Bên trong Bách Nhạc Hối, Tạ Dư nhìn thấy Hoắc Đình Sâm nhanh chóng chạy đến, khẽ thở phào một hơi.
 

Cậu ta chỉ là công nhân chịu trách nhiệm, cảm thấy bà chủ Cố vừa khóc vừa say như này không được, không biết trong lòng có chuyện gì nghĩ không thông, nên có một người bạn để giải tỏa, thế là chạy đến quầy bar nhờ gọi điện thoại. Anh nhớ mấy số điện thoại, đầu tiên gọi điện cho phòng làm việc của Cổ Dụ Phàm, kết quả Cổ Dụ Phàm lúc này chắc là tan ca không nghe máy, lại gọi điện cho Hoắc Đình Sâm, Hoắc Đình Sâm nghe máy, nói anh sẽ đến nhanh.
 
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi đã say đến không được trước mặt.
 
Anh dùng khăn mùi soa lau nước mắt cho cô, vừa nói xong câu đừng khóc, kết quả nước mắt Cố Chi lại như vòi nước mở van, càng khóc nhiều hơn.
 
Hoắc Đình Sâm hầu như rất ít khi thấy Cố Chi khóc, lần trước thấy cô khóc vẫn là trên giường khách sạn Westin, càng chưa từng thấy cô khóc dữ dội như vậy. Anh luống cuống chân tay lau nước mắt cho cô, cũng không kịp nhớ đến giận dỗi mới đầu biết Cố Chi chạy đến Bách Nhạc Hội, cả người đều chìm đắm trong sự nghiệp dỗ dành: "Rốt cuộc là làm sao, không khóc, không khóc nữa được không?"
 
Anh vừa muốn tiến gần hơn chút, một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đột nhiên oán giận rơi trên mặt anh.
 
Cố Chi đưa tay đẩy mặt người kia ra, trong cơn nước mắt mông lung nhìn anh: "Tên chó, tránh ra!"
 
Hoắc Đình Sâm: "......"
 
Anh cầm tay Cố Chi trên mặt xuống, trầm mặt: "Em nhìn kỹ xem tôi là ai?"

 
Cố Chi nấc cụt một cái: "Tên chó."
 
Hoắc Đình Sâm: "....."
 
Hoắc Đình Sâm hít sâu một hơi, tự nhủ với mình bình tĩnh trước, rời khỏi nơi này đã rồi nói, thế là duỗi tay ra, ôm ngang Cố Chi đang mềm oặt lên.
 
Sau khi anh ôm Cố Chi, lại quét mắt nhìn mấy người đàn ông đang đứng đợi Cố Chi lựa chọn, sau đó nhìn Cố Chi mặt đỏ bừng trong ngực, nghiến răng.
 
Mấy người đàn ông đang xếp hàng phía sau đều sợ đến lùi lại.
 
Hoắc Đình Sâm ôm Cố Chi lên xe, bảo lái xe đi Octavia.
 
Cố Chi như là mệt mỏi, vừa lên xe liền nghiêng qua một bên người anh ngủ thiếp đi, đợi đến khi đến Octavia anh ôm cô xuống xe mới tỉnh lại.
 
Lần này sau khi cô tỉnh lại thì rất yên tĩnh, trợn tròn mắt, không khóc không nháo.
 
Chị Lý nhìn thấy Hoắc Đình Sâm ôm Cố Chi cả người mùi rượu về, sợ hết hồn, vội hỏi có cần giúp một tay không.
 
Hoắc Đình Sâm bảo chị Lý đi nấu một bát canh giải rượu, sau đó ôm Cố Chi lên phòng ngủ của cô trên lầu.
 
Hoắc Đình Sâm đặt Cố Chi lên giường, cởi giày cho cô, thấy Cố Chi đang tròn mắt nhìn mình, vành mắt vừa khóc đến đỏ ửng.
 
