Sau khi trở về làng, Tiểu Thúy được Lang Tâm đi đến thông báo gặp Mệnh Hồ Phỉ. Cô đành bảo Xích Triệt trở về trước, sau đó sẽ đến tìm anh sau.
Nhưng đợi tới lúc mọi nhà ở Muôn Trường đều đã lên đèn mà hình bóng bé nhỏ kia vẫn không hề xuất hiện, Xích Triệt mới nhíu mày mà đến nhà cô. Lần này thật sự kì lạ, ánh đèn xung quanh nhà Tiểu Thúy tắt lịm, cô không có trong đó, vậy là đã đi đâu. Đôi mắt Xích Triệt từ từ nghiền ngẫm, đột ngột nghĩ ra gì đó, anh nhanh chóng phóng vào màn đêm.
Tại ngôi nhà nhỏ ở cây Trường Thọ, trên ban công gỗ, Tiểu Thúy co ro người ngồi trên một chiếc ghế mây. Đôi lúc cả người cô khẽ đung đưa lên xuống, cái đầu xinh xinh gập vào gối, đôi mắt mang nét buồn khôn tả.
Bỗng nhiên, tiếng rõ cửa vang lên nhè nhẹ. Sống ở đây dù gì cũng gần một tháng, sớm tối kề cận bên cô, anh cũng biết rõ những lúc tâm trạng cô buồn rầu hoặc khó chịu Tiểu Thúy sẽ lên ngôi nhà này, lần này chắc hẳn cũng không ngoại lệ. Tiểu Thúy lê từng bước chân nhỏ bé của mình ra cửa, vừa đưa tay tháo chốt, cô bất ngờ vì trước mặt mình là một thân ảnh quen thuộc, cô lờ mờ đứng nép sang một bên. “Anh vào đi.”
Đóng xong cửa, cô tự giác đi về phía ban công, lại ngồi vào cái ghế trước đó. Xích Triệt cũng chọn ình một cái ghế mây sát bên cô.
Nhìn sắc mặt ủ rũ của cô, anh khẽ lên tiếng: “Không giống em lắm, từ lúc tôi rơi xuống đây, tôi chưa bao giờ thấy một Tiểu Thúy chán chường và buồn bã như vậy, có chuyện gì xảy ra với em?”
Tiểu Thúy nhìn anh, đôi mắt to tròn đẹp đẽ bỗng cụp xuống, tựa như có bao điều muốn nói rồi lại thôi, đôi môi cuối cùng cũng gắng gượng mà cất lên từng chữ: “Anh có nhớ gia đình của mình không ?”
Đôi mắt Xích Triệt chợt lé lên, anh quay sang nhìn bộ dáng của cô, từng chữ phun ra nhè nhẹ: “Tôi không có gia đình.”
Thật sự bất ngờ, Tiểu Thúy ngẩng lên nhìn anh hỏi tiếp: “Vậy anh có nhớ tri kỉ của anh không, ý em là ngươi anh giữ trong lòng?”
Xích Triệt cười cười, cúi đầu xuống lại ngẩng đầu lên. “Người trong lòng, không ai cả.” Đúng vậy, nếu có gì đó tồn tại trong lòng anh, họa chăng chỉ có lòng thù hận và sự rét muốt.

Đôi mắt Tiểu Thúy bỗng ngời ngời như thấy được bình minh, tâm trạng có chút phấn chấn rõ lên, dồn dập hỏi tiếp: “Vậy anh có thích cuộc sống ở Muôn Trượng hay không?”
Xích Triệt lúc này gần như đã hiểu rõ mọi việc, nhìn vào cặp mắt đang mong mỏi câu trả lời của mình, đôi mắt ưng tuyệt đẹp khẽ híp lại như thể đã ăn sâu vào từng suy nghĩ của cô. Anh ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm của Muôn Trượng, miệng nhàn nhạt thở ra từng hồi: “Đã đến lúc rồi phải không, tôi sắp phải đi rồi à, thật nhanh, những điều phải đến rốt cuộc cũng đến thôi.”
