Trên đường phố đông đúc, Trương Trần lái xe về căn nhà mà Trương Quốc Hồng vay tiền để mua!

Trong nhà, hai vợ chồng Trương Quốc Hồng đang vui vẻ nhặt rau, giờ đây lòng họ vui như nở hoa.

Giống như những gì nữ thư ký kia nói, tập đoàn Mạt Lâm lại gọi đến, báo rằng rót thêm gấp đôi tiền vốn vào cho họ. Tập đoàn Tâm Duyệt có cơ hội sống lại rồi.

Phương Thủy Y cũng mừng rỡ, mơ tưởng đến một tương lai tốt đẹp.

“Thủy Y, tổng giám đốc Trương không thể không ra mặt để bàn chuyện này, con tìm lúc nào thích hợp cảm ơn cậu ta, không biết người ta đã giúp chúng ta bao nhiêu lần!", Phương Thiên Bàng bỗng nhiên nhớ ra gì đó nói.

Lời này khiến Trương Quốc Hồng phản bác lại, bà ta hừ một tiếng nói: “Đây mới là hạc trong bầy gà, Thủy Y, con mau ly hôn với cái thằng vô dụng đó đi, là phụ nữ nên con phải chủ động một chút. Họ Trương kia là một người có tiếng nói ở Mạt Lâm, không thể cứ đợi người ta chủ động đến tìm con được...”


“Con phải bỏ cái dáng vẻ...”

“Đủ rồi!", Phương Thủy Y trầm mặt nói, bây giờ hai người Phương Thiên Bàng trông chờ hết vào cô con gái này, không dám cứng rắn phản bác lại ý kiến của Phương Thủy Y như trước nữa.

Trương Quốc Hồng lầm bầm: “Mẹ có nói gì sai đâu, con đã tận tình tận nghĩa với Trương Trần rồi”.

“Mẹ yên tâm, con sẽ ly hôn, qua một thời gian nữa được không?”

Phương Thủy Y đã nói như vậy rồi, Trương Quốc Hồng cũng không ép cô nữa mà chuyển đề tài: “Không dám nói tổng giám đốc Trương bên Mạt Lâm như thế nào, có đi thì phải có lại, người ta đã giúp chúng ta nhiều lần như vậy, con mời người ta một bữa để cảm ơn, chuyện này là lẽ đương nhiên mà nhỉ?”

Phương Thủy Y im lặng một hồi mới gật đầu nói: “Vậy hôm khác con sẽ hẹn người ta, nhưng... bố mẹ không thể đi theo!”

“Không đi theo thì không đi theo, ai thèm chứi”, Trương Quốc Hồng bỗng nhớ ra gì đó, hừ một tiếng nói: “Cái thằng vô dụng Trương Trần đó hôm nay trở về ăn cơm, trời sắp tối rồi mà không thấy nó đâu. Có phải đợi dọn sẵn cơm trên bàn cho cậu ta rồi mới chịu về hả?”

Nghe vậy, Phương Thủy Y nhíu mày, lấy điện thoại ra bấm số Trương Trần!

“Anh về rồi đây!", lúc này cửa mở ra, Trương Trần ấn nút tắt máy.


“Cậu còn biết về à? Tôi còn tưởng phải bưng cơm dâng đến tận miệng cho cậu chứ”, Trương Quốc Hồng nói bằng giọng quái gở.

Trương Trần đã quen với mấy lời khiêu khích của Trương Quốc Hồng nên anh cũng mặc kệ bà ta.

“Để con làm cho!”, Trương Trần cầm lấy những thức ăn đã sơ chế xong đi vào phòng bếp, chẳng bao lâu đã nấu được bốn món.

Trương Trần nấu ăn rất ngon, chỉ riêng mùi vị thôi cũng đã khiến mấy người Trương Quốc Hồng thèm nhỏ dãi. Nếu phải nói thì đây là ưu điểm duy nhất của Trương Trần trong mắt họ.

“Trương Trần, xin lỗi nhé, lúc ở công ty tôi hơi kích động”, Phương Thủy Y nghĩ một hồi, cô tát Trương Trần ngay trước mặt bao nhiêu người, là một người đàn ông, chắc chản anh cũng rất thể diện.

“Thủy Y, chuyện đó không thể trách con được, con không cần phải xin lõi!”, Trương Quốc Hồng nói.

“Mẹ em nói đúng!”, Trương Trần đồng ý gật đầu, Phương Thủy Y đột ngột nheo mắt.


Trước đây, Trương Trần đều gọi là mẹ, nhưng bây giờ lại đổi thành mẹ eml

“Hôm nay anh đến là có chuyện cần bàn với eml”, Trương Trần nhanh chóng ăn xong một bát cơm, anh đặt đũa xuống.

Phương Thủy Y mơ hồ cảm giác có dự cảm không lành, cô liếc nhìn hai người Trương Quốc Hồng rồi nói với Trương Trần: “Đến phòng tôi nhé?”

“Không cần, cũng không phải chuyện gì lớn cải”, Trương Trần nhún vai.

Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng cũng vểnh tai lên nghe. Ở nhà, Trương Trần luôn bày ra bộ dạng rất nghe lời, hiếm khi tìm họ bàn chuyện nên họ cũng rất tò mò, không biết Trương Trần muốn nói gì.