Hoắc Đình Sâm có chút không hiểu bộ dáng này của Cố Chi rốt cuộc là say hay không sau, liền hỏi: "Tỉnh chưa, tôi là ai?"
 
Cố Chi khịt khịt mũi, đáp vô cùng tủi thân: "Tên chó."
 
Hoắc Đình Sâm: "..." Quả nhiên không tỉnh.
 
Cho đến bây giờ anh cũng không biết trong lòng Cố Chi lại gọi mình như vậy, nghiến răng nghiến lợi: "Không cho gọi người khác như vậy."
 
Cố Chi nghe xong trực tiếp quay đầu qua, tự như kháng nghị không tiếng động.
 
Hoắc Đình Sâm đột nhiên cảm thấy trạng thái bây giờ của Cố Chi không tồi, còn tỉnh táo, biết trả lời câu hỏi, hơn nữa xem từ mấy câu hỏi lúc nãy, câu trả lời chắc chắn đều là lời thật lòng.
 
Anh đi vào phòng vệ sinh lấy một cái khăn mặt ướt, quay lại vừa lau mặt cho Cố Chi vừa hỏi: "Vì sao lại đi Bách Nhạc Hối, em đi nơi đó muốn làm gì, muốn làm cái gì?"
 

Cố Chi ngáp một cái: "Tiêu khiển, tìm thú vui, ngủ đàn ông."
 
Động tác lau mặt cho Cố Chi của Hoắc Đình Sâm cứng đờ một hồi.
 
Anh cảm giác như sự nhẫn nại của mình gần đây tăng không ngừng, gật gật đầu: "Hay lắm."
 
Sau đó lại hỏi: "Tại sao không ngủ với Hoắc.... Không ngủ với tên chó, anh ta không đủ em tiêu khiển, không đủ để em ngủ sao?"
 
Cố Chi nghe rồi nghĩ nghĩ chút, nói: "Anh ta bắt tôi học." Cô nói đến chủ đề này tựa như lại tủi thân, lại khóc nức nở, "Tại sao tôi phải học, tôi không biết, tôi không muốn học hu hu hu...."
 
Hoắc Đình Sâm cụp mắt, trầm tư lúc lâu, đột nhiên hiểu ra cái gì.
 
Anh biết Cố Chi nói đến không phải là học viết chữ, mà là câu từ từ học lúc trước anh nói với cô, anh dạy cô.
 
Cái người nguyện treo cổ trên cái cây nghiêng này là anh, bây giờ lại muốn làm phản dạy cây nghiêng mọc thẳng, lại không biết này sẽ làm cho cái cây nghiêng phiền não, nghi hoặc.
 
Hoắc Đình Sâm đột nhiên buông khăn trong tay ra, ôm Cố Chi vào trong lòng.
 
"Không buồn nữa." Anh nói, "Không học, sau này đều không cần học, không sao."
 
Cố Chi ngẩng đầu, nấc cụt một cái: "Thật, thật sao?"
 
Nụ cười Hoắc Đình Sâm hơi chút đau khổ, gật gật đầu: "Ừ."
 
Anh mới biết mình rất ích kỷ, bởi vì anh không có cách nào tự kiềm chế, ích kỷ muốn cô trả giá tình cảm giống như anh vậy.
 
Nhưng anh cũng không có lý do để làm vậy, chuyện tình cảm, vĩnh viễn là không công bằng.
 
Hoắc Đình Sâm cười khổ nghĩ, 100 bước đó, anh có thể bước 99 bước, Cố Chi chỉ cần bước bước cuối cùng là được, nếu như cô chậm trễ không chịu bước, cũng không sao, anh có thể thay cô đi hết bước này, mà không phải là ép buộc cô bước, ép buộc cô học.
 
"Không sao rồi." Hoắc Đình Sâm ôm Cố Chi, vén tóc rối của cô về phía sau tai.
 