Lời nói ra vô cùng bình tĩnh, nhưng không hiểu sao trong đáy lòng của Xích Triệt lại có một thứ gì đó ê ẩm và chua chat, từng chút xông thẳng đến cổ họng khiến cho anh nghẹn đắng. Lòng anh bắt đầu nằng nặng như có hàng ngàn tảng đá lớn kéo tuột xuống, quay sang nhìn Tiểu Thúy thì phát hiện đôi mắt màu hổ pháp tuyệt đẹp kia không biết từ lúc nào đã long lanh ánh nước, nước mắt đọng tràn bờ mi, nhìn uất ức mà thấy xót lòng xót dạ.
Tiểu Thúy nghèn nghẹn: “Sao anh lại biết, Xích Triệt anh có thể….hay không….” Lời nói vừa đinh tuôn ra thì một đôi bàn tay to lớn đã áp vào khuôn mặt mịn màng, trơn noãn. Những ngón tay nhè nhẹ lau đi những giọt nước mắt đang liên hồi nhỏ xuống của Tiểu Thúy.
“Đứng lên, qua đây!” Xích Triệt phát ra từng chữ, ngữ khí giống như mệnh lệnh nhưng chứa chang một sự nuông chiều rõ thấy.
Tiểu Thúy đứng lên, bất ngờ, một bàn tay to lớn nắm cả cánh tay cô kéo mạnh vào lòng, thoáng chốc Tiểu Thúy đã ngồi trên đùi Xích Tiệt, tư thế nhìn thật ái muội. Đôi tay của anh vẫn khẽ đưa lên lau đi nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Em đúng là con người không thể che giấu xúc cảm, những câu hỏi thiếu thông minh của em như một bản án tố cáo em rồi. Tiểu Thúy, em hãy đi cùng tôi ra khỏi thế giới này, thế giới bên ngoài có những thứ đáng cho em theo đuổi, giúp em phát huy niềm đam mê cùng sở nguyện, Đi! Tiểu Thúy! Đi với tôi có được không?”
Tiểu Thúy nhìn anh, nước mắt tiếp tục lăn dài, cô khẽ lắc đầu, giọng nức nở: “Em rất muốn, rất muốn, nhưng em không thể bỏ gia gia, bỏ mọi người, nếu đi rồi sẽ mãi mãi không thể quay lại đây nữa, em không muốn vậy. Rồi khi ra khỏi đây, anh sẽ không còn nhớ em là ai nữa, em sợ lắm, rất sợ!”
Xích Triệt xiết chặt vòng tay, đôi môi khẽ hôn lên những giọt nước mắt trải dài của cô: “Tôi sẽ không quên em, sẽ không!”
Tiểu Thúy nhìn anh nghèn ngẹn nơi cuống họng: “Không thể, gia gia đã nói, trước khi rời khỏi Muôn Trượng gia gia sẽ cho anh uống canh mệnh bà, sau khi uống xong, mọi kí ức về nơi này sẽ không còn nhớ nữa, mãi mãi sẽ bị xóa sạch.”
Xích Triệt ngẩng ra vài giây, sau đó khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, anh ôm Tiểu Thúy vào lòng, cằm khẽ đặt lên đầu cô, vỗ về như vỗ một đứa trẻ. Thấy cô không còn khóc nữa, anh như nhớ ra gì đó, từ trong túi quần lấy ra một hộp nhỏ, rồi từ hộp nhỏ đó lấy ra hai viên kẹo, miệng mỉm cười nói: “Đừng khóc, tôi cho em thứ này, ăn vào sẽ ngọt tận tim can, chúng ta cùng ăn, em một cục, tôi một cục.”

