Mễ Tửu nghẹn ngào lên tiếng:” Ừm”

Anh nói tiếp:”Ở trong mơ sức khỏe của em không tốt, rất khó chịu, còn bây giờ sức khỏe của em chẳng phải đang có tiến triển sao?”.

Hai mắt cô rưng rưng càng tăng thêm vẻ đáng thương, gật đầu, tội nghiệp nói: “Đúng vậy.”

“Anh không bị đuổi khỏi Lục gia, càng không bị ngã, cũng không gặp chuyện ở con hẻm kia.” Anh hôn lên khóe mắt cô, giọng nói dịu dàng an ủi: “Tửu Tửu, anh sẽ không chết, càng sẽ không để em có bất cứ chuyện gì.”

Cô nằm trong lồng ngực anh, xung quanh tràn ngập hơi thở của anh, cảm giác bất an dần dần được trấn tĩnh lại, nhưng những dao động cảm xúc trước kia vẫn làm cô khó chịu. Tâm trạng của cô bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng vẫn kém hơn ngày thường một chút.

Trông thấy sắc mặt tái nhợt của cô, anh đau lòng cúi người xuống, vén lên sợi mai hai bên má, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.

Ánh trăng xuyên qua tấm kính, cả người anh như được bao bọc dưới anh trăng, hiện lên vẻ tinh khôi thuần khiết.

Trái tim bất an của cô như được xoa dịu bởi liều thuốc an thần kì diệu nào đó, dần dần không còn trở nên khó chịu như lúc ban đầu nữa, cô thích Lục Tu đối xử dịu dàng như vậy với cô, thật sự rất thích.

Giây tiếp theo hàm răng của cô bị đẩy ra, trong đầu cô chợt trở nên trống rỗng.

Thời gian trôi qua ánh trăng càng ngày càng sáng.

Đôi môi cô gái ửng hồng thoáng hiện lên vệt nước, toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng mà chính cô cũng không thể biết.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi cô, hỏi nhẹ: “Có còn khó chịu không?”

Tửu Mễ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng lộ ra vẻ hưng phấn, cô còn đang nghĩ về nụ hôn của anh, giống như đứa trẻ được cho kẹo, mỗi ánh mắt nhìn anh đều lộ vẻ vui sướng: “Dường như mỗi lần em cảm thấy buồn, chỉ cần anh hôn một cái là có thể vui vẻ trở lại, Lục Tu có phải anh có phép thuật thần kì nào không?”

“Hôm nay anh vừa mới quyên góp cho một tổ chức tổ thiện.”

Mễ Tửu khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: ” Vậy thì sao?”

Anh nói đùa với cô: “Có thể hôm nay anh làm chuyện tốt nên mang đến may mắn cho em.”

Chuyên tâm linh như vậy, có thể tin được sao?

Lục Tu cúi đầu muốn hôn cô lần nữa, nhưng cô lại đưa tay lên che miệng anh, nụ hôn của anh rơi vào lòng bàn tay cô, anh khó hiểu: “Tửu Tửu?”

Giọng nói mềm mại của cô vang lên: “Em có nhiều may mắn tới vậy, Lục Tu anh hãy giữ cho riêng mình đi.”

Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, lồng ngực căng đầy, anh cảm thấy trong tim mình nóng lên một góc rồi lại lan tỏa ra toàn thân.

Lục Tu không thể khống chế được cảm giác muốn phát điên của mình lúc này, kéo lấy tay cô, đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ, anh không còn ôn nhu như trước mà trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.

Mạnh mẽ, trằn trọc lại mang theo tính nghiền áp hôn cô, khiến đôi môi cô trở nên đau đớn.

Đại tiểu thư được nuông chiều chưa bao giờ chịu khổ như cô tất nhiên không thể chịu nổi nụ hôn như vậy, giơ tay đẩy người đàn ông đang điên cuồng này ra, nhưng mà qua nụ hôn anh nỉ non bên tai cô: “Tửu Tửu, anh muốn mang đến cho em tất cả mọi thứ.”

Bằng một lý do nào đó, đôi bàn tay đang đẩy anh lại trở nên không có sức lực, cô theo anh cùng nhau điên cuồng.

Vào ngày mùa hè hôm đó.

Khi cô gái đang chuẩn bị ngã xuống bên dưới những tán cây, anh đã mang theo sự tính toán chạy lại giúp đỡ cô, đến bên cô và ôm cô vào lòng.

Rốt cuộc vào thời điểm đó, anh có bao nhiêu ngu ngốc đây

Anh chưa bao giờ tưởng tượng được cô gái này sẽ đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống tương lai của anh sau này.