Cố Tri nằm trong ngực Hoắc Đình Sâm, nhìn xung quanh.
 
Không đúng, không phải cô đang ở Bách Nhạc Hội sao, sao lại về nhà rồi, đàn ông đâu, đàn ông của cô đâu?
 
Hoắc Đình Sâm nhìn bộ dáng của Cố Chi như đang tìm kiếm thứ gì: "Đang tìm cái gì?"
 
Cố Chi ngồi thẳng người dậy khỏi lòng Hoắc Đình Sâm, khoa tay trước mặt: "Đàn ông tôi gọi đâu?" Cô vẽ ra một khoảng cách rộng lớn, "Một đám đàn ông lớn như này của tôi đâu? Anh nhìn thấy không? Tôi muốn ngủ."
 
Hoắc Đình Sâm chỉ thấy cảm thấy thâm tình vừa mới ngập tràn trong nháy mắt biến mất không hình bóng, xoay mặt Cố Chi đang tìm đàn ông khắp nơi về đối diện với mình: "Tôi!"
 
Cố Chi lập tức sợ đến rụt về phía sau.
 
Hoắc Đình Sâm ý thức được chính mình tựa như hơi lớn tiếng, lại hạ thấp giọng nói: "Tôi."
 
Cố Chi lại lắc đầu như trống bỏi: "Không muốn, không muốn, không muốn tên chó."
 
Hoắc Đình Sâm cắn răng: "Tại sao?" Tôn nghiêm nam nhân của anh chưa bao giờ bị khiêu chiến như lúc này.
 
Cố Chi vừa nói đến cái này tựa như có rất nhiều lời muốn nói, gò má say khướt vô cùng đáng yêu, lên án nói: "Anh ta làm tôi khóc."
 
Biểu tình trên mặt Hoắc Đình Sâm là nghi hoặc. Cái này, là lý do gì?
 
Cố Chi: "Tôi nói không muốn rồi anh ta còn muốn, mới bắt đầu tôi cũng khá là thoải mái, nhưng sau quá thoải mái lại thành không thoải mái rồi, tôi khóc rồi, khóc rồi thì anh ta càng bắt nạt tôi hơn, tôi cũng không có cách nào, tôi còn khóc, anh ta vẫn luôn làm, tôi cố gắng nín khóc, nhưng mà tôi không nhịn được, anh ta còn luôn làm đến cái kia, tôi..."

 
Hoắc Đình Sâm nghe được biểu tình trên mặt vô cùng ngại ngùng, nhìn Cố Chi tựa như càng nói càng hăng say, ho khan một tiếng: "Đừng nói nữa."
 
Cố Chi: "Hả?"
 
Trên mặt người đàn ông hiếm thấy ửng đỏ: "Đã biết rồi."
 
Cố Chi dáng vẻ tựa hồ như còn chút tiếc nuối: "Được rồi."
 
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi bằng ánh mắt phức tạp.
 
Bây giờ anh đang nghi ngờ Cố Chi đến cùng có say hay không, anh còn không biết trên thế giới này có người sau khi uống say lại có thể là bộ dáng này, từ chuyện mà cô nói tựa như không say, nhưng từ nội dung của lời nói đích thật chỉ có người say mới có thể làm được.
 
Chị Lý đã nấu xong canh giải rượu, gõ cửa.
 
"Hoắc tiên sinh." Khi chị Lý đưa canh cho Hoắc Đình Sâm, muốn nói lại thôi, nhìn Cố Chi bên trong, tựa như còn muốn nói cái gì.
 
Hoắc Đình Sâm biết cô ta đang nghĩ cái gì, sợ anh nhân cơ hội làm chuyện xấu với Cố Chi đang uống say, liền nói: "Yên tâm, lát nữa tôi sẽ đi."
 
Chị Lý lập tức mỉm cười: "Vậy được Hoắc tiên sinh, tôi đi xuống trước."
 