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, hai tay đan vào nhau mà cùng bóc vỏ kẹo, sau đó anh đưa nó lên miệng cô, mà anh thì cũng ăn vào. Hai viên kẹo là hai mùi vị khác nhau, một vị dâu, một vị xoài, hương vị đặc biệt ngòn ngọt thanh thanh, dư vị đọng lại vô cùng khó tả.
Anh nhìn Tiểu Thúy, nhận ra sắc mặt cô đã trở nên tốt hơn, lúc này anh mới yên tâm mà cười hỏi: “Có ngon không?”
Tiểu Thúy gật đầu, lần đầu tiên cô thưởng thức được hương vị của cái thứ ngọt ngọt chua chua này, thứ mà cô chưa từng nếm trải và chạm đến. Cảm giác giống như có thể chính mình trải nghiệm một việc gì đó xa lạ vậy, tuy rất nhỏ nhưng cũng khiến cho đáy lòng cô trỗi dậy một sự đam mê cùng tò mò vô hạn.
Xích Triệt nhìn cô khẽ cảm thán, cô gái này thật đơn giản và thuần khiết, vui vẻ chỉ vì một viên kẹo, bất giác, vòng ôm của anh càng xiết chặt hơn. “Nếu em muốn trải nghiệm những mùi vị của thế giới này, hãy can đảm đi theo tiếng gọi của con tim và hoài bão. Khó khăn là những bức tường trong đời em, em sẽ nghĩ bản thân không thể nào vượt qua nỗi, nhưng khi đối mặt, có lẽ em cũng không ngờ đến động lực nào giúp em trèo qua được chúng. Nghe tôi, rời khỏi đây, Tiểu Thúy, rời khỏi đây với tôi có được không?”
Đôi tay anh vô thức xiết chặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắm mê hồn hướng lên nhìn anh, hai ánh mắt chăm chú va vào nhau, hút lấy nhau, tựa như thôi miên nhau, rồi không còn kiềm hãm nỗi, đôi môi anh dần hạ xuống.
Khi môi áp lại gần môi, cái mùi vị thổn thức quen thuộc, cái sự thèm muốn dồn nén bấy lâu nay như được bộc phát. Anh giầy xéo môi cô, chiếc lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc hai mảnh nhỏ bé, dư vị của mùi dâu và xoài như hòa trộn và khuấy đảo vào nhau, ngòn ngọt, chua chua, gây nghiện còn hơn cả Cocain.
Khi hai đầu lưỡi bất ngờ hướng về một phía, xúc giác ở nơi tiếp xúc như đánh tan mọi lí trí. Hai chiếc lưỡi quấn nhau như hai con rắn, cuộn tròn và chồng chất, Xích Triệt như biến thành một con quỷ điên cuồng mà bộc phát, anh không ngừng hút lấy tinh chất từ cô, ngang tàn không chừa gì hết, giống hệt như một con cá cần nước, một con chim cần trời.
Đột nhiên, trong sâu thẳm đáy lòng mình, anh sinh ra một nỗi sợ to lớn, sợ là sẽ không còn cảm nhận được tư vị này nữa, sợ là sẽ đánh mất sự ấm áp mà bấy lâu nay đã tàn lụi trong cõi lòng mình, rất sợ và ám ảnh, hệt như những gì đã trải qua khi anh bảy tuổi, máu tươi và thảm sát. Lần đầu tiên, một con người khôn ngoan, âm tĩnh và tàn nhẫn như anh có thể hình dung rõ nét về nó như thế nào.
Sự lo lắng như khiến anh muốn khắc cô vào tâm khảm, từ môi cô anh hôn lên đôi mắt xinh đẹp, sau đó hôn lên chiếc mũi đáng yêu. Khuôn mặt Tiểu Thúy đỏ bừng, cô vô thức vòng tay qua cổ anh, Tiểu Thúy không biết rằng, hành động non nớt này như một lời mời dụ dỗ.

