu rất ngông cuồng, Dương Bách Xuyên cười cười, nghiêm túc nói: “Ừ, tôi chắc là so với anh có ngông cuồng hơn một chút.”
“Rất tốt, tôi sẽ cho cậu biết, ngông cuồng cũng cần vốn liếng.” Hàn Tiểu Tam hừ lạnh, dùng một quyền đánh thẳng đến Dương Bách Xuyên, anh ta cơ bản đã xác định, Dương Bách Xuyên này hẳn là thích ăn đòn.
Cho nên trực tiếp đánh tới.
Đối mặt với một quyền gọn gàng lưu loát của đối phương, Dương Bách Xuyên không hề hoang mang, trong ánh mắt sáng lên, nhanh như chớp giơ tay lên, cũng dùng một quyền đánh qua, trực tiếp cứng đối cứng.
Anh Tam này vừa ra tay, Dương Bách Xuyên thật sự cảm thấy anh ta còn mạnh hơn Lý Đại Nghị.
Hơn nữa, điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc chính là, anh cảm nhận được sát khí từ trên người thanh niên này, rất giống với sát khí của Vương Mộ Sinh, nhưng lại không nồng nặc như Vương Mạc Sinh.
Nói cách khác, trên tay thanh niên cũng từng dính máu.
Đương nhiên, Dương Bách Xuyên không thèm để ý đến chuyện này, đồng thời trong lòng cũng đã nhận ra, anh hiểu được chức nghiệp của thanh niên này chắc là binh chủng tương đối đặc thù.
“Chạm ~”
“Răng rắc~”
Hai bên giao chiến một đấm.
Hai nắm đấm va chạm đồng thời, một tiếng xương cốt gãy vang lên.
Một tiếng kêu đau đớn phát ra từ khoang mũi của anh Tam.