Tần Minh Nguyệt nắm chặt tay, cảm giác xấu hổ mãnh liệt đó đã quá sức chịu đựng của cô ta!  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt đứng dậy!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Không một chút do dự!  

Bốp!  

Âm thanh giòn giã ấy lại vang lên!  

Trương Minh Vũ tức giận hét lớn: “Thành thật một chút đi, nếu cô gây rối thêm một lần nữa thì sẽ bị trúng độc mà chết đó”.  

Nói xong, anh lại bóp chặt hơn!  

Nhưng khóe miệng lại không kiềm được mà nở một nụ cười.  

Tuyệt!  

Tần Minh Nguyệt nghiến răng thật chặt, khuôn mặt đỏ ửng tựa hồ có thể vắt ra máu!  

Xấu hổ muốn chết!  

Nhưng...  

Nhất thời Tần Minh Nguyệt hoàn toàn không biết nên làm gì.  

Có thể hút hết độc được thật sao?  

Nhưng mà...  

Anh ta đánh mình như vậy...  

Hừ!  

Tần Minh Nguyệt cố gắng hít thở đều đặn.  

Một lát rồi tính sổ sau, không được vội, không được nôn nóng!  

Cô ta không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó ở trong đầu như muốn tẩy não bản thân, từ từ áp chế ngọn lửa giận ở trong lòng!  

Cuối cùng Tần Minh Nguyệt cũng ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.  

Không nói gì nữa.  

Có lẽ... tất cả sự chú ý đều đã tập trung vào chỗ bị đánh đó rồi.  

Tần Minh Nguyệt khẽ thở dài.  

Nhìn thấy vậy, Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Ngộ nhỡ chọc Tần Minh Nguyệt nổi giận...  

Thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.  

Sau đó Trương Minh Vũ bắt đầu nghiêm túc trị độc.  

Trong vòng mười phút, nọc độc bên trong cơ thể gần như đã được làm sạch.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy.  

Tần Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, hỏi: “Xử lí sạch chưa?”  

Trương Minh Vũ suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Ổn rồi, đợi một lát nữa coi cô có phản ứng gì không đã”.  

Thực ra là đã xong hết rồi.  

Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể lấy sạch nọc độc ra được.  

Nhưng nếu chỉ còn một ít thì cũng không gây ảnh hưởng tới tính mạng.  

Anh nói như vậy chỉ để đề phòng Tần Minh Nguyệt trả đũa anh mà thôi.  

Dù sao hồi nãy... cũng hơi quá đáng mà nhỉ?  

Nghe thấy thế, Tần Minh Nguyệt nhíu mày lại.  

Cuối cùng cũng chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi im lặng chỉnh sửa quần áo.  

Tần Minh Nguyệt ngồi thẳng dậy.  

Nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cảm thấy ngượng ngùng mãi không thôi.  

Nhưng anh không dám thể hiện ra ngoài mặt, nếu không... sẽ là chột dạ!  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới tỏ ra không vui nói: “Nhìn tôi làm gì hả? Định cảm ơn tôi hay sao? Nếu muốn lấy thân báo đáp thì thôi dẹp giùm, tôi không thèm cô đâu”.