Nhưng chỉ trong nháy mắt, linh lực dao động ùn ùn kéo tới.  

Dương Bách Xuyên giật mình, hắn biết bên trong có thiên tài địa bảo vô cùng cường đại.  

Đây chính là tộc Long Chủng Thanh Ngưu, nơi cất giữ biết bao thiên tài địa bảo được tích lũy qua bao nhiêu thế hệ.  

“Chủ nhân, xin mời.”  

Sau khi mở xong, Thanh Ngưu nói với vẻ tự đắc.  

Dương Bách Xuyên mang theo kích động bước vào trong, Thanh Ngưu không vào mà canh giữ bên ngoài cửa, những yêu khác thì lại càng không cần phải nói.  

Sử dĩ, Thanh Ngưu không vào là bởi vì lão sợ, nhìn thấy sẽ đau lòng.  

Mắt không thấy thì tim sẽ không đau, nhưng lão cũng không hối hận, bởi vì lão biết nếu như không có người chủ nhân này, lão sẽ không thể trở thành đại yêu tôn mới, tộc nhân của mình cũng sẽ không được cứu, bảo khố cũng không mở được.  

…  

Sau khi Dương Bách Xuyên bước vào bảo khố tộc Thanh Ngưu, vừa vào công pháp bên trong cơ thể đã tự vận chuyển, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, linh khí cường đại của đất trời chui vào trong cơ thể.  

Khoảnh khắc khi hắn mở mắt, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi.  

Trước mắt hắn, một đống linh dược đang lơ lửng, ít nhất cũng phải vạn năm tuổi, có ba mươi gốc linh dược mười vạn năm, đủ loại đủ kiểu, mỗi loại đều được bao quanh bởi linh lực và ánh sáng lấp lánh, sương mù linh khí.  

Kỳ thạch chất như núi, không dưới mười vạn linh thạch cực phẩm, còn có cả thạch không linh cực kỳ hiếm thấy.  

Thạch Không Linh dùng để chuyện chế cất dữ pháp bảo, trong này có một khối thạch đường chính ba mét, cao mười mét, giống như một ngọn núi nhỏ.  

Phải biết rằng chỉ cần một khối thạch Không Linh bằng ngón tay đã có thể luyện chế ra không gian cất giữ pháp khí rộng trăm mét vuông.  

Cả một núi thạch Không Linh to như vậy, Dương Bách Xuyên khó mà tin được sẽ luyện chế được bao nhiêu.  

Chưa kể toàn bộ kho báu có diện tích khoảng 500 mét vuông, chứa đủ các loại bảo vật, chỉ riêng thạch Không Linh này đã có giá trị cả bằng gia tài.  

Lúc này, bình Càn Khôn trên cánh tay trái của Dương Bách Xuyên bỗng nhiên nóng lên, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ run, hắn biết chỉ khi cảm ứng được bảo vật quan trọng, bình Càn Khôn của hắn mới nóng.  

Dựa vào khẩu vị kén chọn của bình Càn Khôn, hiện tại có rất ít bảo vật khiến nó hứng thú.

Bình Càn Khôn không ngừng thăng cấp, thế nên chất lượng của thiên tài địa bảo được hấp thụ cũng ngày càng cao.  

Dương Bách Xuyên cảm nhận được sức nóng của bình Càn Khôn liền biết bên trong bảo khố của Thanh Ngưu nhất đinh có bảo vật khiến nó thích thú.  

Giơ cánh tay lên cảm ứng, đi tới một góc, Dương Bách Xuyên phát hiện hơi nóng tỏa ra từ bình Càn Khôn ngày càng mạnh.  

Nhìn qua góc xó xỉnh, không có thứ gì, thay vào đó là lớp bụi rất dày.  

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên buồn bực…?  

Rõ ràng trong này không có gì, nhưng bình Càn Khôn lại càng ngày càng nóng.  

Dương Bách Xuyên biết bình Càn Khôn sẽ không cảm ứng sai.  

Hắn thử dùng Càn Khôn Nhãn xem thử, lần này Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy một thứ.  

Dưới lớp bụi dày cộm trong góc xó, Dương Bách Xuyên thấy một cái hồ lô màu trắng to chừng lòng bàn tay.  

Dương Bách Xuyên vươn tay cầm lấy bình hồ lô.  

Toàn thân màu trắng sữa, chạm vào lạnh ngắt, ngoài ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt.  

Dương Bách Xuyên nghĩ, nhất định bên trong hồ lô này có một không gian khác.  

Qua quan sát, Dương Bách Xuyên thấy bình hồ lô này là một thể liền nhau rất kín kẽ, không hề có khe hở để mở nắp.  

Nhưng bình Càn Khôn vẫn đang nóng hầm hập.  

Dương Bách Xuyên rót chân khí lên hồ lô. Thử xem có mở được nắp hay không.  

Kết quả phát hiện, vèo một cái, chân khí đã bị hồ lô hấp thu hoàn bộ, nhưng vẫn không có chút thay đổi nào.  

“A…quái lạ…”