Cách làm của nhà họ Thẩm cũng không làm cho trong lòng của Lâm Chi Diêu nổi lên quá nhiều gợn sóng, bởi vì sự thật vẫn còn nằm ở đó, đêm hôm qua anh và Thẩm Nhược Tuyết gặp nhau vốn dĩ chính là muốn đánh vào trong mặt của nhà họ Thẩm. Lúc đầu trong lòng của anh đang suy nghĩ có cần phải để cho nhà họ Thẩm khó coi hơn một chút nữa không, nhưng mà không đợi anh sắp xếp người đi làm thì nhà họ Thẩm đã tự mình nhảy ra bên ngoài, nếu như nhà họ Thẩm đã thích tìm đường chết như vậy, thế thì Lâm Chi Diêu cần gì phải làm cho người ta thấy thất vọng?

Cho nên đến buổi trưa nay thành phố Nam Giang đều đang ngó chừng tập đoàn Cửu Châu, thậm chí là còn có cả trăm phóng viên ngồi chờ ở cổng tổng bộ tập đoàn Cửu Châu, nhưng mà từ đầu đến cuối tập đoàn Cửu Châu đều không truyền ra bất cứ tin tức gì, dường như là chấp nhận việc này...

Oanh... Đến hai ba giờ chiều, nhóm phóng viên ở dưới cửa tập đoàn Cửu Châu cũng đã đưa ra xác định, tập đoàn Cửu Châu sẽ không tuyên bố cái gì hết, thái độ im lặng của tập đoàn Cửu Châu đã hoàn toàn xác nhận lời đồn vào tối ngày hôm qua. Trong lúc nhất thời Thẩm Nhược Tuyết bị phương tiện truyền thông ở thành phố Nam Giang xác định vững vàng ngồi vào ghế bạn gái của chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, trong lúc nhất thời tiếng vang của nhà họ Thẩm ngập trời.


Bà cụ Thẩm ở trong phòng khách nhà họ Thẩm, cả đám người nhà họ Thẩm đều đang có mặt ở đây, bao gồm cả Thẩm Vu Ân và Thẩm Chấn Hoa, Thẩm Nhược Tuyết với cách ăn mặc vô cùng xinh đẹp cũng yên tĩnh ở trên ghế sofa, cặp đùi thon dài bắt chéo lại với nhau, trong tay bưng một ly trà không nói lời nào nhưng mà trong lòng lại vô cùng căng thẳng.

Thẩm Vu Ân và Thẩm Nhất Bân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đã nhìn thấy được sự nghi ngờ trong mắt của đối phương, chẳng lẽ là do bọn họ đã đoán sai rồi à? Dù sao thì trong suy đoán của bọn họ, chủ tịch chân chính của tập đoàn Cửu Châu chính là Lâm Chi Diêu, nhưng mà tối ngày hôm qua Thẩm Nhược Tuyết là có chuyện gì xảy ra? Những tin tức nổi bật ở bên ngoài là có chuyện gì, cho nên trong lúc nhất thời Thẩm Vu Ân và Thẩm Nhất Bân đã hoàn toàn mê man, nhìn nụ cười đắc ý trên gương mặt của Thẩm Chấn Hoa và bà cụ Thẩm, hai người bọn họ đều cúi đầu, hiện tại dù sao Thẩm Vu Ân đã mất đi quyền khống chế nhà họ Thẩm.

“Chị... Chị, tin tức tốt tin tức tốt, mọi người mau nhìn đi, tập đoàn Cửu Châu không tuyên bố gì hết, hơn nữa còn có một nhân viên cấp cao của tập đoàn Cửu Châu biểu thị thừa nhận chuyện này, nói cách khác chủ tịch bá đạo đó thật sự thích chị rồi. Hahaha, chị ơi, sau này em gái dựa vào chị đó nha...” Trong lúc đám người của nhà họ Thẩm đang lo lắng chờ đợi, Thẩm Vũ Nặc với cách ăn mặc của một cô gái hư đốn đột nhiên chạy vào bên trong, lớn tiếng cười nói với Thẩm Nhược Tuyết.

Ong... Trong lòng Thẩm Nhược Tuyết gợn sóng ngập trời, cô ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm nay từng giây từng phút đối với cô ta mà nói vô cùng giày vò, trong lòng của cô ta vẫn luôn sợ hãi và luôn thấp thỏm, dù sao thì đêm qua cô ta với người đàn ông bá đạo ấy cũng chỉ gặp nhau có một lần mà thôi, cô ta còn làm ra hành động xấu hổ với yêu cầu của đối phương, trong lòng của cô ta vô cùng chắc chắn đối phương có hứng thú với mình. Nhưng mà muốn nói đối phương thích cô ta hay không, điểm đó trong lòng của cô ta cũng không chắc cho lắm, bây giờ sau khi nghe thấy lời nói của Thẩm Vũ Nặc, trong lòng của cô ta rốt cuộc cũng đã có thể nhẹ nhõm hơn rồi.

“Tốt lắm! Hahaha, ba biết là con gái của Thẩm Chấn Hoa tuyệt đối là người giỏi nhất! Nhược Tuyết giỏi lắm! Lần này không chỉ cứu được nhà họ Thẩm chúng ta, hơn nữa tuyệt đối còn một mũi tên bay lên tận trời, tôi thật sự muốn xem xem sau này ở thành phố Nam Giang còn có ai dám xem thường chúng ta nữa hay không.” Thẩm Chấn Hoa bỗng nhiên vỗ bàn một cái, đứng phắt dậy, vẻ kích động trên mặt căn bản cũng không thể che dấu một chút nào.

