Giang Nhược Kiều thấy rõ vẻ kinh ngạc trong mắt Lục Dĩ Thành.
 
Cô thầm nghĩ, Lục Dĩ Thành này thật sự quá đơn thuần.
 
Với mối quan hệ vừa phức tạp vừa rắc rối của họ như hiện tại, đâu ai có thể tiếp tục yêu Tưởng Diên nữa chứ?
 
Lục Dĩ Thành không lên tiếng, Giang Nhược Kiều khẽ thở dài: "Có ba lý do, tôi thực sự không thể tiếp tục ở bên anh ấy nữa. Thứ nhất, tôi rất để bụng đến cô em gái kia trong trò chơi của anh ấy. Tôi là người có yêu cầu rất cao đối với sự rạch ròi trong tình cảm, bất kể anh ấy có viện cớ gì đi nữa thì trong lòng tôi vẫn sẽ luôn ghi nhớ chuyện này. Đôi lúc tôi sẽ nghĩ rằng trong khoảng thời gian này anh ấy không thường xuyên liên lạc với tôi, phải chăng vì anh ấy đang ở cùng cô em đó trên đảo? Tôi biết suy đoán như vậy không hợp lý, nhưng tôi không kìm được."
 
Cô đoán rằng chắc chắn Lục Dĩ Thành biết Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh đều đang ở trên đảo.
 
Quả đúng là thế, Lục Dĩ Thành nghe xong thì thoáng nhìn cô rồi sau đó cúi đầu im lặng.
 
Tuy rằng Giang Nhược Kiều không quá am hiểu kỹ năng đổ lỗi này, nhưng ít nhất cô cũng râts thành thạo.
 
"Tôi mong rằng chuyện mà tôi có thể làm được thì anh ấy cũng làm được, yêu cầu này cao lắm ư?" Giang Nhược Kiều cười tự giễu: "Tôi tự thấy mình chưa từng tiếp xúc quá mức với bất cứ người khác giới nào."
 
Bao gồm cả Lục Dĩ Thành.
 
"Thế tại sao anh ấy không thể làm được? Em gái gì chứ." Giang Nhược Kiều nói: "Tôi không thể thốt ra mấy câu khó nghe được, nói chung tôi rất để bụng."
 
Lục Dĩ Thành im lặng.
 
"Thứ hai, tôi không có thời gian để yêu đương, giữa con trai và bạn trai, tôi chắc chắn sẽ chọn Tư Nghiên." Giang Nhược Kiều nói: "Dù rằng cậu ôm đồm hết mọi chuyện nhưng tôi cũng đâu thể trốn chạy trách nhiệm thuộc về mình chứ, sau này còn phải chi rất nhiều tiền cho Tư Nghiên nữa. Thế nên sắp tới tôi sẽ rất bận, thật sự không có thời gian cũng không có tâm sức để yêu đương, thà giờ chia tay luôn còn hơn phải để đến lúc đó cãi vã ầm ĩ, dây dưa không dứt.”
 
Tất nhiên, giờ nói thì nói thế thôi.
 
Giang Nhược Kiều đã nghĩ kỹ rồi, nếu sau này gặp được người mình thích thì cô có thể dùng tình cảm làm anh ấy cảm động và dùng lý trí để anh ấy hiểu. Nhưng khi nói với Lục Dĩ Thành rằng cô chỉ không kìm lòng được mà thôi... Đều là người trẻ tuổi năng động, chắc cậu ấy hiểu nhỉ?
 
Lục Dĩ Thành vẫn im lặng.

 
Anh không tiện nêu ý kiến về vấn đề này, anh cũng chẳng có gì để nói.
 
"Thứ ba."
 
Giang Nhược Kiều ngừng lại.
 
Lục Dĩ Thành đi thêm mấy bước mới nhận ra cô đã dừng lại.
 
Anh dừng bước rồi ngoảnh đầu lại.
 
 
 
Hai người đi trên một con đường nhỏ, hai bên đường có rất nhiều sạp hàng nhỏ trông vô cùng náo nhiệt.
 
Cách nhau hơn một mét.
 
Giang Nhược Kiều hơi ngẩng đầu lên nhìn Lục Dĩ Thành, ánh mắt thiết tha: "Thứ ba, là bởi vì cậu."
 
Trong ánh mắt của Lục Dĩ Thành có vẻ bình tĩnh, có điều bàn tay buông thõng bên hông đã nắm chặt lại, anh vẫn nhìn cô và chẳng nói lời nào.
 
"Khó xử quá nhỉ." Giang Nhược Kiều nói: "Trước đây tôi nghe Tưởng Diên kể rằng mối quan hệ trong ký túc xá của mọi người đều rất tốt."
 
