Triệu Tế Thành ngước nhìn cô bé, trong mắt thoáng vẻ khó hiểu, anh không rút tay ra ngay mà để mặc cho Tưởng Tiểu Minh túm chặt lấy anh như bám lấy ngọn cỏ cứu mạng.

Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay kia vỗ vỗ bàn tay cô bé tỏ ý an ủi, hy vọng cảm xúc của cô bé có thể bình tĩnh lại, anh suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Có thể nói cho chú biết nguyên nhân không?”

Tưởng Tiểu Minh lại lắp ba lắp bắp nói không ra, chỉ lặp đi lặp lại rằng mình không bị c.ưỡng hiếp, hy vọng anh đừng báo cảnh sát v.v… Triệu Tế Thành không tiện ép cô bé nên đành đổi sang cách hỏi khác:

“Cháu có muốn chú liên lạc với người nhà cháu không?”

Thực ra sau khi điều tra ra thân phận của cô bé, Lâm Thừa Viễn để cử người liên lạc, nhưng địa chỉ và cả điện thoại đều không thể liên lạc được, vì thế không thể tra tiếp được nữa.

Tưởng Tiểu Minh im bặt, dường như những điên cuồng và cố chấp ban nãy đều không phải là cô bé, đồng thời cô cũng từ từ buông tay Triệu Tế Thành ra, rũ rượi thả xuống.

“Không muốn.”

“Trạng thái đêm đó khi cháu tới đây rất không tốt, chú đã tự báo cảnh sát, nếu cháu xác nhận không phải bị… tổn thương thì quyền báo án hay không nằm ở cháu.”

Anh đặt sổ bệnh án lên đầu giường, nhìn Tưởng Tiểu Minh đang lặng thinh, bình tĩnh phân tích cho cô bé:

“Nếu cháu vì có chuyện khó nói, chú có thể bảo bạn chú giữ bí mật của cháu, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, nhưng nếu quả thật chuyện này là hiểu lầm, cháu tốt nhất cũng nên nói rõ, như thế chúng tôi mới có thể giúp cháu tốt hơn, không phải sao?”

Tưởng Tiểu Minh ngẩng lên, nước mắt rưng rưng nhìn anh nhưng lại lảng sang chuyện khác:

“Bác sĩ Triệu… họ nói, chi phí chữa trị và viện phí đều do chú trả, đúng không?”

Triệu Tế Thành khẽ thở dài, đáp:

“Đúng, không liên lạc được với người nhà cháu, mà viện phí cũng không thể trễ hạn được.”

Anh dứt câu thì ngừng lại, nghĩ đến chuyện cô bé có thể bị áp lực tâm lý nên bổ sung một câu:

“Nhưng tiền này cháu không cần lo, cứ lo dưỡng bệnh đi, ra viện sớm, đừng để người nhà lo lắng, điều đó quan trọng hơn hết.”

Anh biết, có lẽ hôm nay đến ép hỏi cô bé những điều đó sẽ không có kết quả, thế nên nói xong, anh chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã, bác sĩ Triệu!”

Cô bé thấy anh sắp đi thì cuống quýt gọi lại, bắt đầu ho dữ dội.

Triệu Tế Thành vội bước tới xoa dịu, khẽ nhắc nhở:

“Từ từ thôi.”

Giây tiếp theo, động tác của Tưởng Tiểu Minh khiến anh đờ người.

Cô bé cởi hết nút áo bệnh nhân, vì vết thương tập trung chủ yếu ở đùi và sau lưng, nên trước ngực không có vết thương nào đáng sợ, b.ộ ngực thiếu nữ mơn mởn hiện rõ nhưng Triệu Tế Thành không nhìn cái nào, nhanh chóng quay lưng đi, trong giọng nói của anh lộ rõ vẻ bàng hoàng:

“Cháu đang làm gì vậy hả?”

Cô bé chật vật ngồi dậy, thậm chí định xuống giường, loạng choạng bước về phía anh, vì đứng không vững nên ngã nhào xuống đất, vội vàng bò tới cạnh chân anh, ngước gương mặt đầy nước mắt lên và giật áo anh, nói:

“Bác sĩ Triệu đừng lo, cháu sẽ không cho ai biết đâu.”

Anh vội vã đỡ cô bé lên, khép lại vạt áo rồi bế trở về giường, sau đó đắp chăn kín cho cô bé rồi nhìn cô, trong đầu nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.

Anh lùi lại một bước, hỏi từng chữ một:

“Chẳng lẽ là, bấy lâu nay, người ta đều bắt cháu trả bằng cách này?”

……

Triệu Tế Thành khi ra khỏi phòng bệnh sắc mặt rất nặng nề, thậm chí những bác sĩ khác chào anh mà anh cũng chưa kịp phản ứng, sau đó mới chào lại.

