Trong vòng mấy ngày toàn bộ trong ngoài hoành thành dưới sự sắp xếp của Giang Ngọc đã một lưới bắt hết dư đảng của Vệ gia, đồng thời cũng trấn an, ổn định dân tâm.

Thời gian ngắn ngủi mấy ngày, phò mã gia trẻ tuổi lại có thể chuyển bại thành thắng diệt trừ loạn đảng, triều đình trên dưới chúng đại thần đều cảm thấy tín phục trước năng lực của Giang Ngọc, cam nguyện quy phục!

...

Tuyết càng lúc càng lớn, trong hoành thành đã bị bao phủ thành một mảnh trắng xoá...

Đêm khuya, Giang Ngọc thân khoác tuyết y cùng Giang Trí Viễn yên lặng ngồi trong hoàng cung uống trà Phổ Nhỉ, nơi biệt viện của lãnh cung âm hàn, giam giữ chính là yêu cả vương triều thống hận chửi bới - Vệ Tử Yên.

Thật ra dựa theo ý tứ của chúng đại thần, Vệ hậu hẳn là sớm bị xử tử, nhưng nhờ có Giang Ngọc hao hết lời nói, vắt hết tâm lực, nói rõ một số lợi hại nếu giữ lại Vệ hậu, chúng đại thần mới nể mặt Giang Ngọc, lòng không cam tình không nguyện mà đồng ý chờ xử lý sao.


Nói đến cũng phải, những thần tử còn lại hiện nay đều từng bị Vệ gia xem như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, mặc cho là ai cũng sợ Vệ thị sẽ Đông Sơn tái khởi, nếu như vậy, những người đã từng đối địch bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

...

Trước cửa một căn phòng cũ nát ở lãnh cung, Giang Ngọc nâng tay nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong là một mảnh hôn ám, Giang Ngọc chậm rãi tiến vào, ngưng thần quan vọng....

" Lãnh cung" - quả thật là danh xứng với thực, nhiệt độ trong phòng gần như không kém gì bên ngoài, bốn vách tường treo đầy mạn nhện, phủ đầy bụi bậm.

Một tiếng ho nhẹ, dẫn đến Giang Ngọc nhíu mày nhìn lại, trên chiếc giường cũ nát đang ngồi một nữ tử thân mặc tố ý, mượn một chút ánh sáng yếu ớt đang thiêu thứ gì đó.

Nữ tử tựa hồ cũng nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại, thấy người đến, ánh mắt có chút hoảng hốt, liền vội vàng buông việc trong tay, đứng dậy hoảng loạn bước xuống, quỳ gối bên chân Giang Ngọc suy yếu hành lễ: "Tội thần Vệ Tử Yên tham kiến phò mã gia!"


Lại một trận ho nhẹ, thân thể nữ tử run lên, vừa ngẩng đầu liền ngất đi. Giang Ngọc thấy tình cảnh này vội vàng bước đến đỡ lấy của suy yếu sắp ngất, gấp giọng gọi: "Tử Yên! Tử Yên..."

Gió lạnh thổi vào, vật vừa rồi nữ tử vẫn thắp đèn thêu lên từ trên giường yên lặng trượt xuống, ngưng thần nhìn kỹ, là một kiện y phục tinh xảo khả ái dành cho hài tử..

....

Lãnh cung băng lãnh như ngoài trời, lúc này lại phá lệ khác thường.

Tiểu cung nữ đang ở phòng trong đốt noãn lô, cẩn thận quét tước,  trong phòng đèn đuốc sáng trưng, dị thường ấm áp.

Giang Ngọc ngồi bên giường lẳng lặng quan vọng nữ tử đang mê man, chỉ mấy ngày dĩ nhiên đã tiều tụy đi rất nhiều, nàng chưa bao giờ giống như những người khác như nhau nàng ấy là một yêu phi mị hoặc quân vương, là tội nhân thiên cổ gây họa triều cương. Trái lại cảm thấy nàng ấy chỉ là một nữ tử, là một người không thể tử chủ được nhân sinh của bản thân, từ nhỏ đã bị xem như công cụ mà lợi dụng, vừa đáng thương vừa vô tội.


Giang Ngọc đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhìn qua tựa hồ có một tia hồng nhuận, trăm mối cảm xúc ngỗn ngang.

....

Vệ Tử Yên dần dần có một chút tri giác, chậm rãi mở đôi mắt, mờ mịt suy yếu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt là dung mạo quen thuộc trong mộng, liền yếu ớt lẩm bẩm: "Lại là mông, lại là mộng...." Nói xong liền nhắm mắt quay đầu, muốn tiếp tục ngủ.

Giang Ngọc thấy Vệ Tử Yên mở mắt lẩm bẩm, kinh hỉ vạn phần, liền bắt lấy hai tay Vệ Tử Yên vội vàng nói: "Không phải nằm mơ, không phải nằm mơ, nàng cuối cùng tỉnh rồi, thật khiến ta lo lắng! Có muốn uống nước hay không? Nàng cảm thấy khó chịu chỗ nào? Ta gọi ngự y đến cho nàng!"

Giang Ngọc nói xong vừa định đứng dậy, nhưng hai tay người kia lại nắm chặt vạt áo của nàng, Giang Ngọc quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy? Nàng muốn thế nào?"
Vệ Tử Yên khẽ lắc đầu, tựa hồ thanh tỉnh một chút, hư nhược nói: "Không nên đi, cầu nàng không nên đi, chỉ cần ở chỗ này cùng ta là tốt rồi...."

