"Lão gia, xương hai chân đều bị gãy nát ." Hai phút sau, người nọ đứng lên nói , trên mặt tràn đầy chấn động, đồng thời cũng đề cao cảnh giác với Trương Sở Lăng , dùng hai người để đập gãy xương đùi , xương đùi đều nát bấy mà không có ngoại thương nào , lực lượng như vậy thật là đáng sợ .



Lúc này trong đại sảnh phi thường yên tĩnh , do đó những lời này mọi người đều nghe rõ cả , ánh mắt mọi người hướng đến Trương Sở Lăng cũng có chút quái dị , đến địa bàn của người khác , lại còn dám hạ độc thủ như vậy , lá gan thật đúng là rất lớn a , lấy tính hay bênh vực người thân của Lý lão đầu , khẳng định ngày hôm nay người này sẽ không gặp tốt lành gì rồi.



Tất cả mọi người không cho là Trương Sở Lăng có thể đánh thắng mười mấy bảo vệ bên cạnh Lý lão đầu , dù sao mười mấy người này thoạt nhìn có thể lợi hại hơn nhiều so với hai tên bảo vệ của Lý Hồng Khánh .



Lý Hồng Khánh nghe được xương ở hai chân mình đều bị gãy nát , đầu óc nhất thời có điểm choáng váng , hắn biết đời mình coi như đã xong rồi , phải ngồi xe lăn nửa phần đời còn lại , rất nhanh hắn nhìn Trương Sở Lăng bằng ánh mắt oán độc , sau đó lớn tiếng nói: "Cha, ngươi nhất định phải thay ta làm chủ a, ta hiện tại bị người ta đánh gãy chân , về sau sẽ không có cách nào mà chiếu cố đến người nữa ..."




Không thể không nói, Lý Hồng Khánh nắm tâm lý của lão nhân rất tốt , nghe được lời của hắn, khuôn mặt của Lý lão đầu có chút tức giận , nhưng lại không có phản ứng , mà là hừ nhẹ một tiếng.



"Các ngươi đem hắn đến bệnh viện đi ." Lão đầu không kiên nhẫn nói một tiếng.



Hai tên bảo vệ nghe vậy , cũng không phản ứng với sự phản kháng của Lý Hồng Khánh, đỡ hắn dậy mang đi khỏi phòng khách .



"Cô bé này là gì của ngươi?" Lý gia lão nhìn lướt qua Trương Nhược Nam , hỏi Trương Sở Lăng .



Dù sao Trương Nhược Nam cũng chỉ là một nữ hài , tuy rằng bình thường miệng lưỡi của nàng lợi hại , nhưng cho tới bây giờ chưa từng trải qua tình cảnh như thế này , đặc biệt bị là ánh mắt sắc bén của Lý lão đầu liếc qua , thậm chí thân thể cũng núp sau lưng ca ca .



Câu hỏi của Lý lão đầu làm Trương Sở Lăng sửng sốt , đồng thời Trương Sở Lăng cũng bội phục sự nhẫn nhìn của lão , con mình bị như vậy mà vẫn có thể nhẫn nhịn được thật là đáng bội phục a.



"Nàng là ai quan trọng lắm sao , quan trọng là ..., chuyện này là ai đã sai ." Trương Sở Lăng nhìn chằm chằm vào Lý lão đầu , mặt không đổi sắc nói .



Sắc mặt mọi người trong đại sảnh kỳ quái cùng nhìn về phía Trương Sở Lăng , đánh con của người ta gãy chân , mà hiện tại lại muốn nói chuyện phải trái sao , hơn nữa lại yếu thế hơn người ta , có thể nói đạo lý được sao ? Bất quá trong lòng bọn họ cũng buồn bực khong ngớt , nghe nói Lý gia lão đầu là một người cực kỳ bênh vực người thân , ngày hôm ngay sao lại có phản ứng kỳ lạ như vậy ?



