Lúc đứng trên thang cuốn lên tầng hai, Lục Tu xách đồ trong tay cô rồi nắm tay cô hỏi: “Còn muốn mua gì nữa?”

“Đi xem quần áo!” Mễ Tửu vui vẻ, rầu rĩ không vui trước đó đều bị quét sạch.

Lục Tu gật đầu mỉm cười nhẹ: “Được.”

Bỗng nhiên một bé trai xông đến sau lưng họ, cậu bé hình như cảm thấy chơi vui, đứng trên thang cuốn cũng không an phận mà tinh thần dồi dào chạy tới chạy lui, lập tức va phải vài người.

Vào lúc cậu bé sắp đụng phải Mễ Tửu, Lục Tu nhanh tay tinh mắt kéo Mễ Tửu ra sau lưng anh, đúng lúc cậu bé kia cũng vì không kịp phanh lại khi thang cuốn lên đến tầng hai mà mất thăng bằng cơ thể té xuống đất.

“Oa” một tiếng, cậu bé nằm sấp trên đất khóc lên.

“Ai da! Cháu ngoan của tôi!” Một phụ nữ trung niên xách túi lớn túi nhỏ vội vàng chạy đến, bà ta đỡ cậu bé đứng dậy, vừa nhìn thấy cháu mình khóc đến thở hổn hển thì đau lòng không thôi: “Có bị thương không?”

“Bà ơi, đau đầu gối…” Cậu bé sáu bảy tuổi nước mắt ròng ròng, dường như thật sự rất đau.

Bà của cậu bé vừa tức vừa gấp, bà ta vừa bất mãn, vừa oán giận nhìn đôi nam nữ cách đó gần nhất: “Cô cậu không biết đỡ cháu tôi chút sao hả!”

Lục Tu không nói gì, Mễ Tửu lại không nhịn được từ sau lưng Lục Tu đứng ra, cô trực tiếp không vui vẻ mà nói: “Là cháu bà chạy nhảy lung tung rồi ngã, có liên quan gì đến chuyện chúng tôi có đỡ hay không? Hơn nữa cháu bà vừa nãy suýt chút va đụng trúng tôi rồi, tôi bị dọa sợ, tôi còn chưa yêu cầu mấy người trả phí bồi thường tinh thần cho tôi nữa, bà lại không biết thẹn trách chúng tôi không thay bà đỡ cháu trước, sao vậy? Cháu bà là do nhà chúng tôi sinh ra sao? Vậy bà kêu cậu bé gọi ba mẹ nghe xem, nếu không thì dựa vào cái gì kêu chúng tôi trông nó?”

Người phụ nữ lớn tuổi không ngờ cô gái trẻ tuổi như Mễ Tửu đây lại nói được từng tràn từng tràn, trước đó bà ta cũng chỉ là đau lòng cháu mình bị ngã mới oán trách một câu như vậy, thông thường mà nói thì người trẻ bây giờ gặp mấy dì mấy cô lớn tuổi cũng sẽ không trả đũa, bây giờ thì hay rồi, điều này trực tiếp khiến cho người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Mễ Tửu: “Cô nói chuyện thế nào vậy? Trẻ tuổi thì nghĩ gì nói đó, cháu tôi vẫn là trẻ con, có hơi nghịch ngơm, nhưng điều này là chuyện bình thường, một người lớn như cô thì không biết nhường nó sao?”

Mễ Tửu bước lên một bước còn muốn tiếp tục nói gì đó, Lục Tu lại kéo tay cô, ngăn cô lại.

“Tửu Tửu, quả thật em nên chú ý một chút, không thể nói lung tung”

Người phụ nữ trung niên tự tin hơn: “Cô xem bạn trai cô lễ phép hơn cô nhiều.”

Lục Tu nhìn Mễ Tửu phảng phất muốn nhe răng cắn người thì nhẹ mỉm cười: “Sao em có thể kêu đứa trẻ kia gọi chúng ta là ba mẹ? Bất luận nghĩ thế nào, anh với em cũng không sinh ra loại trẻ con cả người từ trên xuống dưới viết đầy mấy chữ phải dạy dỗ lại.”

Người xung quanh trong phút chốc có vài người không nhịn được mà cười ra tiếng.

Hậu tri hậu giác ý thức được mình đã bị mỉa mai, người phụ nữ trung niên tức giận: “Cậu nói cái gì hả?”

Lục Tu vẫn là dáng vẻ tính tình tốt như cũ, anh cười lịch sự nhã nhặn: “Bà nói đúng, trẻ em là tuổi hiếu động nghịch ngơm, người lớn trong nhà muốn cho bé một tuổi thơ vui vẻ nên không trói buộc, chúng tôi có thể hiểu, nhưng có lúc hiếu động cũng không hoàn toàn là một chuyện tốt, hiện tại bé chỉ là ngã ở đây, nói không chừng lần sau bé sẽ ngã trên đường lớn xe chạy qua lại.”