Điều này làm cho Dương Bách Xuyên mở rộng tầm mắt, âm thầm nói: “Xem ra người mà Tiền Tiểu Bối và Liễu Linh Linh bọn họ đề cử tới đều là thành phần ưu tú chốn công sở, chưa nói đến năng lực có tốt hay không, nhưng đầu tiên EQ rất cao.”  

Đối với biểu hiện Tiểu Lưu trực tiếp dẫn Bộ Thanh Mai đến trước mặt mình, Dương Bách Xuyên có chút buồn bực, hình như tất cả mọi người đều nghĩ anh và Bộ Thanh Mai có mối quan hệ mờ ám.  

Tư liệu trong tay đương nhiên cũng bao gồm sơ yếu lý lịch sạch đẹp của Tiểu Lưu và Hách Mỹ lệ, đây là Lưu Tích Kỳ cố ý đưa anh xem.  

Tiểu Lưu là người Tiền Tiểu Bối đề cử tới, Hách Mỹ Lệ là người Liễu Linh Linh đề cử tới, còn có mấy vị trí là người nhóc Đông đề cử, còn về lễ tân kia kia Dương Bách Xuyên không ngờ lại là Lâm Hoan đề cử tới. Trên sơ yếu lý lịch, Lưu Tích Kỳ đặc biệt đánh dấu lễ tân là một họ hàng phương xa của nhà Lâm Hoan, không có bằng cấp và chỗ đặc biệt, hoàn toàn chỉ là tìm một công việc.  

Advertisement

Bất kể là Liễu Linh Linh, Tiền Tiểu Bối và nhóc Đông cùng với Lâm Hoan, đều xem như là cổ đông của công ty Vân Kỳ, Lưu Tích Kỳ hiểu được đạo lý trong đó, mặc kệ bọn họ đề cử ai cũng đều phải nhận.  

Nhìn thấy sơ yếu lý lịch của người lễ tân, Dương Bách Xuyên nhíu mày, nếu như là nhân tài, nếu như có thể đảm nhiệm công việc lễ tân, anh sẽ không phản đối chút nào, thậm chí còn rất hoan nghênh mấy cổ đông đưa người vào công ty.  

Nhưng cô gái lễ tân thật sự không để lại ấn tượng tốt với anh, anh nghĩ lát nữa vẫn nên bàn bạc lại với Lưu Tích Kỳ, thay đổi công việc cho cô ta.  

Lúc trước khi mấy người cùng nhau thành lập công ty, Dương Bách Xuyên đã từng nói, chuyện của công ty anh sẽ giao toàn quyền cho Lưu Tích Kỳ xử lý, mấy cổ đông như Liễu Linh Linh và Lâm Hoan cũng không được nhúng tay vào chuyện công ty, trừ phi được Lưu Tích Kỳ đồng ý.  

Nhưng hiện tại xem ra, hình như Lâm Hoan đề cử người này, là muốn cương quyết nhét vào.  

Trong lúc anh đang suy nghĩ lung tung, Bộ Thanh Mai cười ngồi xuống bên cạnh Dương Bách Xuyên hỏi: “Anh Xuyên, anh ứng tuyển chức vụ gì thế?”  

“Tôi ~?" Tôi nhận lời mời chức vụ chủ tịch.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

“Phụt~” Bộ Thanh Mai không khỏi bật cười và nói: “Anh Xuyên, anh hài hước quá đi, nếu anh là chủ tịch, em chẳng phải là cấp dưới của anh sao, sau này phải bưng trà rót nước cho anh đúng không? Hì hì ~”  

Bộ Thanh Mai hoàn toàn không ngờ Dương Bách Xuyên có thể công khai vỗ ngực xưng tên ở đây, ngồi ở đây mà dám tùy tiện thể hiện, coi như lúc anh đang nói đùa, cô cũng tiếp lời theo Dương Bách Xuyên.  

“Ha ha, thế nào? Để cô bưng trà rót nước cho tôi không vui à?” Dương Bách Xuyên cười trêu chọc cô.  

“Hì hì, rất sẵn lòng đấy chứ, nhưng anh không phải chủ tịch nha~” Bộ Thanh Mai nói đùa, dừng một hồi, cô nhìn Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói: “Anh Xuyên, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc anh ứng tuyển chức vụ gì thế, có phải làm việc trong khu văn phòng không? Anh làm ở đây thì tốt rồi, tôi cũng có thể có một người bạn quen thuộc.”  

“Đã nói với cô tôi là chủ tịch sao lại không tin chứ, ha ha ~” Dương Bách Xuyên nhịn không được nở nụ cười.  

“Không nói thì thôi~” Bộ Thanh Mai vểnh miệng nhỏ nhắn lên.  

“Được rồi, tôi ứng tuyển vị trí bảo vệ ~” Dương Bách Xuyên vô cùng buồn bực, chẳng lẽ anh thật sự không giống chủ tịch sao? Nói thật không tin, đành phải nói mình là bảo vệ.  

Lần này Bộ Thanh Mai tin, khẽ gật đầu nói: “Công việc bảo vệ không tệ, tiền lương bảo vệ hiện giờ nghe nói rất cao nha ~ sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi.” Bộ Thanh Mai nhìn qua rất vui vẻ.  

“Ách ~ được rồi, đồng nghiệp.”  

Trong lúc hai người đang nói chuyện, ứng viên tiếp theo đi vào, chính là Trương Thiến đồng hương kiêm bạn tốt của Bộ Thanh Mai.