Bên ngoài, Huyền Tử từ lúc nào đã đứng áp tai vào cửa, đối với nhân loại bình thường nàng có thể ngồi từ xa vẫn nghe rõ mồn một từng câu chữ, nhưng Yami hắn là ai? Lời hắn nói ai muốn cũng không thể nghe rõ, với thực lực của hắn lẽ nào còn phải để cho kẻ ngoài cuộc dửng dưng đứng một bên nghe lén mình nói chuyện?

"A!"

Cảnh cửa đột ngột mở ra, Huyền Tử một thân thể nhỏ nhắn ngã nhào vào phía bên trong căn phòng. Chỉ thấy Yami đôi mắt lạnh lẽo nhìn lấy mình vô tình vô nghĩa, thân thể nàng cứng lại không dám cử động lấy dù chỉ là một chút nhỏ nhất. Nàng run run, cố gắng gượng ép nuốt lấy một ngụm nước bọt...

Nàng bất giác nhìn sang một bên, chỉ thấy Scarlet suy xụp ngồi đồ, mái tóc đỏ rũ rượi xõa xuống che đi khuôn mặt đau khổ của mình, bờ môi nàng mím chặt, hẳn đã quá không chịu nổi đả kích, chỉ kém cắn nát rỉ máu.

Thực chất hắn không có làm gì tổn hại nàng nhưng lời nói của hắn lại khác... chỉ với bốn chữ "giết ngươi rất dễ" hắn đã triệt để khiến cho nội tâm Scarlet tan vỡ. Hắn quá tàn nhẫn... hắn quá lạnh lẽo... ngay cả khi nàng đã dám nói ra điều này... thực sự hắn có thể giết chết bản thân mình.

Yami hắn không quan tâm tới Huyền Tử nữa, bước chân dần tiến ra ngoài căn phòng.

Nỗi sợ hãi qua đi, Huyền Tử lại lần nữa phức tạp nhìn tới Scarlet u ám quấn lấy thân thể, tuyệt vọng tới độ không còn để ý tới bất kể điều gì xảy ra quanh mình. Đối với nàng, Scarlet đã cho nàng một ấn tượng quá khó để phai mờ, mặc dù chỉ vừa mới gặp mặt nhưng sự hiền dịu của nàng khiến Huyền Tử có một điểm đồng cảm. Nắm giữ một phần năng lượng của Yami, Huyền Tử bản chất chính là một bản nhỏ hơn của Yami, nàng biết hắn là một tên đã mất đi hoàn toàn cảm xúc cùng nhân tính của mình. Có những lúc hắn sẽ thực sự là một khuôn mẫu của mọi nữ nhân, nhưng phải chấp nhận với một sự thực rằng... hắn xứng đáng và mãi mãi xứng đáng với hai chữ máu lạnh.

"Tỷ tỷ..."

Huyền Tử bước tới, bàn tay nhỏ bé đặt lên vai Scarlet, Scarlet từ từ ngẩng mặt nhìn Tử Nguyệt. Trông nàng thực sự quá khổ sở, tuy buồn đau có chút tiều tụy nhưng lại không khiến nàng xấu xí đi, trái lại cho người khác cảm giác là một hồng nhan đầy tuyệt vọng, mong manh lại dễ dàng vỡ vụn, trái với cơn hỏa diễm mạnh mẽ trong cơ thể của mình. Hoàn toàn đối lập lại buồn cười vô cùng, nước mặt liệu có thể dập tắt được ngọn lửa trong nàng? Có hay không chỉ có thể do nàng câu trả lời.

"Là ngươi?"


Nàng ngay ngốc cười một tiếng, bờ vai trùng xuống run lên dữ dội, vừa cười lại càng muốn khóc, cảm xúc lẫn lộn trong nàng dần mất kiểm soát mà thoát ra. Cười là cười bản thân mình vì khổ sở mà khóc, khóc là vì bản thân mình quá khổ sở mà cười, cả hai cứ như vậy chồng chất lên nhau, không gian tĩnh lặng giờ đây chỉ còn là tiếng nức nở, có chút loạn của Scarlet.

