Ngồi bệt xuống giường, đôi bàn tay lạnh lẽo Vương Dực Quân tuốt tát mặt cho tỉnh táo, giọng anh khàn đặc vì có chút nghẹn ngào.

“Băng Băng em có bao giờ hối hận khi ở bên cạnh anh không?”
“Không hối hận.”
“Tại sao?”
“Là vì…”- Đội nhiên chị ngưng lại, cái ngưng trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của anh, chị thật sự rất muốn nói ra “em đã thích anh từ lâu, anh là ước mơ của em.” Nhưng chẳng hiểu sao không thốt ra được, chị chỉ đành nuốt nước bọt che giấu đi sự nghẹn ngào đáp: “Là vì em không muốn con em sẽ thiếu đi tình cảm của ba hay của mẹ.”
Phải, đứa trẻ không có tội, có trách thì trách người chế tác ra nó.

Vương Dực Quân im lặng không nói thêm gì nữa, thi thoảng lại khẽ thở dài, anh thật sự không muốn làm tổn thương một trong hai người phụ nữ ấy, dằn vặt trái tim khiến anh đau đến tê dại.

Nhìn vào đôi mắt đượm buồn, sâu thẳm ấy của Vương Dực Quân thì Diệp Băng ít nhiều cũng nhìn ra mối tâm sự trong lòng anh.

Tình yêu của họ như hình tam giác đều, bất cứ người nào di chuyển một bước sẽ không còn là tam giác đều, nó sẽ trở nên méo mó, sự méo mó tận trong tim.

Giữa họ bắt buộc phải có người chịu đau thương, đổ vỡ.

Căn phòng trở nên im lặng, im lặng tới mức nghẹt thở.

Anh không nói gì.


Chị im lặng.

Họ né tránh ánh mắt nhau.

Ước gì thời gian cũng có cỗ máy, chỉ cần ấn nút sẽ quay lại từ đầu.

Đến lúc đó chắc là kết cục sẽ khác đi.

Trước đây anh vì Tô Hiểu Lâm mà phũ phàng với chị, bây giờ cũng vậy…
Rốt cuộc chị đã làm gì sai?
Là do chị cố chấp điên cuồng theo đuổi nên không đáng được trân trọng?
Hay là người phụ nữ kém cỏi như chị sẽ vĩnh viễn không bao giờ lọt được vào mắt anh?
Bao đêm chị đã suy nghĩ như thế… Càng cố ép bản thân thì nó lại hiện rõ mồn một.
“Anh có thật sự buông bỏ được Hiểu Lâm để ở bên mẹ con em không?”
“Anh và cô ấy đã kết thúc.”
“Dực Quân nếu như một ngày anh không khống chế được tình cảm của mình nữa, anh chỉ cần nói với em là anh không thể từ bỏ Hiểu Lâm thì em nhất định sẽ không ngăn cản anh.

Nhưng xin anh đừng bao giờ lừa dối em.”
“Được.”
Anh chầm chậm bước tới nắm đôi bàn tay đang run lên vì lạnh của chị, vớt vát chút liêm sỉ cuối cùng của một thằng đàn ông, đôi mắt chầm chậm nhìn vào khuôn mặt gầy gò và mệt mỏi trước những tổn thương của chị, giọng anh có chút cảm thương rung lên.

“Băng Băng, để em phải chịu thiệt thòi rồi.

Nhưng từ nay về sau anh sẽ cố gắng khống chế cảm xúc của mình, để bù đắp những khuyết thiếu cho gia đình này.”
“Được, em tin anh.”
Lần đầu tiên anh chủ động ôm thân thể lạnh lẽo của chị vào lòng, vuốt ve những gọng tóc mảnh mai dài thọng của chị, cho dù đó chỉ là sự an ủi dối trá thì chị vẫn nguyện chấp nhận, nguyện liều mình đắm chìm vào cái mê man của cái gọi là “tình yêu không hẹn ước” ấy.
Buổi sáng đánh thức chị bằng ánh nắng dịu êm cuối thu, một ngày nữa chào đón mẹ con chị, chị tự hứa sau này sẽ mang lại năng lượng tích cực cho bản thân, để sau này con sinh ra sẽ không phải mít ướt giống mẹ nó.