"Chắc cậu cũng không biết nên làm thế nào để giữ tình bạn với Tưởng Diên có đúng không?" Giang Nhược Kiều nở nụ cười để lộ ra lúm đồng điếu: "Nếu tôi tiếp tục ở bên Tưởng Diên, đều không tốt cho cả ba chúng ta, thế nên cứ vậy đi. Lục Dĩ Thành, bất kể cậu có tin hay không thì trong lòng tôi vẫn rất biết ơn cậu."
 
Lục Dĩ Thành biết cô đang nhắc đến chuyện hộ khẩu.
 
Trên hộ khẩu, anh là người có huyết thống với Lục Tư Nghiên, là người ba trên pháp luật.
 

Anh là người giám hộ của Lục Tư Nghiên, đối với bên ngoài thì cô hoàn toàn không có quan hệ gì với Lục Tư Nghiên, cô vẫn có thể làm một cô sinh viên vô tư.
 
Là vì điều này ư?
 
Cuối cùng Lục Dĩ Thành cũng lên tiếng, giọng nói của anh có vẻ hơi mơ hồ trong hoàn cảnh ồn ào này: "Không cần, đây vốn là chuyện tôi nên làm, cậu không cần phải cảm ơn tôi đâu. Đứa trẻ cũng không phải của một mình cậu."
 
Có lẽ sẽ có người lựa chọn cách chạy trốn khi gặp phải chuyện này, hoặc là chịu trách nhiệm có chọn lọc, cố gắng không quấy nhiễu đến cuộc sống ban đầu của mình, nhưng Lục Dĩ Thành không phải là loại người đó.
 
Anh đã quen chịu trách nhiệm với mọi thứ, tất cả mọi thứ.
 
Anh đã làm như vậy từ khi còn rất nhỏ, rất nhỏ, thậm chí là lúc chưa đến tuổi để hiểu.
 
Nó đã khắc sâu trong tận xương tủy thế nên bất kể anh gặp phải chuyện gì thì cũng sẽ chọn ra sức gánh vác.
 
Nếu không phải tình trạng kinh tế của anh không cho phép, nếu không phải thằng bé luôn kêu gào đòi mẹ, chỉ cần hiện tại anh có khả năng nuôi dưỡng thì anh cũng sẽ không chọn cách kéo một người khác vào trong tình cảnh khó khăn này.
 
Giang Nhược Kiều nhún vai, cười: "Lục Dĩ Thành, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi, tôi chia tay với Tưởng Diên... Vốn là chuyện nhất định sẽ xảy ra, không phải sao? Tôi nói với cậu chỉ vì muốn để cho cậu biết rằng tôi không phải loại người lợi dụng lòng tốt của người khác để sống thảnh thơi đâu."
 
Được rồi, cô đúng là thế.
 
Cô vẫn là loại người được đằng chân lấn đằng đầu.
 
"Tôi cũng sẽ cố gắng chịu trách nhiệm với Tư Nghiên." Giang Nhược Kiều trêu chọc bảo: "Ít ra cũng phải có mục tiêu chứ, lần sau cố gắng đạt tám mươi điểm nhé?"
 
Lục Dĩ Thành cũng nở nụ cười: "Tôi thực sự chỉ đưa ra ví dụ thôi, cậu đừng để ý."
 
"Tôi lại cảm thấy cậu nói rất đúng, chấm điểm cũng rất hợp lý." Giang Nhược Kiều mỉm cười: "Được rồi Lục Dĩ Thành, tôi thực sự hy vọng chúng ta có thể cùng nhau nuôi dạy Tư Nghiên mà không có bất kỳ rào cản nào. Hiện tại chúng ta đều là sinh viên nên rất khó để nuôi dạy một đứa trẻ, nhưng hai người thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều cách, sau này chúng ta thông cảm cho nhau nhé được không?"
 

Lục Dĩ Thành ngẩn ra một lúc, sau đó nghiêm túc gật đầu.
 
Trong cuộc đời này anh đã lẻ loi rất nhiều lần.
 
Bao gồm cả khi bà nội qua đời trước đó, cũng chỉ mình anh lo liệu chuyện tang lễ.
 
Chỉ có điều cảm giác hiện giờ hơi lạ kỳ, như thể đã có một người cùng san sẻ với anh.
 
Giang Nhược Kiều đến ga tàu điện ngầm.
 
Hiện tại cô và Lục Tư Nghiên đã thân hơn rất nhiều, cô ôm lấy Lục Tư Nghiên rồi xoa xoa mái tóc xoăn của cậu nhóc: "Được rồi, tiễn đến đây thôi, nhóc con phải nghe lời ba đó."
 
