<ngươi.....ngươi đã chết rồi cơ mà?>(Ren)
Cậu lắc đầu.
<ngu ngốc.......một tên ngu ngốc>(Haruto)
<có vẻ như ngươi cần một sự cứu rỗi nhỉ?>(Ren)
Cậu ta đứng dậy,những luồng ánh sáng vàng kim thoát ra ngoài,hừng hực như ngọn lửa,bùng lên trong bầu không khí đen tối,tĩnh lặng. Tưởng như một vị thánh nhân ở thiên giới xuống trần gian và đem theo những tia sáng cứu rỗi những kẻ nghèo khổ và vớt vát những linh hồn lạc lõng đáng thương,linh hồn lạc lõng ở đây có thể hiểu là Haruto.
<thì ra gia đình ngươi sáng chế dịch chất quang hệ?>(Haruto)
<cũng thông minh đấy,không ngu ngơ như vẻ bề ngoài của ngươi>(Ren)
<sáng quá nhỉ? Ta không thích những tên màu mè như ngươi>(Haruto)
<trùng hợp quá,ta cũng chẳng thích mấy tên ở dưới đáy xã hội như ngươi>(Ren)
Dưới đáy xã hội hả? Câu này cậu đã nghe chửi nhiều rồi,cũng chẳng hề gì khi hắn nói vậy. Một tên công tử được sinh ra trong một gia đình giàu có,cơm bưng nước rót,núp sau ánh hào quang của cha mẹ mà nói điều này với cậu thì mới là điều cậu ghét nhất.
Ánh sáng hoàng kim vẫn tuôn ra làm tóc cậu phấp phới bay,nhưng chỉ đến đây thôi,bóng tối dần nuốt chửng cái màu sắc chói loá ấy. Không phải di Ren đã yếu đi mà do chính cậu thanh niên kia làm,bóng tối tuôn trào ra từ người Haruto làm cho cảnh vật im lặng lại càng thêm im lặng đến đáng sợ,ánh sáng vàng kim lúc trước toả sáng một vùng nay chỉ còn là đốm sáng nhẹ trong lòng bóng tối.
Sự ngột ngạt gia tăng,Ren dù có cố tới đâu cũng không thể phát tán ánh quang kia nữa,rồi dần dần,dần dần,cả một vùng đó sấm chớp đùng đoàng,mưa giông kéo đến,cuồng phong tích tụ,sức mạnh làm rung chuyển địa chất,phá nát thiên nhiên. Những ánh chớp đỏ cắt ngang bầu trời,những gợn mây lúc trước đang phẳng lặng nay đã trở thành một hố sâu hoắm đen nghịt.
Rồi từ trong đó,một tia sét đánh xuống cái cây cách Ren gần vài mét,cát bụi bay tứ tung,cái cây đã không cánh mà bay. Cảnh vật dần trở lại như cũ,gió thổi mát rượi,mặt trời phẳng lặng,không còn chút dấu tích gì ngoài cái cây bị đánh cho tan biến
<không thể nào!? Sao hắn lại có thể?>(Ren)
<nếu không muốn chết thì mau cút đi và để lại con đàn bà kia>(Haruto)
Chỉ với sức mạnh của mình mà khiến trời đất đảo lộn,huỷ diệt mọi thứ,hắn ta chắc hẳn không phải người thường.
Những người làm được như vậy thì chắc chắn là một thực thể tối mà trong thường thức của mọi tôn giáo gọi kinh cẩn là "thần".
Ren lắc đầu để xua đi những thứ mình vừa mới tự nghĩ ra,thần làm gì có thật trên đời! Thần chỉ là một tín ngưỡng,chỉ là những thực thể không có thật,chỉ là một thứ để có thể làm bàn đẩy cho những người khác để biết trái đất được tạo ra như thế nào,chẳng khác gì sự kính cẩn dành cho Trái đất. Có lẽ đó chỉ là ngẫu nhiên,nhưng tia sét kia đánh trúng cái cây liệu có phải là do ngẫu nhiên? Nếu nó đánh trúng Ren thì sẽ như thế nào?
Mồ hôi bắt đầu lăn dài trên trái Ren,liệu rằng cậu có nên tiếp tục? Vừa nãy quả thực đã quá nguy hiểm.
<sao? Còn muốn nữa à?>(Haruto)
Thực sự những lời nói của thanh niên trước mặt nặng như nghìn tấn sắt buộc vào người Ren,nguy hiểm,kiên định.
Đời quả là lắm thánh nhân,không ngờ có ngày cậu không cần đánh má lại thua vì một thiếu niên thua tuổi mình,có một cảm giác rằng cậu ta không phải là con người nữa.