Ghế sô pha đã trống, chăn gối sắp xếp gọn gàng, anh đã rời đi từ lúc nào, chị cũng không nhớ rõ nữa.

Chầm chậm bước xuống làn cầu thang, đôi mắt chị sửng sốt đến lạ, người đàn ông trong bếp ấy… Chị không phải đang hoa mắt đúng không?
Vương Dực Quân.

Chỉ khi anh cất tiếng gọi tên thì chị mới dám tin đó là thật.


Vậy mà chị cứ tưởng… tưởng là anh đã đi khỏi nhà từ sớm.

Hoá ra dậy sớm để chuẩn bị bữa.

Đang đứng sững như trời trồng, tâm hồn bay bổng trên mây thì đột nhiên một hơi ấm đan vào cánh tay lạnh lẽo của chị, có thể nó phát ra từ người chị thương nên chị mới nghĩ thế, nhưng cũng có thể là hơi ấm còn sót lại từ ánh lửa phập phồng đằng kia.

“Em tự mình đi được mà.”
“Cẩn thận một chút, bác sĩ có nói phụ nữ cuối thai kì phải được chăm sóc tỉ mỉ.”
Chị cười… Nụ cười bất chợt đến.

Ánh mắt say đắm chị bị người đàn ông bên cạnh hút hồn, không còn lạnh lẽo như “băng vạn năm” mà thay vào đó là sự dịu dàng như cơn gió thu vừa lướt qua ấy, không quá lạnh nhưng cũng đủ để sởn da gà.

Chị không muốn, cũng không dám hỏi “hôm nay anh làm sao thế?” Bởi vì chị sợ lúc chị nói ra câu đó thì thật sự sẽ không nhận được những ưu ái như này nữa.

Chị đành lặng im cứ như để bản thân hưởng thụ.

Ngồi vào bàn, việc đầu tiên chị làm là liếc nhìn mọi thứ, thức ăn được chuẩn bị chu đáo, nếu không phải hôm nay được chiêm ngưỡng chị không dám tin anh lại khéo tay tới vậy.

“Chủ tịch Vương anh làm em hơi bị bất ngờ đó.”
“Rồi sẽ có nhiều bất ngờ hơn dành cho em.”
“Là gì?”
“Bí mật… Cứ từ từ rồi sẽ biết.”
Tuy không phải là sơn hào hải vị, đặc sản muôn phương mà đó chỉ là bánh mì, trứng, sữa như thường ngày nhưng đây là bữa sáng ngon nhất mà Diệp Băng Băng từng ăn.


Chị được người ấy nấu, được ăn cùng anh, được ngắm nhìn vẻ điển trai thu hút đến lạ lùng ấy.

“Nhìn gì thế? Mau ăn đi lát nữa chúng ta còn phải đi mua sắm đồ cần thiết cho con nữa.”
Con.

Chúng ta.

Chị thật sự không dám tin chính anh là người nói ra những lời ấy.

Tất cả cứ ngỡ như là một giấc mơ, tỉnh lại mọi thứ sẽ biến mất, quay về như lúc đầu.

Nhưng đó là thật…
Sau bữa ăn sáng Vương Dực Quân dẫn chị tới trung tâm thương mại mua sắm đồ trẻ sơ sinh, tất cả mọi thứ được anh cẩn thận chọn lựa, đôi bàn tay chị cứ xoa chiếc bụng của mình ngầm ý nói với con.

“Con xem, bố con thật tốt biết bao.

Bố đang tích cực chuẩn bị mọi thứ để đón con trai chào đời.

Có phải bây giờ con cũng giống mẹ, rất rất vui không?”.