Tối đó Trần Thanh Xuyên đưa Mạc Tiểu Vũ đến Đại Minh Thánh Thiện.
Nhìn thấy xe đỗ trước cửa khách sạn, Mạc Tiểu Vũ thầm thấy xấu hổ lẫn hoang mang, Trần Thanh Xuyên trực tiếp quá vậy?
Nhưng rõ ràng là cô ta đã nghĩ nhiều, Trần Thanh Xuyên không phải loại người mà cô ta nghĩ: "Mai tôi sẽ đi cùng với cô, tối nay cô ở đây là được."
Nhìn khách sạn được trang hoàng tráng lệ, Mạc Tiểu Vũ có hơi bất ngờ, cô ta chưa đến nơi như thế này bao giờ!
Trùng hợp lúc này Triệu Hồng Vũ đi từ khách sạn ra, bắt gặp hai người Trần Thanh Xuyên và Mạc Tiểu Vũ.
Một cô gái rất đẹp, đến mức làm người khác trầm trồ, cũng rất đơn giản, Triệu Hồng Vũ có hơi ngưỡng mộ, vì cô ấy cũng không còn trẻ nữa.
Nhưng cái đẹp của cô ấy chưa bao giờ thua bất kỳ người phụ nữ nào, vừa uyển chuyển vừa thanh lịch mà chủ động đưa tay về phía Mạc Tiểu Vũ, đồng thời cũng giới thiệu về bản thân mình.

Không cần đến thân phận phó chủ tịch, chỉ riêng khí chất thanh lịch này cũng đủ làm Mạc Tiểu Vũ thấy mình không bằng ai.
Triệu Hồng Vũ thầm thấy đắc chí với kết quả này.
"Chị Hồng Vũ, chị sắp xếp người dắt cô ấy đi thăm thú chỗ này đi, tôi về phòng trước."
Trần Thanh Xuyên chào hỏi xong thì chuẩn bị rời đi, nhưng Triệu Hồng Vũ nói với anh: "Cặp người yêu cô cậu không ở chung à?"
Trần Thanh Xuyên trợn ngược mắt nhìn cô ấy, lười cả giải thích mà vào thang máy.

Mạc Tiểu Vũ ngại vô cùng: "Hai chúng tôi không phải người yêu, chỉ là, chỉ là bạn bè bình thường..."
Triệu Hồng Vũ cười, cô ấy thích đáp án này, cũng thích sự đơn thuần ngại ngùng này của Mạc Tiểu Vũ.
Thế là cô ấy cũng không sắp xếp ai khác, tự đưa Mạc Tiểu Vũ đi tham quan khách sạn...
Sáng ngày hôm sau, Trần Thanh Xuyên xin nghỉ ở công ty, lái xe đưa Mạc Tiểu Vũ đến nơi diễn ra vòng loại.
Đó là quảng trường của một công viên, không nói là biển người nhưng cũng không kém hơn, ít nhiều cũng là một chương trình khá nổi.
Trần Thanh Xuyên đưa Mạc Tiểu Vũ đến khu đợi ở hậu trường chờ biểu diễn, sau đó tự mình ra làm diễn viên quần chúng.
Không thể không nói rằng, vòng loại của chương trình này vẫn khá đáng tin, vốn Trần Thanh Xuyên còn tưởng sẽ có mấy kiểu gào khóc cơ, không ngờ ai nấy lên hát đều hát tốt hết, trình độ có cao thấp, nhưng không đến nỗi hát lạc tông lạc điệu.
Trên sân khấu bây giờ là một người trung niên có để râu, trên mặt là vết hằn của năm tháng.

Ông ta hát bài "Sống như hoa mùa hạ" một cách xé tim gan, thế mà cũng mang lại cảm giác đặc biệt, rất tốt, nghe tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh là hiểu.
Sau đó là một cô gái lên sân khấu, tên rất đặc biệt: Đệ Ngũ Danh (hạng 5).
Hoàn toàn không phải đến phá đám gì, Trần Thanh Xuyên rất rõ Đệ Ngũ là một họ phức, Danh là tên của cô ấy.
Đệ Ngũ Danh lên sân khấu hát "Cao nguyên Tây Tạng", giọng ca sáng, vang, chất giọng trong trẻo, cũng không tệ, ngoài việc không hát lên nốt cao được thì cũng không có lỗi gì.

Nhưng tin rằng bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cô ấy bị loại, bởi vì tinh túy cả bài hát đều ở phần nốt cao, không bắt được tinh túy này mà hát sai mất thì chắc chắn không vào được.
Sau Đệ Ngũ Danh là Mạc Tiểu Vũ.
Vác cây ghita lên, Mạc Tiểu Vũ hát "Ước định", đây là một bài hát đã cũ, nhưng cũng thuộc hàng kinh điển, sự dịu dàng níu kéo đều được giọng hát của cô ta diễn đạt đến tận cùng, cả giám khảo ở hiện trường cũng đắm chìm trong đó.
Sau khi hát xong, giám khảo đứng dậy vỗ tay, có thể thấy được sự công nhận cho Mạc Tiểu Vũ và bài hát này.
Khi Mạc Tiểu Vũ bước xuống từ sân khấu, Trần Thanh Xuyên cũng high-five với cô ta, chúc mừng cô ta đã biểu diễn xong bài hát.
"Tôi thấy lần này cô đạt hạng nhất chắc luôn, không ai giành lại đâu."
Trần Thanh Xuyên nói xong, Mạc Tiểu Vũ ngạc nhiên: "Tôi nói rồi mà, vòng loại không có xếp hạng..."
"Tôi nói quán quân của mùa này."
Trần Thanh Xuyên nói vậy lại làm Mạc Tiểu Vũ thấy ngại, bèn vội vàng khua tay nói không thể nào, chương trình còn nhiều nhân tài lắm, có rất nhiều người có thực lực ở đây, thậm chí còn có đàn anh đàn chị trong giới ca hát nữa.