Chỉnh lại cái kính râm mình đang đeo,cậu lùi sang phía bên phải,cậu chưa muốn chết sớm,với lại gặp một thánh nhân ở đây phải cố gắng lấy lòng hắn mà sống,không chừng lại được nhiều điều có lợi cũng không hay.
<tôi sẽ rút lui,bây giờ Mei là của cậu>(Ren)
<cũng biết điều đấy,thế gian bây giờ cũng còn nhiều kẻ khôn ngoan>(Haruto)
Cậu bình thản bước tới chỗ của Mei đang ngồi và chưa hiểu điều gì.
<đi thôi>(Haruto)

<đi.....đi đâu chứ?>(Mei)
Cô lắp bắp hỏi lại.
<tối nay cô ngủ bên ngoài nhé?>(Haruto)
Khuôn mặt Mei cứng lại và rồi sau cùng giãn ra,trở lại vui vẻ như trước.
<ưm!>(Mei)
Cả hai cùng bước đi ra khỏi khu rừng,bỗng một tiếng gọi cậu vang lên
<thưa ngài!>(Ren)
Haruto từ từ quay lại,và chỉ tay vào mình
<đúng,là ngài ạ>(Ren)
<ngươi muốn gì nữa? Hay còn chưa phục?>(Haruto)
Bàn tay cậu hình thành một quả cầu bóng tối,nhưng Ren đã cuống quít khua tay múa chân để không lãnh cái quả cầu nguy hiểm đó.
<không! Không ! Tôi đã rất phục rồi,phục sát đất. Chỉ có một điều tôi muốn hỏi ngài>(Ren)
<cứ nói>(Haruto)
<tôi có thể biết đầy đủ tên ngài không?>(Ren)
<tên à? Thôi thì cho ngươi biết cũng được.>(Haruto)
<vậy......quý danh ngài đây là......?>(Ren)
<Hitsuga Haruto>(Haruto)
<Haruto.....tôi đã nhớ rồi>(Ren)
<ta cũng không cần tên như ngươi nhớ>(Haruto)
<ngài cứ nói đùa,một cao nhân gọi sét sét đánh,gọi gió gió nổi như ngài ai lại dám mạo phạm như vậy?>(Ren)
<ngươi biết thế là tốt,từ giờ coi như ta với ngươi có chút quen biết>(Haruto)
Ren mỉm cười và xoa hai tay vào nhau
<thế thì còn gì bằng nữa? Được biết tên của ngài là phúc ngàn đời gia tộc tôi>(Ren)
<gia tộc ngươi?>(Haruto)
<em không biết thật hả?>(Mei)
Haruto nghiêng đầu,nhìn vậy đã biết chẳng có chút gì là tin tức trong đầu rồi.
<nếu ngài không biết thì......gia tộc tôi là gia tộc Ataka,gia tộc tôi có nhiều đời ông cha là các vị tướng lĩnh phục vụ cho các đời vua như gia tộc của Mei-sama đây và......>(Ren)

<dừng lại,ta không muốn nghe ngươi diễn thuyết,ta không đủ kiên nhẫn để nghe ngươi nói đến sang mai đâu>(Haruto)
<thật ngại quá,nếu ngài không muốn thì thôi vậy>(Ren)
Cậu ta gãi đầu và cố cười,thật là thiếu niên trước mặt mình chẳng có chút bình tĩnh nào cả.
<Haruto-sama này>(Ren)
<còn gì cứ nói hết ra đi>(Haruto)
<nếu ngài không bận gì thì bây giờ tôi có thể mời ngài cùng tiểu thư đây đi dùng bữa được không?>(Ren)
<dùng bữa? Ngươi có thể đưa ta đi bằng cách nào?>(Haruto)
<ngài chớ lo,hiệu trưởng đã cho phép tôi có thể tự do ra vào nên ngài không cần phải lo lắng>(Ren)
Haruto sờ cằm và nhắm mắt lại suy nghĩ vài phút,xong gật đầu cái nhẹ
<vinh dự quá>(Ren)
Cả hai cùng với Ren đi hơi sâu vào ngu thực vận đại ngàn,càng vào hơi sâu một chút,thì những dây leo càng nhiều,những thân cây xấu xí tạo thành những gương mặt đáng sợ khác nhau khiến Mei không khỏi hoảng hồn.
<mọi người cứ bình tĩnh,nó hơi đáng sợ chút thôi chứ đằng kia là trực thăng rồi>(Ren)
Vượt vo những ngọn cỏ cào hơn đầu,cuối cùng,chiếc trực thăng đã hiện ra,soi sáng cả một vùng cây quanh đó.
<chào mừng cậu chủ......hai người kia là......>(Cô gái)
Một cô gái có vẻ như là thư kí của Ren đi ra khỏi trực thăng và nhíu mày.