Trương Nhược Nam thấy ca ca không vì cường quyền mà khuất phục , hơn nữa lại bảo hộ cho mình như vậy , sự sợ hãi trong nội tâm của nàng cũng giảm đi chút ít , đồng thời hình tượng của ca ca trong thâm tâm của nàng cũng lớn lên , chẳng bao lâu sau, nàng còn mơ mộng rằng ca ca chính là thân hộ mệnh của mình , chính là ca ca nhu nhược sợ phiền phức lần nào cũng làm cho nàng thất vọng , mà lúc này , tựa như đang nằm mơ vậy , ca ca đột nhiên vì mình mà ra tay , làm cho nàng kích động đến muốn khóc .



Cảm giác được thân thể của muội muội như đang run rẩy , Trương Sở Lăng quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện mắt của muội muội hồng hồng , hình như muốn khóc, Trương Sở Lăng thoải mái sờ sờ đầu của muội muội, nhẹ giọng nói, "Nhược Nam, không có việc gì , tất cả có ca ca xử lý."




"Ân!" Giờ khắc này, nội tâm của Trương Nhược Nam không có chút nào là không tin ca ca , thần sắc trên mặt nàng cũng trở nên kiên nghị .



Đáng lẽ khuôn mặt của Lý lão đều vẫn bình tĩnh , nhưng sau khi nghe được Trương Sở Lăng nói với Trương Nhược Nam , trên mặt Lý lão đầu chợt mỉm cười , cái thái độ hoà nhã này , làm cho mọi người cảm thấy kỳ lạ .



Trương Sở Lăng cũng bị biểu hiện của Lý lão đầu làm cho mơ hồ , từ sau khi mình nói câu vừa rồi , mặc dù hắn không có tức giận , nhưng chính là từ trên mặt của hắn có thể nhìn ra được sự âm thầm bất định , nội tâm của hắn cũng không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài, hiện tại sao hắn lại đột nhiên mỉm cười .



"Ngươi chính là Trương Sở Lăng , A Bân nói với ta rất nhiều lần về ngươi , mỗi lần đều là khen không dứt , phỏng chừng địa vị của ngươi trong lòng hắn còn hơn cả kẻ làm cha như ta đây ." Lý gia lão đầu đột nhiên mở miệng nói.



Nghe được lời nói của Lý lão đầu mọi người như rơi vào sương mù , bọn họ tự nhiên biết A Bân mà lão nhắc đến chính là thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh lão , cũng là Lý Bân con trai độc nhất của lão , chỉ là Lý Bân này tính tình rất quật cường , vô luận chuyện gì đều rất có chủ kiến, cũng không có người theo hầu , tuy rằng sự thiên phúc của hắn về kinh doanh rất lớn , nhưng lại không thích kinh doanh , làm cho Lý lão đầu rất tức giận , thế nhưng Lý gia lão đầu lại rất yêu thương đứa con trai này , do đó cũng không có cưỡng ép hắn .



Mọi người không giải thích được chính là, Lý Bân là một người có tính cách kiêu ngạo quật cường như vậy , làm sao có thể đánh giá cao thanh niên trước mắt đến như vậy , bất quá nghĩ đến việc Trương Sở Lăng không kiêng nể gì dám đả thương người của Lý gia ngay trong biệt thự của bọn họ, nội tâm của bọn họ choáng váng , trách không được vì sao lại kiêu ngạo như thế , nguyên lai là có nguyên nhân a.



Bọn họ không biết là, Trương Sở Lăng kiêu ngạo là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này chỉ có Lý Bân là người hiểu rõ nhất , bởi vì muội muội Trương Nhược Nam bị người ta khi dễ, mà hắn lại có thực lực mạnh mẽ.



Nghe được lão nhân nói, Trương Sở Lăng liếc mắt nhìn Lý vân , "Bá phụ người khỏe, ta chính là Trương Sở Lăng, trước giờ Lý Bân chưa từng nói qua về gia đình của hắn , do đó này hôm nay có chỗ mạo phạm , xin hãy thứ lỗi."



Lời nói của Trương Sở Lăng lễ phép cùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh làm cho Lý lão gật đầu , hắn tự nhiên tin tưởng nhu tử của mình sẽ không nói lung tung thân thế của mình ở bên ngoài , nhi tử luôn luôn ghét việc gây phiền phức đến bản thân , ngay cả yến hội của gia tộc , hắn có thể trốn thì liền trốn .