Nhưng với việc vào vòng trong của vòng loại, cô ta vẫn có phần chắc trong tay, dù gì nhìn hiện trường cũng rõ, bài của cô ta gây hiệu ứng mạnh mẽ nhất.
Buổi tuyển chọn kéo dài từ sáng tới hơn ba giờ chiều, cuối cùng kết thức vào lúc gần bốn giờ.
Kết thúc tuyển chọn, MC lên sân khấu đọc tên, đọc tên ai thì người đó lên sân khấu nhận giấy vào vòng trong.
Tên ai được xướng lên, tiếng la hét cũng không ngừng vang lên.
Mạc Tiểu Vũ thầm khuyên chính mình, đến khi tên mình được đọc lên, tuyệt đối không được làm gì mất mặt, không được!
Chỉ là đọc hết một lúc lâu, MC cũng không đọc tên Mạc Tiểu Vũ, điều này làm cô ta rất lấy làm lạ.
Trần Thanh Xuyên nói: "Không sao đâu, càng là ca sĩ tốt thì càng được xếp ra sau, như thế mới đem lại cảm giác chờ đợi cho khán giả, giống như minh tinh nổi tiếng ở đêm hội vậy đó, nếu hát xong đi mất vào mở màn thì còn lại chỉ là ca sĩ bình thường, làm gì còn ai thích xem?"
Mạc Tiểu Vũ thấy cũng đúng, thế là cũng bình tĩnh lại đợi được gọi tên.
Cho đến tấm vé vào vòng trong cuối cùng, MC mở tờ giấy ra...
"Người may mắn cuối cùng sẽ là ai đây...!Đệ Ngũ Danh, chúng ta cùng chúc mừng Đệ Ngũ Danh nào!"
MC vỗ tay rất nhiệt tình, hy vọng có thể làm sôi nổi hiện trường, mọi người cũng sôi nổi, cũng vỗ tay theo, nhưng khi họ nhìn thấy Đệ Ngũ Danh là cô gái không hát được nốt cao của bài Cao nguyên Tây Tạng, lập tức dừng lại rồi bắt đầu bất bình.
"Các người đùa à? Tự chọn bài mà không hát được cả nốt cao, lỗi rõ ràng như thế mà cũng qua được á?”
"Còn nữa, cô gái hát bài Ước định ban nãy đâu, cô ấy hát hay vậy, ai cũng thích, tại sao cô ấy không qua?"
Câu hỏi của người này nhận được sự tán đồng của mọi người, ai nấy hùa theo, hy vọng MC cho một câu trả lời.
MC cũng trả lời, anh ta cầm micro nói: "Vòng loại lần này đã kết thúc, cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại sau!"
Anh ta thành công lơ đẹp yêu cầu của quần chúng, điều này làm mọi người càng bực mình hơn.
"Tạm biệt, tạm biệt cái đầu anh chứ tạm biệt, chẳng trách người ta bảo có sắp đặt hết, hóa ra là thật!"
"Dẹp đi, tạm biệt cái khỉ gì, ai muốn gặp lại ngữ như mày, bố mày không xem chương trình này nữa, cút hết đi!"

"Rác rưởi, tôi đã quay video đăng lên mạng rồi, mọi người cũng tự hiểu hết..."
Mặc cho người ta nói thế nào, nhân viên lẫn MC đều chỉ quan tâm dọn đồ ra về, mặc kệ, dù gì cũng kết thúc rồi.
Mạc Tiểu Vũ lưng đeo ghita, đứng ngơ ngác tại chỗ.
Thế nào đi nữa cô ta cũng không ngờ mình không lọt nổi vào vòng trong, tại sao vậy?
Màu giọng, kĩ năng, năng lực, tình cảm, cái gì cô ta cũng có, thậm chí còn nhận được sự cổ vũ nhiệt liệt nhất cả hiện trường, thế nhưng vẫn không thông qua, không bằng cả Đệ Ngũ Danh không lên được nốt cao kia nữa, tại sao?
Mạc Tiểu Vũ nghĩ không thông, lúc này Đệ Ngũ Danh đã cầm được giấy thông qua bỗng đắc chí bước lại gần Mạc Tiểu Vũ.
"Sao vậy, biết hát thì hay lắm à? Đừng ngây thơ nữa cô nhóc, tầm này có là chương trình gì, năng lực là thứ yếu thôi, biết làm việc mới quan trọng.

Cô hát hay hơn nữa cũng có ích gì, cô vào vòng trong được không? Không hề!"
"Nhưng tôi thì có, hơn nữa rất đơn giản, chỉ cần một bao lì xì năm nghìn tệ là được."
"Sao nào, có phải trong lòng khó chịu lắm không?"
"Ha, có tức thì cũng chỉ trợn mắt nhìn tôi thôi, chúng ta gặp lại nhau qua một cái màn hình TV nhé, tạm biệt!".