Hôm nay là ngày Đan Nhiên tròn sáu tuổi, mọi người cùng tụ họp ở Đồng gia làm một bữa tiệc nho nhỏ, chúc mừng sinh nhật cho cô bé.

Mạn Nghiên mang thai bé con thứ hai cho Tôn Bách Thần đã gần sáu tháng rồi.

Từ khi hai người kết hôn, hắn cưng cô như cưng trứng, nâng niu, chiều chuộng hết mực.

Chỉ cần Mạn Nghiện khẽ nhíu mày một cái, Tôn Bách Thần liền sốt sắng cả lên, hai tai cụp xuống cúi đầu nhận lỗi với cô.

Tôn Bách Thần chăm bẵm Mạn Nghiên từng chút một, để bù đắp cả khoảng thời gian cô mang thai Đan Nhiên mà không có hắn ở bên cạnh.

Mấy tháng gần đây, hắn thậm chí bỏ hết công việc ở Tôn thị chỉ để kè kè bên cạnh cô gái nhỏ từ sáng đến tối.


“Bà xã cẩn thận! Em đi chậm chậm một chút!”
Tôn Bách Thần một tay xách ba lô lớn, tay kia vội đỡ lấy lưng Mạn Nghiên, đưa cô về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi dịu dàng hôn lên môi cô vợ nhỏ, hắn liền xắn tay áo đi vào trong bếp, phụ giúp dì Hạ nấu nướng.

Mấy việc cầu kỳ hắn không biết làm, nhưng rửa rau, rửa bát, thậm chí là cắt gọt hoa quả, Tôn Bách Thần đều có thể đảm nhiệm.

An Yên và Vương Phong tuy chưa kết hôn, nhưng cô đã chuyển lên bệnh viện trên thành phố công tác, còn dọn vào Vương gia sống.

Mẹ anh từ lâu đã xem cô như con dâu trong nhà mà hết lòng yêu thương, chăm sóc.

Hai người về quê trước cả gia đình nhỏ của Tôn Bách Thần một ngày.

Đầu giờ chiều, Vương Phong và An Yên đã qua phụ giúp mọi người chuẩn bị cho sinh nhật của Đan Nhiên.

Anh trông chừng nồi súp nấm giúp dì Hạ, để bà ra vườn bắt gà làm thịt.

Còn cô thì vào trong phòng chơi cùng Mạn Nghiên và cô công chúa nhỏ.

“Tiểu Nhiên để di tết tóc cho con nhé!”
“Vâng ạ? Bé con ngoan ngoãn cầm theo thun buộc tóc, đi lại chỗ của An Yên.

Cô ấy nhẹ nhàng lấy từng lọn tóc nhỏ tết lại với nhau, chẳng mấy chốc đã hoàn thành xong hai bím tóc xinh xắn.


“Xong rồi! Tiểu Nhiên xinh quá đi!”
Đan Nhiên thích thú ngắm mình trong gương, rồi quay sang ôm chầm lấy cổ An Yên, hôn một cái thật kêu vào má cô ấy.

Lát sau con bé chạy ra ngoài chơi với Tiểu Minh, để hai cô gái kia ở trong phòng nói chuyện.

“Chị với Vương Phong định khi nào sẽ tổ chức đám cưới đây? Hai người làm em sốt ruột quá đi mất!”
“Sắp rồi cô nương! Chị với anh ấy đã bàn bạc với nhau, dự định cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới” An Yên mỉm cười hạnh phúc.

Tiệc rượu cuối cùng cũng được dọn lên bàn.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả.

Trước đó Tôn Bách Thần đã giúp dì Hạ khênh một giàn chậu hoa từ vườn ra sân, không hiểu sao cái vai hắn tự nhiên giở chứng đau nhức.

Lúc đang xé thịt gà cho Mạn Nghiên, mặt hắn bỗng nhăn nhúm lại, khẽ rên:
“Ôi cái vai của tôi...”
Tiểu Minh nắm được cơ hội, liền chắc hẳn:
“Chậc chậc, ông chú già quả rồi nhỉ! Bê có vài chậu cây thôi đã chịu không nổi nữa.”
Tôn Bách Thần đầu dễ chịu thua, rất nhanh đã bật lại:
“Phải, chủ đây già rồi! Nhưng mà chủ có Vợ đẹp con xinh, còn nhóc có gì hửm? Xem chừng mười tám tuổi đầu rồi còn chưa biết mùi nắm tay bạn gái nữa kìa.” Hắn cười ha hả.

Mặt mày Tiểu Minh đen kịt lại, khóe môi giật giật không thốt nên lời.


Hắn nói chuẩn quả, cậu biết làm thế nào!
Tôn Bách Thần cưng nựng nhìn cô công chúa nhỏ, sau đó liếc mắt sang Tiểu Minh, nói tiếp:
“Có thấy Tiểu Nhiên nhà ta có xinh không? Này, bây giờ nhóc gọi chú một tiếng cha VỢ vẫn còn kịp đó!”
Mọi người nghe hắn nói thế thì bật cười, Đan Nhiên không hiểu gì cũng cười tít mắt.

Cánh tay nhỏ xíu của con bé cứ bám lấy người Tiểu Minh, cái miệng dẻo quẹo nhờ cậu gắp thức ăn.

cho mình.

“Sướng nhất Tiểu Minh nhé! Sau này đỡ phải lo ế vợ!” Chú Hứa Văn nhiệt tình phụ họa thêm.

Mọi người lại được một tràng cười lớn, chỉ có cậu thiếu niên mười tám tuổi kia là đỏ hết mặt, cắm đầu ngồi tập trung ăn.

Vương Phong liền lái sang chuyện khác để giải vây cho Tiểu Minh, tranh thủ lấy lòng em vợ.

Tám giờ tối, Vương Phong, An Yên và Tiểu Minh trở về nhà.

Cậu ở trong phòng học bài, chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, còn hai người kia ngồi ôm ấp nhau ở ngoài phòng khách, tỉ tê tâm sự.