Anh hôn lên vành tai cô, thổi từng đợt khí nhè nhẹ khiến thân thể cô run lên cầm cập, khí quản hô hấp kịch liệt, máu dồn lên từng tế bào nơi tiếp xúc của lưỡi và da. Từ vành tay, anh hôn thẳng đến đôi môi cô, nhấm nháp lại đi xuống cổ, cố gắng cắn mút từ miếng da thớ thịt. Làn da trắng noãn trước mặt đúng là điểm khiêu gợi chí mạng, nó khiến anh đam mê mà thưởng thức, từng chút từng chút trân trọng và bùng cháy trên đó, tựa như một ngọn lửa không ngừng được tiếp nhiên liệu vậy.
Hôn thẳng xuống xương quai xanh yêu kiều, vẫn chưa thấy phản ứng rõ ràng của Tiểu Thúy, được cớ hùa theo, đôi tay Xích Triệt bắt đầu làm việc. Mặc dù cũng là lần đầu của hai người, nhưng có vẻ là bản năng sinh ra tự có, tay anh rất chính xác đưa vào quả đào mềm mại của cô mà mơn man. Tiểu Thúy bất ngờ bị tấn công, đôi mắt trừng to nhìn Xích Triệt, giọng cô khàn khàn như mất sức, miệng khẽ rên rĩ cầu xin: “Đừng mà Triệt, đừng…, tới đây thôi được không anh.”
Xích Triệt nghe lời nói này, bản tính đói khát trong anh càng không ngừng bị thúc ép. Có lẽ Tiểu Thúy đã sai lầm trong lúc này, bởi vì lời cô thốt ra hoàn toàn không giống sự cầu xin, rõ ràng là van nài, vài nài anh chiếm lấy cô cùng cô hòa nhập làm một.
“Tiểu Thúy, em là của tôi, của tôi!” Giọng anh cũng trầm đục đáp lại.
Không chờ đợi cô trả lời, anh nhanh chóng bế thốc cô lên giường, bàn tay nhanh nhẹn cởi bỏ áo yếm của cô, cảnh xuân lồ lộ ra trước mắt, mê hồn và đẹp đẽ, nơi căng tròn như mời đón anh, anh nhanh chóng áp đầu mình vào đó, tận tình hưởng thụ sự tươi mát và trong lành của nó. Một bên vân vê, một bên khẽ cắn, tất cả mọi giác quan của anh như được nâng bổng, lơ lửng như đang đạp trên những vì sao, thật điên cuồng, cơ thể cô khiến anh thật điên cuồng và mê mệt, nói đúng hơn, là chết mê chết mệt!
Bởi Tiểu Thúy ngăn cản sự tiếp xúc da thịt với anh, đôi tay phản kháng của cô bị anh bắt dính rồi ghìm chặt trên đỉnh đầu. Nhanh chóng, anh áp thân thể mình lên cơ thể cô, cảm nhận được sức nặng của anh cũng như phản ứng của “người bạn nhỏ” dưới thân anh, cô lập tức khởi động cơ chế né tránh tự nhiên.
Nhanh như cắt, anh nhìn thẳng vào mắt cô thì thào, giọng nói như dụ dẫn một con vật ngây thơ và trong sáng.
“Em có yêu anh không?”
Tiểu Thúy nhìn anh, ánh mắt trong vắt khẽ rung động, cô gật gật đầu, đôi mắt cúi xuống vừa e thẹn vừa ngại ngùng. Không cho cô né tránh, anh ép cô nhìn vào anh, miệng thốt ra vừa mang theo ý mệnh lệnh vừa có chút van xin chân thành trong đó: “Đi với anh được không, hứa với anh là em sẽ đi khỏi nơi này, hứa với anh!”