"Ngươi đã cứu một đứa con của ta một mạng , lại phế đi chân của một đứa con khác, ngươi nói việc này nên giải quyết thế nào ?" Khuôn mặt của Lý lão đang mỉm cười chợt thay đổi, sắc bén hỏi thăm.



"Bá phụ, ngươi nhất định phải thay Hồng Khánh làm chủ a, hai người kia không chỉ thâu lấy trộm quá sinh nhật mà người tặng cho Lý Hồng Khánh , lại còn phế đi hai chân của hắn ..." Phương diệu na thấy nam nhân đả thương Lý Hồng Khánh lại là bằng hữu của Lý Bân , trong lòng nàng cảm giác có chút không ổn , cho rằng việc báo thù là vô vọng , dù sao nam nhân này đã vũ nhục nàng làm cho nàng rất khó chịu , hơn nữa nàng phải nắm chặt lấy Lý Hồng Khánh thì cuộc sống mới tốt đẹp được , lúc này nghe được lời răn dạy sắc bén của Lý lão đầu, nàng lập tức quỳ xuống mặt đất khóc lóc kể lể.




Trương Nhược Nam thấy sự phát triển của tình huống vượt qua sự dự liệu của mình , lòng nàng chùng xuống rồi lại nảy lên , nảy lên rồi lại chùng xuống , lúc này mắt thấy Phương diệu na vu oan việc mình lấy trộm kim cương , nàng cũng nhịn không được nữa, liền đoạt lấy túi xách của mình trong tay ca ca rồi ném đến trước mặt Phương diệu na , "Các ngươi không chỉ vu oan việc chúng ta lấy trộm kim cương , lại còn ra tay đả thương người , thật là có lý a, hiện tại ta đưa túi xách của ta cho ngươi kiểm tra , ngươi hãy tìm cho ra viên kim cương đó a."



Phương diệu na thấy Trương Nhược Nam kiêu ngạo như vậy , nàng lặng đi một chút, lập tức cười nhạt một tiếng , sau đó mở túi xách của Trương Nhược Nam ra , nàng có vạn phần nắm chắc ràng trong đó có viên kim cương , chính là rất nhanh mặt của nàng liền cứng đờ lại , sau đó đem túi xách đến trước mặt mình , vừa tìm vừa nói, "Không có khả năng , thế nào lại không có , không có khả năng ..."



Thấy bộ dạng của Phương diệu na điên cuồng như vậy , Trương Sở Lăng nhẹ nhàng hỏi, "Không phải là ngươi bỏ nhầm chỗ đó chứ ?"



Nghe thấy thanh âm quen thuộc , Phương diệu na lập tức trả lời, "Ta rõ ràng đã bỏ vào bên trong túi của nàng ta mà , không có khả năng nhầm được ." Khi nàng ý thức được là không đúng , sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên tái nhợt.



Bởi vì nàng thanh âm mà nàng vừa nghe chính là thanh âm của Lý Hồng Khánh , trong lúc tinh thần hoảng hốt nàng mới trả lời lại nhưng sau đó nàng chợt nhận ra Lý Hồng Khánh đã đi bệnh viện rồi , nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại, thấy Trương Sở Lăng đang nhìn mình cười cười.



"Ngươi là không phải là đem viên kim cương làm của riêng đó chứ ?" Vẫn là thanh âm của Lý Hồng Khánh , ngay cả sự châm chọc trong lời nói cung y như vậy .



Nếu không tận mắt thấy là Trương Sở Lăng mở miệng nói , Phương diệu na còn cho rằng mình gặp phải quỷ a , theo bản năng , tay nàng tìm kiếm trong người , sau đó móc ra một viên kim cương vừa to vừa đẹp ."Là ngươi làm, nhất định là ngươi làm, ngươi mời ta khiêu vũ chính là muốn bỏ viên kim cương vào trong người của ta ." Phương diệu na đột nhiên điên cuồng hô to lên .



Đến lúc này, tất cả mọi người đều rõ ràng sự việc đã xảy ra , "thật là mất mặt , đem nàng ta ra ngoài ." Lý Bân khinh thường nói một câu , lập tức có hai người đi đến , lấy viên kim cương trong tay nàng ta , sau đó mang nàng ta ra ngoài .