<ăn nói cho cẩn thận,dám nói vậy với thánh nhân đây à?!>(Ren)
Cô thư kí run bần bần trước những lời mắng phát ra từ miệng Ren,cô cúi đầu liên tục
<cho tôi xin lỗi,cho tôi xin lỗi>(Cô gái)
<thôi đi Ren,ta không để tâm mà làm thế cũng chẳng hay ho đâu>(Haruto)
Như bắt được phải vàng,Ren vui mừng đáp lại
<lời dạy bảo của ngài bề tôi xin được nhận,ngài quả là một người rộng lượng>(Ren)
Haruto thở dài và cùng với Mei đi lên trực thăng,người hầu của hắn thì để hắn dạy không đến lượt cậu nhưng cậu không muốn ồn ào nơi này cho nên miễn cưỡng làm điều bao đồng. Nhìn thấy vẻ mặt Haruto lúc này,Mei mỉm cười vì ở với Haruto không phải là lâu nhưng cô có thể hiểu được một phần tính cách của cậu,không thích ồn ào và không cao cả đến nỗi mà can ngăn những chuyện như nãy.
Chiếc trực thăng xanh lam bắt đầu cất cánh,điểm đến của nó là toà nhà cao tầng Vixention,nơi Ren làm việc.
_________________
Sau khi máy bay hạ cánh,tất cả đi xuống và phải đi thêm một chuyến xe nưa thì mới tới quan ăn mà Ren giới thiệu.

Nhìm từ ngoài, trông có vẻ rất là hoành tráng,đèn điện đủ màu,dân thượng lưu tấp nập vào ra,lâu lâu lại có vào người say rượu nhưng cũng không làm rối loạn sự náo nhiệt . Bên ngoài là ba chữ"Vân phong quán",cái tên lạ thật.
<Haruto-sama hãy đứng đây đợi tôi chút,tôi sẽ đi đặt phòng ngay>(Ren)
Giao cho người đi đặt phòng cũng được thôi nhưng phải đích thân đi mới làm hiện rõ sự trung thành và đánh một điểm tin tưởng với cậu thiếu niên này.
Sau khi Ren đi một lúc,Haruto ngồi bệt xuống chiếc ghế đá gần mình mà ngẩng mặt lên trời,mệt quá......hôm nay không có ai bị chết. Nếu mà về cô gái gothic kia thì cậu đã hồi sinh và chuyển cô ta về phòng rồi,không đáng lo nữa.
<đừng trầm tư vậy chứ?>(Mei)
<sao cô lại nghĩ vậy?>(Haruto)
Vẫn khuôn mặt trầm tư ngước lên bầu trời đầy sao,cậu hỏi lại
<vì chị thấy như vậy thôi>(Mei)
Đối với Mei,Haruto khi chiến đấu và thường ngày khác xa hoàn toàn. Thường ngày cậu luôn khoác lên mình một bầu không khí u ám,cô đơn nhưng khi chiến đấu? Một hào quang màu máu khoác lên vẻ bề ngoài ấy,bị ẩn,khoing tha thứ cho một kẻ nào.
Nhưng vì thế nên cô mới thêm yêu cậu trai này,cảm giác ấm áp khi ở bên cậu là điều không thể chối. Cô ngồi xuống bên cạnh cậu và xích lại gần với đôi vai,cô nghiêng đầu tựa vào cái bờ vai đó,thật bình an.
Đang trong cái bầu không khí màu hường kia,một kẻ phá đám đã tới.
Một thanh niên với ba cô gái đi phía sau tiến tới.
<sao ở đây lại có những kẻ không biết địa vị của mình nhỉ?>(Anh trai)
Hắn nhìn thẳng vào hai người kia mà lên tiếng miệt thị,cái thể loại này tốt nhất không nên tiếp lời,lời nối lời chỉ thêm đau não,cò quay nhiều cũng mỏi miệng,chi bằng cứ để tên não này sủa hết hơi đi .
<.......>(Haruto)
Chẳng thèm nhìn mà cũng chẳng cần quan tâm,con mắt đen tuyển được tô bởi vô số ánh đèn đang nhìn về phía cửa nơi Ren đã vào,sao mà hắn lâu vậy?
<này! Tao đang hỏi mày đấy!>(Thanh niên)
<.........>(Haruto)
Cả Mei cũng thế,vẫn tựa đầu vào vai Haruto mà nhắm mắt,bơ đi cái tên mồm động vật đang ngoác ra phía kia.
Trên trán của thanh niên kia đã nổi đầy vạch gân xanh,từ khi mới sinh ra tới giờ cha mẹ hắn còn không làm ngờ hắn,huống chi với cái tên người bần đang ngồi ở đây?
