*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người đi vào phòng.
Một người đàn ông đang nằm sau quầy tiếp tân.
Lúc này, hắn ta vừa xem video người đẹp khiêu vũ vừa vuốt cái đầu trọc to của mình.
Trên mặt đầy vẻ hèn hạ thô tục.
Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.
Mặc dù chán ghét, nhưng bây giờ bọn họ không có thời gian để suy nghĩ thêm.
Tần Minh Nguyệt thờ ơ nói: “Cho thuê phòng”.
Hả?
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ không tình nguyện.
Yên lặng ngẩng đầu…
Nhưng khi nhìn rõ Tần Minh Nguyệt, ánh mắt của hắn ta bỗng thẳng tắp.
Nước miếng sắp chảy xuống.
Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu, cũng không thèm để ý.
Trong mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia lạnh lẽo, cô ta thấp giọng nói: "Thuê phòng”.
À ừ...
Lúc này người đàn ông mới có phản ứng.
Mặc dù toàn thân ớn lạnh, nhưng hắn cũng không hy vọng sẽ có bất kì quan hệ gì với Tần Minh Nguyệt.
Người đàn ông kích động nói: “Được thưa người đẹp, muốn phòng như thế nào?”
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Phòng tốt nhất”.
Đôi mắt của người đàn ông chợt lóe lên.
Hắn nhếch miệng cười nói: “Được được, cô….
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong đã chú ý tới Trương Minh Vũ đang đứng bên cạnh.
Hả?
Người đàn ông cau mày.
Sau đó, vẻ ghen tị lóe lên trong mắt hắn ta.
Ban ngày ban mặt đi thuê phòng, một người đàn ông với một người phụ nữ…
Hừ.
Người đàn ông cười ha hả nói: “Người đẹp muốn thuê hai phòng hả?”
Nói xong, vẻ mặt chờ mong.
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt.
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Thuê một phòng”.
Ồ?
Trương Minh Vũ nghe vậy, khóe miệng khẽ giật,
Mẹ kiếp!
Không phải cô muốn hại chết tôi đấy chứ?
Khụ khụ.
Trương Minh Vũ ho khan, vội vàng nói: “Thuê hai phòng đi”.
Người đàn ông nghe vậy ngây ngẩn.
Một lúc lâu sau, trong mắt hắn ta lại lóe lên vẻ nham hiểm
Tức chết mất!
Người đàn ông lại yêu cầu thuê hai phòng?
Người đàn ông vội vàng nói: “Được, vậy để tôi chuẩn bị phòng cho hai người”.
Nói xong, hắn ta nhanh chóng đưa chìa khóa ra.
Thậm chí không hỏi gì về giấy tờ tùy thân…
Người đàn ông lao lên cầu thang, giống như rất vội vàng.
Trương Minh Vũ cất bước đi trước.
Ngay khi anh vừa định di chuyển thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai anh.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Quay người lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt.
Ồ...
Trương Minh Vũ không hiểu sao lại có cảm giác căng thẳng.
Âm thanh lãnh đạm của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Bây giờ lại cảm thấy rụt rè thế?”
Chuyện này...
Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Tôi là người rất ghét rụt rè”.