Nhìn vào đôi mắt thống thiết của anh, thêm vào đó, lời nói lại nhuốm đẫm mùi vị của sự van nài xuất phát từ nội tâm, Tiểu Thúy gật đầu đồng ý, cô vòng đôi tay trắng nõn qua chiếc cổ màu đồng, khẽ nâng đầu, môi khẽ chạm môi anh. Tức thì, máu nóng trong người Xích Triệt tăng cao dữ dội, bất ngờ vượt qua cả giới hạn sôi, đôi môi lập tức áp vào nơi mềm mại nhô cao vì kích thích. Đôi bàn tay nhanh chóng di chyển xuống phía dưới, mỗi lần di chuyển là mỗi lần giày vò, Tiểu Thúy vừa có cảm giác tê rần vừa có cảm giác khoái cảm, cô khẽ cong người đáp trả, điều này khiến Xích Triệt lại to gan hơn, đôi tay từ vùng bụng trơn láng, đột ngột tấn công mạnh mẽ đến nơi bí mật rậm rạp của cô. Gần như bất ngờ trước sự xâm lăng đó, cô thổn thức thốt lên.
“Đừng!”
Tiếng kêu chưa rời khỏi miệng thì đã bị đôi môi cường ngạnh cấu xéo không chừa một mảnh, tay anh vẫn tiếp tục lần mò vào cái hang động vốn đã ẩm ướt của cô, vân vê kích thích không ngừng tất cả những giới hạn mà cô đang kiềm hãm.

Tiểu Thúy đưa đôi bàn tay nắm chặt mặt giường, thấy hành động vừa sung sướng lại tỏ vẻ từ chối kia, anh cười âm hiểm, môi áp sát vào tai, vừa mân mê, vừa dùng lời nói kích thích cả xúc giác lẫn thính giác của cô.
“Thích không?”
“Ngừng lại…” Tiếng nói của Tiểu Thúy gần như hỗn loạn mà cất lên.
“Nếu anh ngừng lại thì đừng hối hận. Em thật sự là một tiểu hồ ly dối lòng.”
Mặt Tiểu Thúy đỏ bừng như con tôm luộc, cơ thể trắng noãn hồng lên ưng ửng. Hình ảnh này thật tương phản với một con sói cởi trần cùng nước da rắn rỏi trước mặt. Có thể nói, sự kết hợp trên vừa bổ sung vừa hợp nhất, hài hòa mà tạo nên một tổng thể màu sắc bùng nổ và đỉnh cao chói lọi.
Bất ngờ cùng càn quấy, anh nhẹ kéo tay cô áp sát vào mình. Ngay lập tức, đôi mắt non nớt của Tiểu Thúy gần như nở rộ, cô dường như đông cứng với màn trêu chọc của anh.
Cảm giác cô gần như thất thần trong cuộc yêu, Xích Triệt bật lên một sự hài lòng yêu nghiệt, miệng không ngừng tuyên bố mạnh mẽ.
“Bất ngờ sao, em nên tập quen dần, nó sau này chỉ thuộc về em, một mình em đặc quyền sở hữu, điều này cũng như em cũng chỉ thuộc về anh, chỉ duy nhất anh mới được có em, ôm em, chiếm lấy em. Nếu có bất kì kẻ nào dám chạm vào em, anh đảm bảo tên đó không còn biết thế giới hắn đang sống là gì nữa.”
Tiểu Thúy tròn mắt nhìn anh, người đàn ông này đang đánh dấu quyền sở hữu sao, thật là cường ngạnh, quyền uy không chịu nổi. Như đọc được suy nghĩ của cô, tay anh rút ra khỏi ngục cốc, hai bàn tay rắn chắc đan vào tay cô, môi kề sát môi nhau, cắn mút, rồi lặp lại những động tác đó như thể anh đang phát nghiện, đúng vậy, phát nghiện như cô là một loại độc dược đầy cám dỗ với anh vậy.
Mãi cho đến lúc anh mò mẫm định kéo tọt thắt lưng của cô, thì bất ngờ, cô hồi hồn, giãy giụa lên tiếng: “Triệt, ngừng lại, có người đến, là gia gia.”