“Ừm, Nhược Tuyết giỏi lắm, rốt cuộc sau này Nam Giang cũng đã có chỗ đứng cho nhà họ Thẩm chúng ta rồi.” Bà cụ Thẩm thành thục nhẹ gật đầu, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.

Thẩm Vu Ân nhìn Thẩm Chấn Hoa một chút rồi lại nhìn bà cụ Thẩm một chút, theo bản năng ông ta cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nhưng mà bây giờ dưới tình huống này ông ta biết là mình có nói cái gì cũng phí công mà thôi. Ông ta nghiêm túc suy nghĩ nhớ lại những suy đoán ở trong lòng của ông ta, lại thêm tin tức Thẩm Nhất Bân mang đến cho ông ta, trong lòng của ông ta vẫn luôn có suy nghĩ Lâm Chi Diêu mới chính là chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu.


Thẩm Chấn Hoa nhìn thấy bộ dạng cứ nói rồi lại thôi cùng với sắc mặt đang nhíu chặt lại của Thẩm Vu Ân, lập tức không vui nói với Thẩm Vu Ân: “Anh cả à, anh có việc gì muốn nói à? Ha ha, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi, chỉ chờ ba ngày sau nữa nhà họ Thẩm của chúng ta đã hoàn toàn bay lên tận trời, sao thấy sắc mặt của anh như có vẻ là không vui vậy chứ?”

Bà cụ Thẩm nghe nói như vậy thì cũng nhìn thoáng qua Thẩm Vu Ân, lúc bà ta nhìn thấy gương mặt đen thui của Thẩm Vu Ân, bà ta lập tức không vui vẻ. Ngày hôm nay ai nấy cũng đều hào hứng, Thẩm Vu Ân lại bày ra một gương mặt thối cho ai nhìn vậy chứ? Bà cụ Thẩm hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Vu Ân một cái rồi nói: “Vu Ân à, con sao vậy, có lời gì thì cứ nói đi.”

Thẩm Vu Ân hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Mẹ, chú hai, con vẫn cảm thấy chuyện này có lẽ là không đơn giản như vậy đâu, hiện tại còn không phải là lúc mà chúng ta lên vui mừng, mấy ngày nay con mong là nhà họ Thẩm chúng ta vẫn nên khiêm tốn hơn một chút, ba ngày sau rồi lại nói nữa có được không?”

Hừ! Sắc mặt của bà cụ Thẩm lại càng không vui hơn nữa, bà ta hừ lạnh một tiếng, còn Thẩm Chấn Hoa thì cười lạnh nói với Thẩm Vu Ân: “Haha, anh cả, anh có ý gì vậy chứ? Có phải là anh cảm thấy em đã chiếm mất quyền khống chế của anh cho nên trong lòng của anh cảm thấy khó chịu, hay là nói hiện tại Nhược Tuyết mạnh hơn Nhất Bân, trong lòng của anh có khúc mắc?”

“Bác cả... Bác yên tâm đi, cháu tuyệt đối sẽ không tranh giành tài sản với anh Nhất Bân đâu... Sau này nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ do anh Nhất Bân kế thừa, bác đừng suy nghĩ nhiều mà, chúng ta vẫn là người một nhà..." Thẩm Nhược Tuyết nhìn Thẩm Vu Ân thật lâu, mặc dù là giọng nói của cô ta rất bình thản, bề ngoài cũng cho Thẩm Vu Ân đủ mặt mũi, nhưng mà thần thái của cô ta lại cao cao tại thượng.

“Ặc, Chấn Hoa, Nhược Tuyết, tôi thật sự không phải có ý đó đâu, tôi..." Thẩm Vu Ân nhanh chóng khoác tay giải thích.

“Hừ! Con ngậm cái miệng lại cho mẹ, ngày hôm nay hiếm khi mới có thể vui vẻ được một lần, vậy mà con lại gây chuyện, con còn là người của nhà họ Thẩm nữa à? Không phải là con muốn làm mẹ tức đến chết đó chứ? Con đi ra ngoài cho mẹ! Lúc nhà họ Thẩm đang gặp nguy hiểm lại không thấy con ra mặt, hiện tại vất vả lắm nhà họ Thẩm mới có thể khởi sắc, bắt lấy cơ hội, con lại xuất hiện, đứng đó nói chuyện không thấy đâu, con là con trai trưởng của nhà họ Thẩm đó, con cảm thấy để một đứa con gái như Nhược Tuyết ra ngoài bôn ba, con không thấy là mình mất mặt à? Con đi ra ngoài cho mẹ, hiện tại mẹ không muốn nhìn thấy con đâu!” Bà cụ Thẩm trực tiếp đứng dậy phất tay đánh gãy lời của Thẩm Vu Ân, bây giờ thái độ của Thẩm Vu Ân vô cùng khó chịu.


“Bà nội ơi, bà đừng có tức giận mà, ba của cháu không phải có ý đó đâu, ông ấy..." Thẩm Nhất Bân thấy bà của mình bị mắng, nhanh chóng đứng dậy giải thích.

Nhưng mà anh ta còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Vu Ân ở bên cạnh kéo cổ tay, Thẩm Vu Ân lắc đầu với anh ta, sau đó lôi kéo anh ta đi ra bên ngoài.

Hơn nữa lúc Thẩm Vu Ân và Thẩm Nhất Bân đi đến cửa, bọn họ nghe thấy một đống người ở trong phòng vây quanh Thẩm Nhược Tuyết lấy lòng đủ thứ.

Giờ phút này địa vị của Thẩm Nhược Tuyết đã hoàn toàn đạt đến đỉnh phong ở nhà họ Thẩm, hưởng thụ vinh quang tối cao.