Giang Ngọc sửng sốt một chút, gật đầu cười nói: "Được, ta không đi, cùng nàng!" Nói xong, lại ngẩng đầu hạ lệnh cho cung nhân ở bên cạnh: "Các ngươi lui xuống phía dưới trước đi, nấu một ít cháo mang đến đây!"

Cung nhân lĩnh mệnh, cúi đầu lui ra.

Giang Ngọc chậm rãi ôm lấy Vệ Tử Yên, để nàng có thể dựa vào đầu giường thoải mái ngồi một hồ, sau đó lại thương tiếc hỏi: "Nếu tự biết tình huống thân thể của nàng, sao không sớm nói cho ta biết?"

Vệ Tử Yên nghiêng mặt nhìn về phía Giang Ngọc, hồi lâu mới thanh tỉnh một ít, điều chỉnh tâm tư hỗn loạn, vội vàng muốn đứng dậy né tránh, rồi lại bị Giang Ngọc ấn vào trong lòng, nói: "Ngồi yên đừng lộn xộn, cẩn thận lại động thai khí!"
Vệ Tử Yên sắc mặt đỏ bừng, có chút thở dốc: "Nàng, nàng cũng đã biết?"

Giang Ngọc mỉm cười, gật đầu nói: "Đã biết, sau khi nàng ngất đi, ta gọi ngự y đến đây chẩn mạch cho nàng thì đã biết, hắn là huyết mạch của tiên đế Nam Triều ta...."

" Không, không phải!" Vệ Tử Yên tâm tình có chút kích động, run rẩy nói: "Hắn chỉ là hài tử của ta, ta chỉ muốn hắn làm một bách tính bình thường, không nên để hắn sinh trưởng ở nơi hiểm ác đáng sợ này nữa, cầu xin nàng, cầu xin nàng đừng cho người khác biết, ta, ta chỉ cần hắn bình an ra đời là tốt rồi! Ta sẽ không để hắn đi tranh ngôi vị đế vương gì! Nhất định sẽ không!"

Giang Ngọc nhìn ra Vệ Tử Yên khủng hoảng, biết nàng ấy đang sợ cái gì, Giang Ngọc nâng tay vuốt một lũ tóc bên tai Vệ Tử Yên, trấn an nói: "Không phải sợ, ta sẽ không để cho người khác thương tổn đến nàng và hài tử, cũng tuyệt không có người nào dạm tổn hại đến nàng! Nàng yên tâm, nàng chỉ cần ở chỗ này an tâm dưỡng thai là tốt rồi! Chuyện tương lai, tương lai lại nói!"
Vệ Tử Yên bất an cúi đầu, đưa tay vuốt ve tiểu phúc còn chưa nhô lên của mình, nói: "Ta biết tình cảnh của bản thân, ta không muốn khiến nàng khó xử, chỉ cần, chỉ cần có thể để ta sinh hạ hài tử trong bụng, để ta có thể nhìn hài tử một lần, Vệ Tử Yên nếu chết cũng không hối tiếc nữa...."

Nhìn thần sắc ảm đạm của Vệ Tử Yên, trong lòng Giang Ngọc cảm thấy cực kỳ khó chịu, nàng khẽ nắm lấy bàn tay Vệ Tử Yên đang xoa bụng, ánh mắt kiên định nói: "Được rồi, tất cả đều có ta, nàng không thể suy nghĩ lung tung..."

Hơn mười cung nhân theo mệnh lệnh của tổng quản vội vàng dâng lên mấy món cháo cùng điểm tâm tinh xảo đến bên giường Vệ Tử Yên.

Vệ Tử Yên quay đầu nhìn bạch y tuấn nhân đang ôm lấy nàng, loại đãi ngộ này so với tình cảnh mấy ngày trước đây chênh lệch một trời một vực, trong lòng nàng rõ ràng tất cả đều là bởi vì ai mới có thể chuyển biến như vậy.
Nàng vốn tưởng rằng tuấn diện lang quân này sẽ giống như tất cả những nam nhân khác, để có được tất cả, sẽ đem yêu cả thiên hạ thống hận như nàng diễu phố thị chúng, lăng nhục đến chết, thật không ngờ, nàng ấy sẽ đối đãi nàng như thế, lẽ nào người này thực sự không sợ sẽ hại đến bản thân sao? Sẽ không dùng nàng xem như công cụ? Hay là có mục đích gì khác?

Giang Ngọc bưng chén cháo, thổi nhẹ chốt lát, ôm lấy Vệ Tử Yên nghi hoặc bất an, ngôn ngôn mềm giọng khuyên nhủ nữ tử đang suy yếu bất an..

Nàng không sợ cái gì, hơn nữa cái gì cũng không phải, đều là nữ tử, nàng càng nhiều là đồng tình cùng thương tiếc.

Từ xưa đến nay số phận của nữ nhân đều là dựa vào nam nhân, nếu như nam nhân của nàng ngã xuống, như vậy nữ nhân sẽ dần dần bị người quên lãng hoặc là lần nữa tứ cố vô thân, giống như ba nghìn phi thần trong hậu cung của tiên đế lúc này, cũng đều là đang hoảng loạn cầu khẩn, không biết tương lai các nàng các nàng sẽ như thế nào?
...