Hoắc Đình Sâm bưng canh giải rượu đến đầu giường Cố Chi, đặt Cố Chi ngồi dựa lên, dùng thìa múc một ngụm, thổi thổi, đưa đến bên môi Cố Chi: "Uống đi, uống xong sẽ không khó chịu, có thể ngủ rồi."
 
Cố Chi uống một ngụm, dường như cảm thấy mùi vị không tồi, chép chép miệng, chủ động uống hết một ngụm.
 
Một bát canh giải rượu nhanh chóng bị cô uống thấy đáy.
 
Hoắc Đình Sâm đặt bát xuống, dịch dịch chăn cho Hoắc Đình Sâm.
 
Cố Chi vẫn tròn mắt nhìn anh, chờ khi anh hôn một cái xuống trán mình đột nhiên hỏi: "Anh sẽ đối tốt với tôi chứ?"
 
Hoắc Đình Sâm sửng sốt: "Hả?"
 
Cố Chi: "Nếu như tôi không trúng thưởng, anh có còn đối tốt với tôi như bây giờ không?"
 
Hoắc Đình Sâm tựa như không nghĩ đến cô sẽ hỏi vấn đề này, Cố Chi vẫn luôn nhìn anh, như đang rất chờ đợi câu trả lời của anh.
 
Hoắc Đình Sâm từ từ ngồi xuống, nghĩ câu hỏi của Cố Chi, cuối cùng mỉm cười, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô.
 
Anh nói: "Sẽ."
 
Khi đó anh vẫn luôn không biết rốt cuộc tình cảm của mình đối với Cố Chi gì, anh chỉ biết được anh nhận định Cố Chi sẽ làm vợ bé của anh, ai làm Hoắc phu nhân thì không cần vội, anh không để ý, anh chỉ để ý Cố Chi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh, đi với anh cả cuộc đời.
 
Anh cũng luôn kỳ quái, năm đó, đối mặt với Cố Chi đột nhiên xông đến ôm cánh tay anh, anh nhìn cô, sau đó không biết tại sao lại như ma xui quỷ khiến mà gật đầu đồng ý thu nhận cô.
 
Chuyện này dưới cái nhìn của anh là một chuyện khó mà tin nổi, thế nhưng vẫn luôn xảy ra.
 
Bây giờ anh mới đột nhiên hiểu ra, tình cảm lúc đó trong lòng anh, thật ra là nhất kiến chung tình với Cố Chi.
 
Là nhất kiến chung tình đối với Cố Chi một thân mùi nước hoa rẻ tiền, trang điểm diêm dúa, ánh mắt lại vẫn luôn trong suốt.
 
Sau này Cố Chi rất nghe lời, cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, cẩn thận dỗ dành anh, nói những lời ngon ngọt, làm anh vô thức đắm chìm trong ảo giác yêu đương với người con gái mà ngay chính anh cũng không biết mình có bao nhiêu yêu thích, cho nên anh hưởng thụ thời gian bên cạnh cô, tặng tất cả trang sức quý báu cho cô, chỉ vì nghe sau khi cô nhận được, sẽ nói với anh mấy lời ngọt ngào.

 
Lúc đó thậm chí Cố Chi  cũng không biết này là tại sao, cô chỉ biết chỉ cần mình nói mấy câu ngọt ngào, nói mình nhớ Hoắc tiên sinh, thích Hoắc tiên sinh, yêu Hoắc tiên sinh, Hoắc Đình Sâm sẽ vui vẻ, sẽ tặng cô lễ vật, cho cô tiền.
 
Sau này Cố Chi đột nhiên trúng thưởng, anh mới hoảng loạn, hiểu ra.
 
Cố Chi dùng cách này ép anh hiểu ra, không biết nếu không trúng thưởng, cô sẽ dùng cách nào để làm bản thân anh hiểu rõ bản thân.
 