Lục Tư Nghiên giơ tay nghiêm chào: "Yes, madam!"
 
Giang Nhược Kiều: "..."
 
Thằng nhóc thối này.
 
Giang Nhược Kiều vẫy tay chào hai ba con, đi thang cuốn vào ga tàu điện ngầm, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng của Giang Nhược Kiều nữa thì Lục Dĩ Thành mới dắt Lục Tư Nghiên đi về. Không ai cảm nhận cảm xúc của ba mẹ nhạy bén bằng Lục Tư Nghiên, cậu nhóc cảm thấy dường như tâm trạng của ba đã tốt hơn một chút.
 
"Ba ơi, mẹ đã dỗ dành ba ạ?" Lục Tư Nghiên hỏi.
 
Lục Dĩ Thành thoáng chốc ngừng cười: "Không có."
 
"Thật ạ, con không tin." Lục Tư Nghiên lắc đầu, nghiêm túc nói: "Mỗi lần ba không vui mẹ chỉ cần dỗ dành chút xíu là được, còn khi mẹ không vui á, ba chẳng biết phải làm gì cả, bởi vậy vẫn là mẹ lợi hại hơn."
 
Lục Dĩ Thành: "..."
 
Bây giờ nghe Tư Nghiên nói về mấy chuyện trong tương lai, anh cũng không còn rối rắm như lúc đầu nữa.
 
Chính xác hơn thì anh đã xem anh trong tương lai như một người khác.
 
Thực ra trong lòng anh rất yên tâm, ít nhất trong tương lai anh cũng là một người ba, người chồng tốt trong suy nghĩ của con cái.

 
Lục Tư Nghiên lại rất phiền não, nói: "Nhưng khi mẹ không vui con cũng hết cách luôn, ba à, thế này có phải chúng ta không thông minh bằng mẹ không?"
 
Lục Dĩ Thành ừ một tiếng: "Chắc vậy, cô ấy vốn là một người rất thông minh."
 
Mặc dù khác ngành học nhưng cô ấy và Tưởng Diên có một mối quan hệ như thế, vậy nên khi ở ký túc xá anh đã từng nghe nhắc đến chuyện của cô ấy.
 
Đúng là một cô gái rất thông minh và rất cố gắng.
 
Hôm nay, đột nhiên cô ấy bảo rằng sẽ chia tay với Tưởng Diên, không thể phủ nhận rằng vào thời điểm đó trong lòng anh nảy sinh một cảm giác lạ lùng, cùng với đó là thở phào nhẹ nhõm.
 
Anh thực sự không biết làm thế nào để hòa hợp với cô ấy.
 
Cô ấy là mẹ của Tư Nghiên cũng là bạn gái của Tưởng Diên. Một mặt anh hiểu rất rõ rằng bản thân là bạn của Tưởng Diên thì anh không nên tiếp xúc nhiều với bạn gái của cậu ấy như thế. Nhưng một mặt khác, anh thực sự không thể tránh được, Tư Nghiên cần mẹ, anh cũng cần một người để cùng gánh vác với mình.
 
Rất mâu thuẫn nhưng lại chẳng biết nên giải quyết thế nào.
 
Mãi đến khi Giang Nhược Kiều nhắc đến chuyện chia tay.
 
Lục Dĩ Thành mới chợt sực tỉnh: Bất kể thế nào thì tình bạn giữa anh và Tưởng Diên đã kết thúc.
 
Bất kể Giang Nhược Kiều có chia tay hay không thì anh và Tưởng Diên cũng sẽ không còn là bạn bè nữa.
 
Bởi vì không có một người đàn ông nào có thể rộng lượng đến vậy, Tưởng Diên không thể chấp nhận việc bạn gái mình có một đứa con với người khác. Tương tự, anh cũng chẳng thể chấp nhận được cô bạn gái mà bạn mình nhắc đến mỗi ngày lại là mẹ của con anh.
 
Anh càng không thể tưởng tượng được sau này Giang Nhược Kiều sẽ xuất hiện với tư cách là bạn gái của Tưởng Diên trong buổi tụ họp tại ký túc xá, liệu anh có thể thản nhiên giống như trước không.
 
Lục Dĩ Thành biết tận sâu trong lòng anh đã có một giọng nói rất xấu xa.
 
Lúc này giọng nói đó đang vui vẻ.
 
Khi Giang Nhược Kiều nói rằng cô ấy sẽ chia tay với Tưởng Diên, anh không thể dằn lòng mà nảy sinh một cảm giác nhẹ nhõm.