"Ngươi cảm thấy ta có hay không ngu ngốc?"

"Tỷ tỷ không ngốc..."

Scarlet mỉa mai cười một tiếng, con gái của tình địch hiện tại đang an ủi chính mình, nói ra thì thực sự quá buồn cười, nàng biết mọi chuyện đều không thể vì thế mà đổ hết lên thân Huyền Tử. Nếu có thì phải trách...

"Là do cha hắn quá tàn nhẫn... phải chứ?"

Dòng suy nghĩ của nàng bị cắt đứt bởi câu nói từ miệng Huyền Tử, môi đôi mắt ngạc nhiên lại lần nữa ngẩng dậy nhìn Huyền Tử.

Huyền Tử cười nhẹ, lại bên cạnh Scarlet mà ngồi xuống, đôi mắt lơ đãng nhìn về hư vô, giống như đang nhớ về cố sự. Thời gian bên cạnh hắn không lâu nhưng ngay cả Huyền Tử cũng phải công nhận rằng Yami hắn không hề tồn tại cảm xúc trong mình, Yami No Kami có thể cười, có thể đùa với nàng nhưng Yami thì trái lại, hắn dường như chỉ đơn thuần coi nàng là một luồng năng lượng thực thể hóa, chưa bao giờ coi nàng là một người con. Nàng cũng không có hiểu rõ hắn đnag nghĩ gì? Khi mà hắn muốn chiếm đoạt cái ghế thần chủ của Yami No Kami nhưng vẫn chịu sống chung cùng nàng và ngược lại Yami No Kami cũng như vậy, thậm trí còn đem lòng ưa thích hắn. Nếu để cho người khác biết mẹ cùng con đều thích một nam nhân, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

"Cha là như vậy... hắn không hề muốn châp nhận một điều gì thuộc về phạm trù tình cảm..."

"Huyền Tử... ngươi..."

Scarlet lấy lại một chút cảm xúc, muốn giải thích với Huyền Tử nhưng bị nàng ngừng lại, cô đơn cười mà nói

"Scarlet tỷ tỷ, ngươi không cần giải thích đâu... ngay từ ban đầu ta đã biết rằng cha không ưa thích ta... cha thực sự rất ghét ta, nhiều lúc ta suy nghĩ rằng có phải hay không do ta cùng mẹ khuôn mặt quá giống nhau khiến cho cha nảy sinh ác cảm"

"Huyền Tử... ngươi không có lỗi gì, nếu có chính là hắn sát niệm quá sâu"

Scarlet ôm lấy Huyền Tử, thầm cảm thấy cả hai có chút gì đó thật chung, đều là vì Yami hắn mà đau khổ. Một đứa trẻ như Huyền Tử không nên có một người cha như Yami mới đúng.

"Ta... hận hắn..."

Scarlet hàm răng trắng cắn lấy bờ môi đỏ mọng, hiện tại chỉ còn Huyền Tử là người nàng có thể đồng cảm với.

Huyền Tử nhìn Scarlet bờ vai run lên từng đợt, cũng chỉ là thở dài... bàn tay vỗ nhẹ lên... tuy nhìn thân hình nhỏ nhắn tựa búp bê nhưng thực chất so ra, Scarlet niên kỉ còn thua nàng.

Bên ngoài, Yami tựa lưng đứng bên cửa, cười lên một tiếng... hắn thực sự không thích hợp với tình yêu mà... nàng hận hắn thì có sao? Hắn có quan tâm tới sao? Lạnh lẽo, vô cảm thì sao chứ? Con đường hắn đi tràn ngập tro cốt cùng tử thi, không phải tình ái để cho các nàng hài lòng.


Hắn là vậy... mãi mãi chính là như vậy...

Yami quay lưng bỏ đi, để lại nữ nhân vì hắn mà thương tâm khóc lên đầy thương cảm phía bên trong...







-Kết đoạn cuốn 2.

Sát thủ tại dị giới (cuốn 2): Trỗi dậy

Hoàn Thành.




Mời các vị đọc giả tiến tới với phần cuối cùng của tác phẩm.


Sát thủ tại dị giới(cuốn 3): Hắc ám lụi tàn.