"Bác Phúc, ngồi bên này"

Để Bác Phúc ngồi lên ghế số pha, sau đó, Phạm Đức Thành mới hỏi: “Anh điều tra bên kia thế nào rồi? Có tung tích của Tô An Nhiên không?"

"Tạm thời vẫn chưa điều tra được gì.”

Bác Phúc lắc đầu, nói: “Cô gái nhỏ đó biến mất rất đột ngột, có lẽ là một cao thủ ra tay. Theo thông tin từ cảnh sát bên đó phản hồi qua, camera của trường học và những nơi gần đó đã bị phá hủy từ trước, đối phương rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng."

Ông ta thở dài: "Cũng trách tôi suy nghĩ không chu toàn. Phái người theo dõi chặt Tiêu Nhất Thiên và người nhà họ Tô, nhưng lại không có để tâm đến một cô bé nhỏ bốn tuổi đó."

"Kết quả, vấn đề xảy ra ở trên người cô gái nhỏ!"

Dù sao tuổi của Tô An Nhiên vẫn còn nhỏ, dưới tình hình không biết cô bé là con gái ruột của Tiêu Nhất Thiên, ai ngờ lại có người đột nhiên đánh vào đầu cô bé?

Bắt cô bé đi mất, có thể làm được gì đây?

Uy hiếp Tiêu Nhất Thiên sao?

Có ích không?

Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cũng cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, có chút

trái ngược với lý lẽ thường tình.

Phạm Đức Thành cau mày, suy nghĩ một chút, rồi trầm giọng nói: “Có thông tin từ Thủ đô truyền đến, cho biết nhà họ Tiêu đã phái người đến Thành phố Hải Phòng, bắt Tiêu Nhất Thiên đưa về Kinh, đáng lẽ sáng nay phải đến nơi, nhưng người của chúng ta, đã chờ ở sân bay cả buổi sáng, vẫn không tìm thấy tung tích của đối phương."

"Sau đó, Tô An Nhiên liền biến mất một cách kỳ lạ!"

"Bác Phúc, anh có cảm thấy rằng, người bắt cóc Tô An nhiên, có phải là người nhà họ Tiêu ở Thủ đô phái đến không?"

Cao thủ!

Xét về năng lực, người được nhà họ Tiêu ở Thủ đô phái đến, nhất định có khả năng như thế, im hơi lặng tiếng bắt cóc Tô An Nhiên từ trường học.

Và động cơ...

Ân oán giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở Thủ đô, thuộc dạng không

đội trời chung!

"Có khả năng này."

Bác Phúc gật đầu: “Kể từ khi xác nhận thân phận của Tiêu Nhất Thiên. Nhà họ Tiêu ở Thủ đô, ba gia tộc lớn ở Đồ Sơn, còn có nhà họ Tô, toàn bộ đều đã được an bài trong cơ sở ngầm của chúng ta, nhất cứ nhất động, đều nằm dưới sự giám sát của chúng ta, chỉ có nhân vật bí ẩn nhà họ Tiêu phái đến và cô gái nhỏ đó nằm ở ngoài tầm mắt của chúng ta, nhưng cả hai đồng thời cùng biến mất, không thể không khiến cho người ta nghi ngờ có sự liên quan trong đó..."

Nghĩ xong, lại lắc đầu nói: “Nhưng..."

“Nhưng cái gì?" Phạm Đức Thành hỏi.

Sắc mặt của Bác Phúc nghiêm túc nói: “Theo những gì chúng ta biết về nhà họ Tiêu ở Thủ đô, người nhà họ Tiêu làm việc, luôn sấm rền gió cuốn, mạnh mẽ và bá đạo, xem thường việc sử dụng những thủ đoạn đê hèn, bỉ ổi. Nếu mục đích chuyến đi của bọn họ, chỉ đơn giản là mang Tiêu Nhất Thiên trở về Kinh, sẽ không đến mức bắt đầu với cô gái nhỏ đó."

"Trừ khi, bọn họ bắt cô gái nhỏ đó, còn có âm mưu khác!"

Bác Phúc tuy đã già, râu tóc bạc trắng, nhưng đôi mắt vẫn sắc như điện. Đầu óc nhanh nhạy.

"Có lẽ thế."

Phạm Đức Thành gật đầu tán thành, trầm giọng nói: "Về phần điều tra Tô An Nhiên, dừng lại ở đây, nếu thật sự là do nhà họ Tiêu làm, chúng ta sẽ tiếp tục truy xét. Nếu không sẽ có thể sẽ rút dây động rừng, dẫn lửa thiêu thân."

"Ù."

Bác Phúc cũng nghĩ như vậy.

Quyền lực của nhà họ Tiêu ở Thủ đô quá lớn, một khi chọc giận nhà họ Tiêu, bị nhà họ Tiêu nhắm trúng, thì hậu quả sẽ không thể lường được.

"Tiêu Nhất Thiên bên đó thế nào rồi?"

