Lý Hồng Khánh hiển nhiên không nghĩ tới lời nói của Trương Sở Lăng lại sắc bén như vậy , thoáng cái bản thân lại có nhiều kẻ thù đến như vậy , thấy trong đại sảnh mọi người nghị luận sôi nổi , rõ ràng không thể khống chế được sự ồn ào này , hắn vội vã lớn tiếng nói , "Chúng ta tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi vị tiểu thư này lấy trộm kim cương , mà là có người thấy vị tiểu thư này lấy trộm kim cương của chúng ta ."



Khách và bạn của Lý Hồng Khánh trong địa sảnh đang ồn ào thì nghe Lý Hồng Khánh nói , bất quá lúc này bọn họ bắt đầu chỉ trỏ về phía Trương Nhược Nam .



Thấy mọi người dùng ánh mắt xoi mói khác thường nhìn về phía mình, Trương Nhược Nam rốt cục nhịn không được , nàng chỉ vào Lý Hồng Khánh mắng, "Lý Hồng Khánh, ngươi đừng cho rằng bày ra trò này ta sẽ khuất phục ngươi." Nói xong lại kéo cánh tay Trương Sở Lăng , "Ca, ngươi hãy đưa túi xách cho hắn đi , xem hắn có lục soát ra viên kim cương nào không ."




Trương Sở Lăng vỗ vỗ vai muội muội , ra hiệu nàng không nên kích động, sau đó mới quay sang nói với Lý Hồng Khánh , "Người khác nói thấy nàng lấy trộm đồ thì ngươi liền tin à , vậy người khác nói ngươi ăn phân thì ngươi cũng làm theo sao , ngươi có biết trong từ điển Hán ngữ câu " nói chuyện vô căn cứ " không ?"



"Ngươi..." Lý Hồng Khánh bị lời nói của Trương Sở Lăng làm đỏ mặt tới mang tai , từ nhỏ đến lớn cha mẹ còn chưa có la mắng hắn , chớ nói chi đến việc nhục mạ hắn như vậy , bất quá thấy Trương Sở Lăng cao to hơn hắn , hơn nữa mồm miệng của bản thân cũng không có bằng đối phương , hắn hổn hển chỉ vào túi xách của Trương Nhược Nam nói , "Nàng có lấy trồm đồ hay không , mở cái túi xách ra cho mọi người xem sẽ rõ ràng ."



"Ngươi nói kiểm tra thì sẽ cho ngươi kiểm tra sao , ngươi cho là mình có thân phận gì , ngươi có tư cách đó sao, có tin ta tố cáo ngươi tội xâm phạm tự do cá nhân không ?" Lý Hồng Khánh càng tức giận đến phát điên, trong lòng Trương Sở Lăng như được trút giận , dám vu oan cho muội muội của mình , không giáo huấn hắn không chừng lần sau hắn lại tiếp tục ám chiêu gì đó để đối phó với muội muội .



Đáng lẽ mọi người cảm thấy việc kiểm tra túi xách mà Lý Hồng Khánh nói chính là biện pháp giải quyết tốt nhất , chính là lời nói của Trương Sở Lăng cũng có lý , trong lúc nhất thời mọi người cảm thấy khó xử .



Lý Hồng Khánh hiển nhiên là bị tức đến hồ đồ , hắn vung tay lên, hai gã bảo vệ bên cạnh hắn lập tức đi đến "Đem bắt hai người bọn họ lại , mang túi xách của bọn họ lại đây ."



"Vâng, thiếu gia."Hai tên bảo vệ nghe vậy liền hướng phía Trương Sở Lăng và Trương Nhược Nam mà đi đến , đồng thời bóp bóp bàn tay , nhìn về phía Trương Sở Lăng cùng Trương Nhược Nam với ánh mắt giống như con mèo đang vờn con chuột vậy .



Trương Nhược Nam thấy thế thì thân thể có chút run rẩy , nàng dù sao cũng là một nữ hài, mặc dù đã qua huấn luyện võ thuật ở trường học cảnh sát , chính là đối mặt với luyên tập là hai cái khác nhau , hơn nữa còn là hai tên nam nhân cao hơn cả nàng , nàng bây giờ còn không hiểu vì sao ca ca ngày hôm nay giống như đã trở thành một người khác vậy , mồm miệng trở nên sắc bén như vậy , trước đây ở cục cảnh sát bất kể người khác có nói gì đi nữa hắn đều nhịn nhục sao ? Chẳng lẽ là bởi vì thấy người khác khi dễ mình nên ca ca mới ra tay sao , nghĩ tới đây, lá gan của Trương Nhược Nam cũng to ra rất nhiều , lực chú ý cũng tập trung lên trên người ca ca .



Trương Nhược Nam kỳ quái phát hiện, lúc này trên mặt ca ca không có điểm sợ hãi, trái lại còn mỉm cười, lẽ nào hắn không biết mình đang đối mặt với nguy hiểm sao ?




Hai tên bảo vệ vốn định phân công nhau , mỗi người đối phó một người , chính là bị nhãn thần của Trương Sở Lăng liếc qua , trực giác nói cho bọn họ biết , Trương Sở Lăng mới là nhân vật nguy hiểm , liền trao đổi với nhau bằng mắt , bọn họ đồng loạt hướng về phía Trương Sở Lăng.



Thấy biểu tình của Trương Sở Lăng khi đối mặt với bọn họ không có chút sợ hãi chút nào , trái lại trong ánh mắt lại toát lên vẻ thương hại , hai cái bảo tiêu nhận thấy Trương Sở Lăng tuyệt đối là một cao thủ , trong lòng bọn họ nghĩ đến rất nhiều chiêu võ thuật lợi hại để chuẩn bị đối phó với Trương Sở Lăng ,làm bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, bọn họ chưa kịp xuất ra chiêu gì , không phải bọn họ bị đánh bại , mà là bọn họ chỉ cần có một chiêu đã " khống chế" được Trương Sở Lăng .



