Lúc từ trên lầu đi xuống, Lục Tu nghe thấy giọng của đàn ông.

“Cậu thật sự xem nơi này là nhà mình rồi hả?” Người đàn ông dựa tường lạnh lùng nhìn nam sinh đứng trên cầu thang, không chút khách khí phát ra tiếng châm chọc: “Cậu còn vào nhà của chúng tôi như vào chốn không người.”

Lục Tu mỉm cười: “Chào buổi tối, đại…”

“Đừng gọi tôi như vậy.” Tô Trì lập tức đứng thẳng, khắp người hắn như nổi da gà, trên mặt cũng không che giấu thần sắc ghét bỏ của chính mình: “Cậu còn chưa kết hôn với Mễ Tửu, thì miễn mấy cái xưng hô làm thân này đi.”

Lục Tu nghe lời đổi cách xưng hô: “Anh Tô.”

Tô Trì khôi phục lại dáng vẻ thong dong bình tĩnh của một quý ông, hắn liếc mắt nhìn lên lầu, trong giọng nói trầm thấp có ý cảnh cáo: “Tôi thực sự rất ghét cậu, nhưng Mễ Tửu tin tưởng cậu, thấy cậu toàn là ưu điểm, đó là vì em ấy thích cậu, đứa em gái này của tôi có chút ngốc, Lục Tu, nếu cậu dám làm em ấy tổn thương, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

“Em sẽ không làm chuyện khiến em ấy tổn thương đâu, anh Tô có thể yên tâm.”

Đối mặt với một Tô Trì ghét mình, Lục Tu hành xử vẫn ôn hoà khéo léo, tính tình của anh thực sự quá tốt, có thể nói là tốt đến mức kỳ lạ.

Nếu để Tô Trì quyết định, hắn sẽ không đồng ý cho Mễ Tửu và Lục Tu bên nhau, đơn giản là vì con người Lục Tu này sâu không thấy đáy, tính tình Mễ Tửu lại ngốc nghếch, khẳng định là chơi không lại anh, nhưng cha của Tô Trì lại khăng khăng thấy liên hôn cùng Lục gia sẽ mang lại điều tốt.

Lão già kia, từ trước đến nay đều là vì lợi ích, ông ta có thể vì lợi ích mà kết hôn với mẹ họ, cũng có thể vì lợi ích mà tính kế lên cả hôn nhân của con gái mình, lấy được lợi ích nhiều nhất.

Tô Trì không muốn nhìn thấy Lục Tu, nhưng hắn còn chưa kịp đuổi người, Lục Tu đã nói trước một bước: “Tửu Tửu ngủ rồi, em đi trước.”

Tô Trì nhìn Lục Tu đi ngang qua: “Lần sau hơn nửa đêm mà cậu còn chạy đến nhà tôi, tôi lập tức báo cảnh sát.”

Lục Tu dừng bước, anh nhìn Tô Trì, cười mỉm: “Anh Tô muốn ép Tửu Tửu hơn nửa đêm chạy từ trong nhà ra ngoài tìm em sao?”

“Cậu đánh giá cao bản thân quá nhỉ.” Tô Trì không cho là đúng, cặp mắt đào hoa hàm chứa ý cười, lại cất giấu vài phần sắc bén: “Ở trong lòng đứa em gái ngốc kia của tôi địa vị của cậu cũng không quan trọng như vậy, em ấy sẽ không vì gặp cậu mà trốn ra khỏi nhà lúc nửa đêm.”

“Em ấy dĩ nhiên sẽ trốn.”

Lục Tu trả lời không chút do dự làm Tô Trì nhất thời không thốt lên được tiếng nào, con người này cũng quá tự tin rồi!

Khoé mắt Lục Tu cong cong, ánh mắt đen kịt thâm thúy đến nỗi dường như không lọt được chút ánh sáng nào, giống như viên ngọc đen không thể mở ra, vào lúc này có vẻ cực kỳ gian xảo: “Tửu Tửu thích em, em ấy sẽ không rời bỏ em.”



Tô Trì im lặng nhìn Lục Tu rời đi, nhịn không được ma sát hàm răng, nếu mà đánh nhau không vi phạm tác phong quý ông của Tô Trì, hắn thực sự muốn đánh nam sinh tự đại kia một trận.

Em gái hắn tại sao không thể rời bỏ tên đó?

Quả thực nực cười!



“Em không mặc cái này!”

Mễ Tửu đứng trên giường, tay cô chống nạnh, nổi giận đùng đùng nhìn thanh niên đứng dưới giường.

Hôm nay Tô Trì mặc một thân tây trang màu xanh ngọc, dung mạo tinh xảo càng toát ra vẻ yêu dã, có thể tưởng tượng được hắn như thế này mà đi ra ngoài sẽ hấp dẫn được biết bao ánh mắt của thiếu nữ, thế nhưng hắn một thân đẹp trai sáng sủa, lại cầm váy của con gái trên tay, có vẻ không hợp với hắn chút nào.