Sau đó, Phạm Đức Thành nói: "Tiêu Nhất Thiên, người này, thần bí không ai có thể đoán được, ẩn nấp cũng rất kĩ, đã bị giam suốt năm năm trong nhà tù số bốn Thành phố Hải Phòng, nhưng không có một ai biết, anh ta đã trải qua những gì trong nhà tù đó suốt năm năm qua."

"Thậm chí, cũng không có một ai biết, anh ta rốt cuộc có bị giam giữ trong tù hay không!"

"Bây giờ tốt rồi!"

Phạm Đức Thành ậm ừ, nói: “Nhà họ Tiêu ở thủ đô đã phái người tới, nếu Tiêu Nhất Thiên không muốn ngồi chờ chết, nhất định sẽ tiết lộ ra một số bối cảnh và bí mật không rõ, đến lúc đó, chúng ta sẽ ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, theo tình thế mà tính toán, ai có phần thắng lớn hơn, chúng ta sẽ đặt cược vào người đó."

Nói trắng ra, chính là cỏ trên tường, rơi theo chiều gió!

Người sáng suốt tự bảo vệ chính mình!

Không làm một con người lỗ mãng đưa than củi trong tuyết, mà chỉ muốn làm một người khôn ngoan dệt hoa trên gấm!

(Sói Vương Bất Bại)

"Ông chủ sáng suốt."

Bác Phúc cười nói: "Trước khi tôi đến đây, tôi vừa nhận được thông tin. Tiêu Nhất Thiên đã giao việc tìm kiếm cô gái nhỏ cho Tống Kiên Phong, tự mình đến cửa hàng Bentley 4S, mua một chiếc Bentley có thể chạy như bay, đưa Đỗ Thiết Sơn và con gái nuôi Đỗ Tuyết Mai đi. Sau đó, một mình lái xe đến phía Đồ Sơn, cùng Trương Phong Lâm, con trai của ông ta là Trương Phi Long, con trai của Lưu Thanh Chánh là Lưu Tử Phi, hẹn vào khoảng ba giờ chiều tại Trung tâm nhà tắm Thiên Thủy gặp mặt..."

Nhất cử nhất động của Tiêu Nhất Thiên đều nằm trong tầm kiểm soát của

Bác Phúc!

"Hứ?"

Phạm Đức Thành nhướng mày, bật cười nói: "Xem ra, cậu ta cũng không biết nhà họ Tiêu đã phải người đến Thành phố Hải Phòng, vậy nên hắn coi ba gia tộc lớn ở Đồ Sơn đã đứng sau vụ bắt cóc Tô An Nhiên, như thế cũng tốt."

"Đánh nhau đi, cứ đề cho bọn họ đánh nhau."

"Bọn họ đánh nhau càng kịch liệt, càng dữ dội, chúng ta càng có thể thấy rõ được tình thế, chỉ có ba gia tộc ở Đồ Sơn đó, chắc chắn không phải là đối thủ của Tiêu Nhất Thiên, có lẽ chúng ta có thể nhân cơ hội này, cũng có thể đem người nhà họ Tiêu vừa phái đến Thành phố Hải Phòng đang ẩn nấu không rõ tung tích đó, ép hắn xuất đầu lộ diện."

Phạm Đức Thành đã tính sẵn trong lòng.

Nhưng mà, ông ta cố gắng hết sức để truy tìm tung tích của nhà họ Tiêu, nhưng không ngờ đến một điều rằng, đúng lúc này, người nhà họ Tiêu phái đến Thành phố Hải Phòng để đối phó với Tiêu Nhất Thiên. Hoắc Đình Kiên, chính là đang ở tại biệt thự riêng của con trai ông ta, dự tiệc chiêu đãi do con trai ông ta dày công chuẩn bị.

Mảng tối dưới ánh đèn!

Vì để kiểm soát tình thế, ông ta có thể quản chế toàn thành phố, mà lại

không giám sát chính con trai của mình...

Ba giờ chiều.

Cổng lớn của Trung tâm nhà tắm Thiên Thủy.

Khi Tiêu Nhất Thiên theo sự hướng dẫn đi đến chỗ này, cách thời gian đã giao hẹn trước còn khoảng năm phút, tên đầu vàng dẫn đầu mang theo một nhóm tiểu đệ, đã đợi trước ở cổng lớn từ lâu.

"Cậu Tiêu!"

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên đi đến, hơn nữa lại lái một chiếc xe Bentley Mulsanne sang trọng, tên tóc vàng đột nhiên mắt sáng rực lên, mặt mày hớn hở, gật đầu rồi cúi đầu chào hỏi: "Theo sự dặn dò của cậu, mọi việc đã được sắp xếp xong rồi ạ. Trương Phi Long và Lưu Tử Phi đang ở bể bơi trên lầu hai"

Sau khi bị Tiêu Nhất Thiên đánh gãy hai tay, tên tóc vàng lúc này đang quấn hai chiếc băng quanh treo hai cánh tay riêng biệt, cả hai cánh tay đều bị đúc bằng thạch cao và nẹp lại, trông rất khổ sở.