Nhưng Hoắc Đình Sâm hiểu được, cho dù không trúng thưởng, sớm muộn anh cũng nhận ra, sau đó chuyện sau này, thật ra cũng giống như bây giờ.
 
Hoắc Đình Sâm như tự giễu mà cười cợt. Thì ra bất kể thế nào, anh đều không trốn thoát khỏi cái cây nghiêng này.
 
Cố Chi mở mắt mong chờ nhìn Hoắc Đình Sâm, không biết anh đang nghĩ gì, cười gì, chỉ biết từ "sẽ" của anh làm cô vô cùng vui vẻ.
 
Hoắc Đình Sâm khẽ thở dài một hơi, cũng nhìn Cố Chi, thật sự không muốn đi.
 
"Lại để tôi ôm thêm chút nữa." Anh nói.
 
Cố Chi trong lòng vui vẻ, vì thế gật gật đầu.
 
Hoắc Đình Sâm ôm Cố Chi và chăn lên, ôm vào trong ngực.
 
Anh nói: "Sau này không cần học, có vui không."
 
Cố Chi gật đầu: "Vui."
 
Hoắc Đình Sâm: "Vậy nếu đã không cần học, sau này không đi Bách Nhạc Hối tìm đàn ông, có được không?"
 
Cố Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy này tựa như một giao dịch công bằng: "Được."
 
Hoắc Đình Sâm lại như nghĩ đến cái gì, cầm tay Cố Chi, sau đó tựa như dùng dũng khí rất lớn, hỏi: "Có thích tôi chút nào không?"
 
Anh bổ sung: "Không phải ý bảo em học, là hỏi em bây giờ, cho dù không học, trong lòng có chút thích nào không, ừm, thích tên chó kia."
 
Anh nói xong, lập tức căng thẳng vô cùng, căng thẳng đến tựa như có thể cảm nhận được dòng máu đang lưu động. Anh nghĩ có lẽ Cố Chi sẽ không trả lời, hoặc là trong quá trình nói ra đáp án vô cùng xoắn xuýt, nhưng anh không ngờ vừa mới hỏi xong, người trong lòng đã vô cùng tự nhiên nói: "Chắc là có."
 
Ngữ khí giống như là đang nói "hôm nay thời tiết rất tốt" vậy.
 
Hoắc Đình Sâm như không thể tin tưởng, cả người anh tựa như hơi run run, anh nâng Cố Chi dậy, đối diện với mắt cô: "Em, em nói lại một lần nữa."
 
Cố Chi lại nói lại một lần nữa: "Có lẽ có."
 
Hoắc Đình Sâm cảm thấy lúc này chính mình tựa như lỗ chân lông cũng đang kêu gào, anh giật giật hầu kết, chăm chú nhìn vào mắt Cố Chi, hoài nghi có phải canh giải rượu vừa nãy có kết quả, lại một lần nữa xác nhận nói: "Em, em bây giờ là say, hay là tỉnh?"
 
Cố Chi tựa như rất mờ mịt đối với vấn đề này.
 
Hoắc Đình Sâm hít sâu mấy hơi: "Vậy em phải nhớ đến lời nói với tôi tối hôm nay, không được quên, có nghe không?"
 
Cố Chi gật gật đầu: "Được."
 
Hoắc Đình Sâm hồi lâu mới nhịn kích động muốn trực tiếp giải quyết người con gái này tại chỗ, anh cảm giác mình không thể ở chỗ này được nữa, có câu trả lời vừa nãy của cô, anh ở thêm nữa không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
 
"Tôi đi đây, em phải nhớ lấy lời mình nói, không được quên, ngày mai tôi lại đến."
 
"Không được quên biết chưa?"
 
"Nhất định không được quên."
 
Cố Chi ngáp một cái, gật gật đầu, tựa như đang thúc giục anh mau đi.
 
Cả người Hoắc Đình Sâm đều đang kêu gào kích động, hết lần này đến lần khác xác nhận, cẩn thận rời đi.
 