Vẻ mặt anh so với nét nghiêm túc thường ngày còn có thêm vài phần nặng nề.

Cuối cùng anh đã hiểu, tại sao cô bé không cho anh báo cảnh sát, tại sao cô bé cứ ấp a ấp úng không muốn liên lạc với người nhà.

Cú sốc này khiến anh chưa bình tĩnh lại được, vì anh bỗng ý thức được…

Hóa ra, năm đó anh không thể cứu được bệnh nhân, ngoài cái chết của anh ta, còn có ảnh hưởng đến gia đình anh ta sau đó, hóa ra lại biến thành nông nỗi này…

Anh nhớ đến người đàn ông năm đó dù ốm đau vẫn muốn đi mua giày cho con gái, nói rằng muốn dành mọi thứ tốt nhất cho con gái, nhớ đến lúc anh ta nói muốn về nhà, nét mặt của anh ta, và cả nụ cười tươi tắn đó.

Bước chân Triệu Tế Thành bỗng khựng lại.

Điện thoại reo vang, anh lấy ra nhìn, là điện thoại của Lâm Thừa Viễn, ắt hẳn anh ta đã đọc được tin nhắn của anh.

“Alo, Thừa Viễn.”

“Triệu, chuyện gì vậy, cô bé không báo án nữa?”

“Ừ, đúng vậy.” Triệu Tế Thành nói, quay sang nhìn căn phòng vừa bước ra, vẻ mặt nghiêm túc hẳn.

“Tại sao?”

Triệu Tế Thành đi ra cầu thang bộ, anh không nói về hành động sau đó của cô bé, chỉ nói vắn tắt tình hình cho Lâm Thừa Viễn biết.

“Vậy là, do đối phương có sở thích chết tiệt này hả? Nhưng mà cũng quá tàn bạo… Con bé năm nay mới 17 tuổi, tính ra còn là vị thành niên, haizzzz, nhưng nếu cô bé đã nói là tự nguyện thì chúng ta cũng bó tay…”

Triệu Tế Thành dựa vào lan can, nhìn ra những tòa nhà được ánh nắng dát một màu vàng rực rỡ ở đằng xa, bỗng lên tiếng:

“Thừa Viễn, tôi có chút áy náy.”

Lâm Thừa Viễn ngẩn người, Triệu Tế Thành hiếm khi nói thế với anh ta, nhưng nghề nghiệp của họ đều chịu áp lực lớn, nên anh ta rất hiểu cảm giác của anh lúc này.

Tuy chẳng làm gì sai, nhưng chính là do không thể thay đổi kết quả.

Cảm giác bất lực này quả thật sẽ khiến người ta nảy sinh cảm giác tội lỗi.

“Tôi hiểu.”

Đằng xa, cửa cầu thang bộ “lạch cạch” đóng lại, tiếng giày cao gót càng lúc càng xa.

Nhưng anh không chú ý, kết thúc cuộc gọi xong anh vẫn đứng đó, nhìn ra xa rất lâu như đang để cảm xúc bình ổn, cũng giống như đang nghĩ một kế hoạch chu toàn, khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Khi định thần lại, anh gọi điện cho Nhan Cửu.

Cũng chỉ đợi hai tiếng “tút tút”, bên kia đã nhanh chóng nghe máy.

“Alo? Sao vậy anh?”

Giọng nói dịu dàng của Nhan Cửu vẳng qua ống nghe truyền đến tai anh, lập tức có tác dụng xoa dịu thần kinh, nét mặt Triệu Tế Thành như tảng băng tan chảy, anh mỉm cười, cũng nói bằng giọng dịu dàng như vậy: “Không sao, tự nhiên nhớ em.”

Nhan Cửu nghe câu này thì vội bịt điện thoại, chạy ra xa nghe máy. Cô cười e thẹn, nói:

“Sao thế, anh bỗng dưng như vậy, em không quen đâu.”

Nhưng vừa nói xong, Nhan Cửu như ý thức được có gì đó không ổn, thế là không cười nữa mà chân thành nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Nhưng Triệu Tế Thành không trả lời ngay, người tinh tế như Nhan Cửu biết ngay anh đã gặp chuyện rồi, thế là cô bổ sung một câu:

“Dù tốt hay xấu, em cũng muốn chia sẻ cùng anh.”

Cô nhớ lại bản thân mình ngày xưa, nhớ lại anh lúc đó.

Triệu Tế Thành cũng là người nội tâm, nhiều việc thích tự gánh vác, có lẽ trong một số quan niệm truyền thống, đàn ông thì nên “đầu đội trời chân đạp đất”, không thể xuất hiện những lúc yếu lòng, cho nên mới có câu đại loại như “nước mắt đàn ông không dễ rơi”.

Nhưng Nhan Cửu thì không nghĩ vậy.