<này! Anh ấy đang nói chuyện với ngươi đấy>(cô gái 1)
<thật là không biết trên dưới là đâu cả,đúng là tên thất học>(Cô gái)
Liếc nhìn hai cô gái kia một chút,cả hai đều là tuyệt tác mĩ nhân với khuôn mặt hớp hồn các cách đàn ông nhưng so về tuổi tác chỉ đến tuổi học sinh cấp bà mà ăn nói như mấy kẻ đầu đường xó chợ,hà hiếp,không ra thể học sinh chút nào. May cho chúng là cậu đang không muốn ồn ào nếu không ba cái đầu lìa khỏi cổ,áp chế tống tiễn xuống nơi suối vàng để xem suối có vàng thật không?
Cậu thở dài bật ra một cái,biết mình bị khinh,lòng bàn tay tên kia xiết lại,bản thân hắn cũng là một kẻ đã tiêm dịch chất,nhưng trường của hắn lại không cho phép học sinh có thể sử dụng ở bên ngoài.
<bảo vệ đâu!!?>(thanh niên)
Hắn điên tiết hét to lên, 1 tên bảo vệ đồ đen gần đó lật đật chạy lại xem có gì khiến quý công tử kia không vừa ý.
<thưa cậu,cậu có chuyện gì muốn gọi tới bảo vệ?>(bảo vệ)
<các ngươi làm ăn kiểu gì mà lại để hai đứa ăn mày này ngồi ở giữa khuôn viên!?>(Thanh niên)
<ý của ngài muốn nói là?>(Bảo vệ)
Chưa đến cậu thanh niên kia lên tiếng,cô gái tóc nâu phía sau đã rít lên
<ông còn không biết ý của cậu ấy hả!!? Ý cậu ấy là ông hãy tống hai cái đống rác này ra khỏi đây!>(Cô gái)

Đáng ghét,ranh con vênh váo,mắt để trưng bày,cậu suy nghĩ rằng có nên xử tử cô ta tại đây hay không.
<theo ý cậu vậy>(bảo vệ)
Hắn ta quay lại hai người Haruto.
<hãy đi ra khỏi đây>(Bảo vệ)
<ta cần ngươi nói lại>(Haruto)
Hắn ta ưỡn ngực,nghiêm giọng nói lớn
<ta bảo là ranh con nhà ngươi biến ra khỏi đây,ở đây không có đồ để tiếp hai kẻ bần hàn như hai ngươi>(Bảo vệ)
Nhìn cũng ngàu lòi đấy chứ? Cả ba người kia đứng cười mỉm,chắc chắn là phải biến thôi,không biến có mà gãy........
<ồ? Thế sao?>(Ren)
Giọng nói trầm đục vang lên,tên bảo vệ quay lại và giật bắn mình khi Ren tháo kính ra rồi lườm hắn.
<Ren-sama?>(Bảo vệ)
<ta hỏi ngươi đang làm gì?>(Ren)
<tôi....tôi chỉ đuổi hai kẻ không biết thân phận của mình này>(bảo vệ)
Ren càng hét to hơn nữa
<ta hỏi ngươi lần nữa! Ngươi đang làm cái gì!!?>(Ren)
Mắt Ren bây giờ nổi đầy tơ máu,bao nhiêu công mới mời được thánh nhân tới đây bây giờ lại bị tên này làm lỡ mất việc công,không điên tiết sao được? Chỉ cần thiếu niên kia điên lên là có khi hắn cũng phải chịu chung trận.
<tôi....tôi.....hai kẻ này......>(Bảo vệ)
*bốp
Một đấm thẳng mặt khiến tên bảo vệ ngã nhào,hắn bò dậy với khuôn mặt thâm tím và không hiểu.
<ngươi dám đuổi khách quý của ta đi sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai hả? Ông chủ hả?>(Ren)
<khách quý? Hai người này?>(Bảo vệ)
Ren càng điên tiết hơn nữa nhưng chưa kịp lao lại,Haruto đã lắc đầu. Ren dừng lại và tự làm cái đầu nguội đi.
<thưa ngài,đã làm ngài phải bận tâm tới nhiều điều rồi>(Ren)
<ta không để tâm đâu,mà nhờ ngươi xử lí bốn kẻ đằng kia nhé?>(Haruto)
Ren gật đầu vâng dạ và bảo Haruto vào sảnh chính đợi và quay lại tên bảo vệ
<ngươi sẽ thôi việc ngay lúc này,chút tới phòng chủ lấy tiền>(Ren)
<còn ba kẻ các ngươi! Không cần các ngươi tới đây nữa,từ giờ đừng để ta thấy mặt các ngươi>(Ren)
Ba kẻ kia thẫn thờ,bị đuổi ,nhục không tả được những cũng chẳng làm gì được đành hậm hực ra về.


___________________