Thấy Trương Sở Lăng bị bảo vệ khống chế một cách đơn giản , trên mặt Lý Hồng Khánh lộ ra dáng vẻ tươi cười , hắn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Trương Sở Lăng , giơ một chân lên để chuẩn bị xuất ám chiêu lên người Trương Sở Lăng để trút giận , bất chợt hắn nghe được một tiếng gió, sau đó thấy chân của mình đã bị thân thể của hai tên bảo vệ đè lên , một lực rất lớn mang làm cho thân thể hắn ngã xuống mặt đất , trong khoảnh khắc, hắn thậm chí nghe thấy tiếng gãy của xương đùi mình .



Ngược lại mọi người xung quanh lại hít một ngụm khí lạnh , người nào cũng có thể thấy được chân của Lý Hồng Khánh sợ là đã bị phế hoàn toàn , chỉ là mọi người đối với Lý Hồng Khánh cũng không có đồng tình cho lắm , dù sao vừa rồi Lý Hồng Khánh nhân lúc Trương Sở Lăng bị khống chế xuất ám chiêu thì mọi người đều trông thấy , người ta đứng yên ổn ở đó , ngươi không có việc gì đến gần làm gì , hơn nữa ngay cả thân thể ngươi người ta cũng chưa có chạm tới , vậy là do người nào ?



Chỉ là trong lòng mọi người đều nghi hoặc không ngớt , Trương Sở Lăng rõ ràng bị khống chế , hắn thế nào lại động thủ được , lẽ nào hai tên bảo vệ kia cố ý thả ra , chính là nhìn thấy bộ dạng thống khổ không chịu được của hai tên bảo vệ , liền biết việc Trương Sở Lăng động thủ là thật , trong lòng đối với thân thủ của Trương Sở Lăng có vài phần xem trọng .



Sự tình đột nhiên lại xảy ra biến cố như vậy , ai cũng dự liệu không được, trong lúc nhất thời phòng khách cực kỳ yên tĩnh , bầu không khí có điểm quỷ dị. Hai con ngươi của Phương Diệu Na dảo qua đảo lại , trong lòng đang nghĩ bản thân nên ứng phó với chuyện này như thế nào đây .



"Ba ba ba" tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên trong đại sảnh, chỉ thấy có hai thân ảnh từ trên lấy đi xuống , người vỗ tay chính là một vị lão nhân , cũng chính là chủ nhân của căn biệt thự này, mà đỡ hắn cũng chính là con của hắn, đáng lẽ đó chính là người thừa kế của gia tộc nhưng hắn lại kỳ quái không muốn thừa kế .



Nhìn thấy hai người kia xuất hiện, người trong đại sảnh cảm thấy đổ mồ hôi thay cho Trương Sở Lăng , bọn họ cũng đều biết cái lão nhân thoạt nhìn gần đất xa trời này , trong quan trường có năng lực kinh người , bọn họ ngày hôm nay sở dĩ tới tham gia yến hội này, chủ yếu vẫn là xem trọng thể diện của lão nhân này , hy vọng có thể có cơ hội tiếp xúc lão nhân này, về phần Lý Hồng Khánh ăn chơi trác táng như vậy , cho dù có quỳ xuống cầu xin bọn họ cũng chưa chắc tới .




Hai người vừa bước xuống lầu, lập tức có mười mấy người từ từ bên trong đám người đi ra đứng xung quanh bọn họ, song song nhìn chằm chằm về phía Trương Sở Lăng, hiển nhiên thân thủ của Trương Sở Lăng nằm ngoài dự đoán của mọi người làm cho bọn họ khẩn trương lên .



Trương Sở Lăng đã sớm phát hiện khí tức của mười mấy người bọn họ trong đám người , cũng đoán đại khái được thân phận của bọn họ , bất quá thực lực của mười mấy người này hắn không để vào mắt , mà làm hấp dẫn sự chú ý của hắn , chính là người trẻ tuổi đứng bên cạnh Lý lão đầu. Hắn thấy rõ ràng chính là A Bân, chỉ là lúc này hắn đang mặc âu phục , nên hắn cũng trở nên đẹp trai hơn rất nhiều , làm cho hắn có điểm không dám nhận là quen biết nhau , nếu không phải A Bân đột nhiên hướng về phía hắn nháy mắt , hắn thật đúng là đã nghi ngờ mình nhận lầm người.



A Bân tại sao lại ở đây , hắn cùng lão nhân này có quan hệ gì ? Cũng khó trách Trương Sở Lăng nghi hoặc, thân thế của Lý gia , nếu như A Bân có quan hệ mật thiết với Lý gia , tùy tiện an bài một công việc gì đó so với cảnh sát còn tốt hơn a .



Nhìn thấy bộ dạng của lão nhân không giận dữ mà uy , cùng với đội hình khủng bố của đối phương , Trương Nhược Nam sợ mức mặt tráng bệch ra , nàng hiện tại rất hối hận việc đã lôi kéo ca ca đến tham gia yến hội này , hiện tại ca ca chọc đến đại hoạ , sợ rằng muốn rời đi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì .



Trong lòng Trương Nhược Nam lo lắng muốn chết đi được , hai ngườiLý Hồng Khánh và Phương Diệu Na giống như thấy được cứu tinh , được Phương Diệu Na đỡ , Lý Hồng Khánh giãy dụa ngồi dậy, nhe răng nhếch miệng hô to: "Cha, ta muốn người thay ta làm chủ a , người này không chỉ trôm đồ mà còn động thủ đánh người ."



Nguồn: Kiếm Giới (http://kiemgioi.com)