Bên trong căn phòng xa hoa.
Ánh mắt Hà Vân Phi có chút ngưng trọng, dù sao anh ta đã chứng kiến không ít sóng to gió lớn nên ánh mắt của anh ta vẫn khá bình tĩnh.
“Cô gái, nơi này không có chuyện của cô nữa, cô có thể rời đi trước.”
Lý Trạch Vũ nhìn về phía chim hoàng yến kia, hời hợt mở miệng.
Nhưng mà người phụ nữ cũng không lập tức rời đỉ, mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hà Vân Phi, sau khi thấy anh ta nhẹ nhàng gật đầu lúc này mới cuống quít cầm quần áo lên rồi bỏ chạy.
“Các người là ai?”
Hà Vân Phỉ nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ.
Bất kể là khí chất, lời nói hay là tác phong, anh ta đều có thể nhìn ra đối phương là thủ lĩnh của bốn người!
“Tự giới thiệu một chút, anh đây là Lý Trạch Vũ.”
“Lý Trạch Vũ?”
Hà Vân Phỉ lẩm bẩm.
Trong thoáng chốc, dường như anh ta cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nhớ ra đối phương là ai!
“Hoàng Thành, nhà họ Lý, Lý Trạch Vũ!”
Lý Trạch Vũ bổ sung một câu.
Cái gì!
Trong chốc lát, con ngươi của Hà Vân Phỉ mãnh liệt co rụt lại, trên trán trong nháy mắt toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh.
“Hoá ra là Lý thiếu! Thất kính, thất kính…”
Người bình thường không thể hiểu được hàm nghĩa của mấy chữ ‘nhà họ Lý ở Hoàng Thành’ là gì.
Nhà họ Hà có thể coi là danh môn vọng tộc ở toàn bộ Giang Đông, thế nhưng phóng tầm mắt ra toàn bộ nước Hạ cũng chỉ miễn cưỡng lên được mặt bàn thôi.
So với đệ nhất hào môn như mặt trời ban trưa kia, nhà họ Hà không theo kịp!
Nói một cách dễ hiểu, nếu cho thêm mười lá gan nữa, anh ta cũng không có tự tin đi trêu chọc nhà họ Lý!
“Đừng cười đùa thế, chúng ta không quen.”
Lý Trạch Vũ khinh bỉ quét qua đối phương một chút, lập tức vỗ vỗ bả vai Sói Đen, nói: “Đây là anh em của tôi, nghe nói con gái của người này đang trong tay anh?”
“A chuyện này…”
Trên mặt Hà Vân Phỉ hiện lên vẻ khó xử.
Nhìn thấy cảnh này, Sói Đen đột nhiên trở nên táo bạo: “Chúng mày đã làm gì con gái của tao?”
“Không có…”
Hà Vân Phi lau mồ hôi lạnh, nóỉ: “Người anh em à, anh nghe tôi nói đỉ, thật ra… Anh vốn không có con gái!”
Cái gì?
Những lời này không khỏi làm cho Sói Đen giật mình.
Lý Trạch Vũ ở bên cạnh trợn tròn mắt, giống như vừa nghĩ ra điều gì đó, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi