"Ông Hoắc, nhanh như vậy đã xong việc rồi sao?"

Phạm Nhất Minh đang đợi cách đó không xa, vừa nhìn thấy Hoắc Đình Kiên đi ra, anh ta có hơi sửng sốt, sau đó lập tức chào hỏi, mỉm cười vươn tay ra tỏ ý nói: “Ông Hoắc vất vả cả chặng đường rồi, bây giờ người cũng đã bị bắt rồi, mọi việc cũng đã làm xong. Tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc để chào đón khách phương xa đến dùng cơm, xin mời bên này."

Đúng là, quá nhanh rồi!

Phạm Nhất Minh ban đầu nghĩ rằng, Hoắc Đình Kiên có sở thích về phương diện đó, nóng lòng muốn đá anh ta ra ngoài, ít nhất là ở trong đó chơi một giờ, hoặc thậm chí chơi cho đến khi trời tối.

Ai có thể ngờ rằng, trong vòng chưa đầy hai mươi phút, vậy mà đã ra

ngoài rồi.

Hoắc Đình Kiên phớt lờ anh ta, tiếp tục đi ra.

Anh ta định đi theo, thì đột nhiên, chuông điện thoại vang lên. Anh ta lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy cha mình là Phạm Đức Thành đích thân gọi đến, anh ta hơi sửng sốt, cười nói: "Ông Hoắc, xin mời, tôi nghe điện thoại

đã."

"Bố." . đam mỹ hài

Sau khi Hoắc Đình Kiên rời đi, Phạm Nhất Minh mới trả lời cuộc gọi: "Tìm

con có việc gì sao?"

"Con đang ở chỗ nào?"

Phạm Đức Thành hỏi ngược lại.

(Sói Vương Bất Bại)

"Biệt thự An Vượng làm sao vậy?"

Đương nhiên Phạm Nhất Minh sẽ không nói cho Phạm Đức Thành biết về mối liên hệ bí mật của anh với gia đình họ Tiêu ở Thủ đô, thế là anh ta đã tùy miệng nói dối một cách thản nhiên: “Có vài người bạn từ câu lạc bộ võ sĩ đạo đến chơi. Cùng nhau đi uống rượu."

Lời nói dối này, một nửa là sự thật còn một nửa là giả.

Vì mở tiệc để đẩy trần cho Hoắc Đình Kiên, Phạm Nhất Minh thật sự đã mời một vài người bạn trong câu lạc bộ võ sĩ đạo đế cùng nhau uống rượu, chỉ là, anh ta đã che giấu sự tồn tại của Hoắc Đình Kiên.

"Có thật không?"

Phạm Đức Thành có chút hoài nghi.

Phạm Nhất Minh khinh khinh, nói: "Bố, nghe lời bố nói kìa, con lớn như thế này rồi, nhưng đã khi nào lừa bố chưa? Hơn nữa, uống có một chút rượu mà thôi, bố cũng đâu có cấm đoán điều đó, con đến mức phải lừa bố làm gì?"

Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng Phạm Nhất Minh có chút kích

động, anh lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Bình thường, Phạm Đức Thành luôn bận rộn với công việc, đối với chuyện của anh rất hiếm khi quan tâm đến.

Hơn nữa, cũng không đặc biệt gọi điện thoại đến, giống như đang tra hỏi thế này. Hỏi những những vấn đề ngớ ngẫn như vậy.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

Sau phút chốc, giọng nói của Phạm Đức Thành một lần nữa lại truyền đến: "Bố nghe nói con gái của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên biến mất sau giờ học vào buổi trưa hôm nay, con thành thật nói cho bố biết, chuyện này có liên quan gì đến con không?"

Chết tiệt, quả nhiên mà!

Đáy lòng Phạm Nhất Minh đột nhiên run lên, tay cũng run theo, điện thoại gần như rơi xuống đất."Bên mình vừa mới bắt được đứa bé gái, mà bố bên đó, nhanh như thế đã biết được thông tin này rồi sao?"

"Xem ra, miệng bố thì nói, cần theo dõi diễn biến, mà trên thực tế, không phải yên lặng chờ đợi sự phát triển của sự việc, còn bí mật phái người theo dõi mọi động tĩnh của Tiêu Nhất Thiên và nhà họTô."

"Chuyện đứa nhỏ bị bắt cóc, không phải bị người của bố nhìn thấy rồi đấy

chứ?"

Trong lòng của Phạm Nhất Minh bỗng nhiên có chút sợ hãi.

"Mất tích?"

Gạt đi sự ngạc nhiên và lo lắng trong lòng, Phạm Nhất Minh cố gắng hết sức để giả vờ như không liên quan đến mình, nghi ngờ hỏi: "Bố đã nghe ai nói? Con không biết gì cả. Không có người nào nói cho con biết"

"Con thật sự không biết?"

Phạm Đức Thành vẫn giữ một giọng điệu nghi ngờ.

"Con xin thề!"

Những người càng có tội, họ sẽ càng dùng giọng điệu cực kỳ cứng rắn để thể hiện sự vô tội của mình, che giấu nỗi bất an trong lòng, Phạm Nhất Minh cũng không ngoại lệ. Anh ta thề thốt một cách thành khẩn, nói: “Bố! Con là con trai ruột của bố mà, bố vẫn không hiểu con sao?"

"Từ nhỏ đến lớn, con có bao giờ bất hiếu làm trái ý của bố đâu? Lần trước bố nói, không cho con tùy tiện xen vào chuyện của Tiêu Nhất Thiên. Con nhất định sẽ không tùy tiện nhúng tay vào!"

"Chẳng lẽ lời của con nói mà bố cũng không tin sao?"

Trong sự kiên định đó mang một chút nỗi oán hận trong lòng.

"Không liên quan gì đến con, bố không có ý gì khác, cũng không phải không tin con. chỉ là chuyện này không thể coi thường, ngàn vạn lần không thể xem nhẹ, đi sai một bước, rất có thể là vực sâu thăm thẳm."

Giọng điệu của Phạm Đức Thành dịu đi rất nhiều.

Nhưng trở nên nghiêm túc hơn.

"Ý của bố là gì?"

Phạm Nhất Minh hỏi: “Bố, bố hôm nay rất kỳ lạ, có phải đã xảy ra chuyện

gì không?"

"Đúng."

Phạm Đức Thành không giấu giếm Phạm Nhất Minh điều gì, trầm giọng nói: "Bố đã phái người theo dõi Tiêu Nhất Thiên, nên đã phát hiện ra một số việc. Chiếc thẻ đen mà con có nhắc tới trước đây quả thật là thẻ đen cao quý của Ngân hàng Toàn cầu."

"Điểm này, bây giờ có thể chắc chắn rồi!"

“Hơn nữa, cấp bậc của chiếc thẻ đen cao quý đó rất cao. Gần như có thể khẳng định, nó thuộc về bản thân Tiêu Nhất Thiên!”

Phạm Nhất Minh choáng váng, sững sờ.

Thật lâu sau, mới hoàn hồn, không dám tin những lời vừa nghe: "Bố, ý

của bố là..."

"Tiêu Nhất Thiên, tuyệt đối không đơn giản như chúng ta đã thấy!"

Phạm Đức Thành trầm giọng tiếp tục nói: “Những gì chúng ta nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, bề mặt bên ngoài. Anh ta chỉ là cậu chủ nhỏ bị nhà họ Tiêu vứt bỏ, là một tội phạm giết người vừa mới ra khỏi nhà tù số bốn Thành phố Hải Phòng, nhưng trên thực tế, xuất thân của anh ta là không thể dò xét được, giống như nhà họ Tiêu ở Thủ đô, là một nhân vật lớn mà chúng ta không có khả năng khiêu khích!"

"Vì vậy, con nhất định phải nhớ rõ, loại người này, không được đụng tới!"

Giọng nói của Phạm Đức Thành, giống như sấm sét từ trên trời đánh xuống, thực sự khiến Phạm Nhất Minh bị sốc.

Tiêu Nhất Thiên, thực sự là một nhân vật lớn không thể thăm dò được?

Thật sự là chủ nhân của chiếc thẻ đen cao quý đó sao?

Thực sự không thể trêu vào?

"Vâng!"

Phạm Nhất Minh gật đầu với chiếc điện thoại, nói: "Con nhớ rồi."

Nhưng sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt u ám của anh ta lộ ra vẻ tàn nhẫn tuyệt tình, trong lòng thầm nói: Bố. Bố đã phát hiện nó quá muộn rồi, cuộc gọi lần này, gọi cũng quá trễ rồi!

Nhà họ Tiêu ở Thủ đô đã gửi Hoắc Đình Kiên đến Thành phố Hải Phòng!

Ngay trong khu biệt thự An Vượng của con!

Bố bảo con bây giờ buông tay?

Làm sao có thể!

Mời thần thì dễ nhưng tiễn thần mới khó, nếu bây giờ đi tìm Hoắc Đình Kiên, nói với anh ta rằng, Tiêu Nhất Thiên là một nhân vật lớn, bố không dám khiêu khích, cũng không thể khiêu khích, vậy nên bố đã thay đổi chủ ý rồi, không muốn hợp tác với nhà họ Tiêu ở Thủ đô nữa, con đi đi.

Kết quả sẽ như thế nào?

Đoán chừng, anh ta sẽ bị Hoắc Đình Kiên tát đến chết!

Sát khí trên người Hoắc Đình Kiên quá nặng, nặng đến mức khiến người

ta sợ hãi, hắn ta nhất định là một tên sát nhân, tính cách tàn nhẫn, coi mạng

người như cỏ rác!

Tiêu Nhất Thiên, chúng ta đụng không tới. Chẳng lẽ Hoắc Đình Kiên, nhà

họ Phạm chúng ta có thể trêu vào sao?

Mũi tên đã căng ở trên dây, không thể không bắn!

Chỉ có thể đánh cược một ván!

Đặt cược rằng Hoắc Đình Kiên sẽ mạnh hơn, tàn nhẫn hơn Tiêu Nhất Thiên. Có thể thuận lợi bắt sống Tiêu Nhất Thiên, và sau đó mang về Thủ đô!

"Bố, lần này, con sẽ thắng!"

Nghiến răng nghiến lợi. Phạm Nhất Minh sải bước về phía sảnh chính, chủ trì buổi tiệc chiêu đãi chào mừng Hoắc Đình Kiên đến Thành phố Hải Phòng, mỗi bước đi, đều đi rất nặng nề, bởi vì trong lòng anh ta biết rất rõ ràng, lần đánh cược lần này sẽ là số tiền rất lớn!

Một khi anh ta thua cuộc, hậu quả căn bản không phải là thứ anh ta có

(Sói Vương Bất Bại)

thể gánh chịu được...

Ở một nơi khác.

Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Phạm Giang, Phạm Đức Thành sau khi đặt điện thoại di động xuống, liền hít thở một hơi thật sâu, trái tim luôn thấp thỏm không yên, cuối cùng cũng có thể thả lòng.

Sự biến mất của Tô An Nhiên không liên quan gì đến Phạm Nhất Minh,

vậy thì tốt.

Như thế, có thể tiếp tục ngồi trên núi xem bầy hổ đánh nhau, để Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở Thủ đô đấu đá nhau, đến lúc tình thế trở nên rõ ràng, nhà họ Phạm vẫn còn cơ hội và chỗ trống để lựa chọn bên đứng.

"Ông chủ."

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một ông già tầm sáu mươi tuổi râu tóc bạc phơ bước vào.

"Bác Phúc, anh đến đúng lúc lắm."

Phạm Đức Thành nhanh chóng đứng lên, đối với người đàn ông sáu mươi tuổi này rất kính trọng, cười nói: "Tôi vừa gọi điện thoại cho Nhất Minh để hỏi chuyện, chuyện của Tô An Nhiên, không phải do nó làm."

"Vậy thì tốt."

Bác Phúc gật đầu cười.

Bác Phúc!

Người đàn ông tầm sáu mươi tuổi mang diện mạo xấu xí nhưng được Phạm Đức Thành rất kính trọng này, mặc một bộ quần áo nhà Đường rộng rãi, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, lưng hơi gù, chính là ông già bí ẩn đã đưa người tới sân bay Nam Tường bắt cóc mẹ con Trần Thiếu Huy vào buổi tối hôm qua.