Sau khi Tiêu Nhất Thiên xuống xe, anh hỏi thẳng: “Mày phản bội tao

sao?"

Tên tóc vàng sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên run lên, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, sau đó không nói gì.

Anh ta quỳ gối xuống đất cái phịch một cái, trước mặt những tên đàn em đó, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Nhất Thiên.

"Cậu Tiêu, tôi không có! Tôi tuyệt đối không có phản bội cậu!"

Giọng điệu rất kiên định: “Tôi chỉ nói với Trương Phi Long và Lưu Tử Phi rằng, cậu là một người có tiền từ nơi khác đến. Họ Tiêu, còn về thân phận và lai lịch của cậu, tôi thề rằng không tiết lộ một lời với bọn họ!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám tiểu đệ đó của hắn đều mắt to mắt nhỏ trợn tròn lên, tất cả đều kinh ngạc.

Đây vẫn là đại ca của bọn họ sao?

Đại ca à, chúng ta đều là những kẻ lưu manh kiếm tiền từ việc bảo kê đúng không? Những kẻ lưu manh, côn đồ không phải càng hung hăng càng quấy càng tốt sao? Anh quỳ xuống dứt khoát như vậy, tính chuyên nghiệp

được rèn luyện hàng ngày của những kẻ côn đồ đi đâu mất rồi?

Tôn nghiêm ở đâu?

Chúng ta còn xứng đáng với nghề lưu manh, côn đồ mà chúng ta đã từng kiêu ngạo không?

Đám tiểu đệ xung quanh, có một ít đứa buổi sáng cũng ở đó, nhưng bọn họ sau khi bị Tiêu Nhất Thiên đá một cái, rồi đấm vài cái, sớm đã hôn mê bất tỉnh, cho nên bọn họ không thấy Tiêu Nhất Thiên thể hiện sức mạnh to lớn của mình.

Mà những người không có mặt lúc đó, lúc này càng thêm kinh hãi, không hiểu tại sao đại ca của mình, vì sao lại phải giả làm cháu trai trước mặt Tiêu Nhất Thiên.

Suy cho cùng, đây là Đồ Sơn!

Đó là lãnh thổ của ba gia tộc lớn!

Trương Phi Long cũng tốt, Lưu Tử Phi cũng lớn, đều là người chỗ dựa vững chắc chống lưng cho họ. Có Trương Phi Long và Lưu Tử Phi ở đây, tại sao lại sợi một mình Tiêu Nhất Thiên?

Điều quan trọng nhất là, anh ta là đại ca, chúng tôi là đàn em, anh ta giả làm cháu trước mặt Tiêu Nhất Thiên. Là bảo chúng tôi cũng phải giả vờ theo sao?

Giả làm cháu trai sao?

"Đừng căng thẳng, đứng dậy đi."

Tiêu Nhất Thiên cũng không ngờ đến, chỉ với một câu nói này, đã làm cho tên tóc vàng bị dọa sợ thành ra dáng vẻ như thế này, liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Tao chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Sáng nay tao đã nói qua, cho dù ngươi phản bội tao, tao cũng sẽ không trách mày."

"Không dám! Không dám!"

Tên tóc vàng đứng lên, trên trán đổ mồ hôi lạnh, lòng thầm nói, tùy tiện hỏi? Mẹ kiếp, có ma mới biết anh ta sáng nay có phải là đang nói tùy tiện hay

không?

(Sói Vương Bất Bại))

Anh ta tùy tiện như thế, thực sự tốt sao?

Thật sự sẽ dọa chết người!

Sau đó Tiêu Nhất Thiên tiếp tục hỏi: "Mày có biết, ba gia tộc lớn ở Đồ Sơn, lúc sáng phái người đến bắt một bé gái bốn tuổi không?"

"Bé gái?"

Tên tóc vàng ngơ người: "Không có nghe nói, tôi..."

"Bỏ đi."

Tiêu Nhất Thiên vẫy vẫy tay, liếc nhìn biểu tình của tên tóc vàng, biết rằng từ trong miệng của anh ta cũng không hỏi ra được thông tin hữu ích gì, thế là không nhẫn nhại mà nói: "Một mình tao đi vào là được rồi, bọn mày canh giữ ở cửa, tạp vụ hay những người khác, tất cả đều chặn lại ở phía bên ngoài."

"Được, được được."

Tên tóc vàng gật đầu như giã tỏi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta không muốn cùng Tiêu Nhất Thiên đi vào trong, đến lúc động thủ, khó tránh sẽ bị vạ lây, nhưng mà, anh ta cũng có lòng tốt nhắc nhở: “Bên người của Trương Phi Long và Lưu Tử Phi luôn mang theo không ít vệ sĩ, cậu Tiêu chỉ có một thân một mình đi vào, nhất định phải cần thận hơn."

Tiêu Nhất Thiên không để ý đến, sải bước lớn đi vào Trung tâm nhà tắm

Thiên Thủy.

Vệ sĩ sao?

Không đáng nhắc đến!