Nếu cô chỉ thích anh, thế thì cô hy vọng anh luôn luôn mạnh mẽ, không thể có bất kỳ sai sót nào, thậm chí là bất khả chiến bại, không gì là không làm được.

Nhưng cô yêu anh, nên mong muốn ngoài chia sẻ niềm vui ra, anh cũng nguyện ý yếu lòng trước cô.

Những khoảnh khắc tối tăm mà người khác không nhìn thấy, cô hy vọng cô có thể nhìn thấy, những nỗi khổ mà anh khó nói, cô mong muốn cô có thể làm đối tượng xứng đáng cho anh tin tưởng và dựa dẫm, cô mong anh hiểu tình yêu của cô không chỉ đơn giản xây dựng trên khía cạnh tốt đẹp của anh, cô hy vọng anh hiểu, chỉ cần không phải sai lầm về mặt nguyên tắc, thì cô sẽ nguyện khắc phục cùng anh.

Những điều này, cô biết là anh sẽ hiểu.

“Ừ.”

Triệu Tế Thành trả lời.

……

Tưởng Tiểu Minh dựa vào gối đầu, giơ tay ra cho y tá cắm kim truyền, toàn bộ quá trình không để lộ nét mặt khó chịu nào, dường như cô bé là một người không có tri giác vậy.

Thậm chí cô bé không cảm thấy ban nãy mình cởi áo trước mặt Triệu Tế Thành, mong muốn lấy thân xác để trao đổi là điều sai trái, vì trong những ngày tháng không ai quan tâm và không có tiền để sống, đó là con đường để cô bé sinh tồn.

Thế nên cô bé không cho Triệu Tế Thành báo cảnh sát, bản thân cô bé cũng đang phạm pháp.

Dù bị đối xử tàn bạo như vậy, nhưng vì số tiền sẽ có thêm trong thẻ ngân hàng có thể khiến cô bé không cần làm việc này trong một thời gian dài.

Con đường này, một khi đã bước vào lần đầu tiên, thì sẽ không thể quay đầu được nữa.

Cô bé biết.

Ban nãy Triệu Tế Thành hỏi:

“Chẳng lẽ là, bấy lâu nay, người ta đều bắt cháu trả bằng cách này?”

Nước mắt rưng rưng, cô trả lời “đúng thế”.

Dáng vẻ bơ vơ lạc lối, thật ra đều là giả vờ.

Tận trong đáy lòng, cô bé hận anh.

Làm sao cô bé không nhận ra anh, dù đã trải qua mấy năm trời, dáng vẻ cô bé đã khác ngày xưa, nhưng dáng vẻ của anh, thật sự đã khắc ghi trong xương tủy.

Bố cô bé đã chết, mẹ thì xa xứ, một mình cô bé bắt đầu vận mệnh bi kịch của mình, không thể tránh khỏi liên quan đến anh, không phải sao?

Cho dù cuối cùng đã có giám định rằng anh không hề có sai lầm về mặt phán đoán y học.

Cho dù họ đã đến bệnh viện cãi cọ mấy ngày, anh còn chịu một phần chi phí, cuối cùng còn lấy danh nghĩa của bố, lén tặng cho cô bé một đôi giày.

Nhưng những điều đó so với những nỗi khổ đau cô bé phải chịu đựng mấy năm qua, thật sự quá nhỏ bé, quá tầm thường.

Ở cùng bọn đàn ông già đó, họ rất cảnh giác, cứ bắt cô phải đi xét nghiệm sức khỏe, không có bệnh truyền nhiễm thì mới chịu lên giường.

Đám người đó rất sợ chết, vẻ bề ngoài thì đứng đắn đàng hoàng, nhưng lại thích làm những chuyện tàn bạo và đáng sợ với cô.

Hôm đó cô đến lấy báo cáo, lúc đi qua đại sảnh cấp cứu đã lần nữa nhìn thấy Triệu Tế Thành.

Anh mặc áo blouse trắng, không hề khác biệt với người trong ký ức, nhưng chỉ vội vàng nhìn thấy một lần đã khơi gợi nỗi hận thù và không cam tâm trong lòng cô.

Thế là, trong cái đêm cô bị giày vò đến chết đi sống lại đó, cuối cùng cô đã tự dùng dao rạch mình bị thương, van nài đối phương đưa đi bệnh viện.

Lão già đó tưởng mình chơi quá tay, cũng sợ cô chết sẽ mang tội danh giết người, nên đã lái xe ném cô ở trước cổng bệnh viện.

Cô bé lảo đảo loạng choạng bước vào, đến khi ngất xỉu trước mặt Triệu Tế Thành, nhìn thấy gương mặt anh, mới thật sự thấy yên tâm.

……

Nửa đời sau này, cô bé không muốn sống những tháng ngày như vậy nữa.