Anh hận không thể lập tức đến ngày mai.
 
...

 
Ngày hôm sau.
 
Khi Cố Chi tỉnh lại đau đầu vô cùng, mắt cũng như còn sưng.
 
Cô nằm trên giường, xoa đầu nhớ lại một hồi.
 
Tối hôm qua cô chạy đến Bách Nhạc Hội, uống rất nhiều rượu, khóc, thấy được rất nhiều tên chó Hoắc Đình Sâm, sau đó cuối cùng lại chỉ thấy một tên chó Hoắc Đình Sâm.
 
Cô bị ôm ngang lên, về nhà, đặt lên giường.
 
Ký ức tối hôm qua đến đó liền hết.
 
Cố Chi nhớ đến mình bị đặt lên giường thì lập tức cả kinh, sau đó vén chăn lên nhìn chút, lại giật giật chân, xác định không có dấu vết và cảm giác ê ẩm sưng lên sau chuyện gì đó, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
Chuyện về sau cô nghĩ thế nào cũng không nhớ ra, lại còn càng nghĩ càng đau đầu.
 
Thôi bỏ đi.
 
Cố Chi ngồi dậy, dây dưa ở trên giường một hồi lâu, sau đó hết sức phẫn nộ về cách Hoắc Đình Sâm đột nhiên xuất hiện tối hôm qua, cô đi Bách Nhạc Hội là muốn thưởng thức cuộc sống của phú bà, anh đến làm gì? Liên quan gì đến anh?
 
Cố Chi trong lòng mắng Hoắc Đình Sâm mấy tiếng tên chó, mới chậm rãi rửa mặt, xuống lầu ăn điểm tâm.
 
Cô vịn vào lan can đi xuống từng bậc, đến đoạn rẽ, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm đang ngồi trên sô pha dưới lầu.
 
Hoắc Đình Sâm vừa nhìn thấy cô xuống lầu, lập tức đứng dậy khỏi sô pha.
 
Cố Chi sửng sốt một chút, đứng trên cầu thang, không vui nhíu mày: "Anh đến sớm như vậy làm gì?"
 
"Anh không đi làm sao?"
 
Hoắc Đình Sâm vẫn luôn nhìn cô, sau đó trực tiếp lên lầu, đứng trước mặt Cố Chi.
 
Anh đứng ở bậc cầu thang trước mặt Cố Chi, tầm mắt hai người ngang bằng nhau.
 
Cố Chi đang muốn chất vấn Hoắc Đình Sâm tối qua mang cô về làm gì, lại đột nhiên cảm thấy bộ dáng này của anh làm cô cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được lùi về phía sau: "Anh..."
 
Hoắc Đình Sâm: "Em còn nhớ không?"
 
Cố Chi: "Hả?
 
Hoắc Đình Sâm vội vã hỏi tiếp: "Nhớ những lời tối qua em đã nói với tôi?"
 
Cố Chi: "..."
 
Cô đã nói cái gì?
 
Hoang mang vô cùng.
 
Cố Chi lắc đầu: "Tôi không nhớ."
 
"Từ lúc anh mang tôi về nhà tôi liền không nhớ được rồi."
 
Cô tựa như rất tò mò, không biết chuyện gì đã làm Hoắc Đình Sâm kích động như vậy, mới sáng sớm không đi làm đã đến rồi, hỏi: "Tôi nói cái gì sao? Sao tôi lại không nhớ chút nào?"
 
Sau khi Hoắc Đình Sâm nghe thấy Cố Chi nói không nhớ, môi lập tức trắng bệch.
 
Sau đó lảo đảo về sau một bước, nếu không phải tay vịn lan can, sợ là trực tiếp ngã xuống rồi.
 
Anh vô cùng trầm trọng, đối diện với Cố Chi mặt đầy dấu hỏi.
 
Bỗng nhiên anh cảm giác mình bị tra đến thảm thương.