Edit: cầm thú
Vốn dĩ lợi dụng kim cài áo học bá để học tập tri thức căn bản, đọc qua vô số bút ký của Lăng Xuyên, Lăng Hiểu tưởng bản thân đã gom đủ tri thức, đủ khả năng để chỉ dạy học sinh năm nhất.
Nhưng mà.
Mới tiết đầu tiên, liền gặp phải ca khó rồi.
Lăng Hiểu: Mị cảm thấy mị bị lật xe rồi.
Bạch Trăn: Nắm chặt tay lái, ổn định! Vấn đề không lớn!
Lăng Hiểu:...
Cướp lời thoại của ta?
Mấy phút sau, Mạc Thiên Kiều đã diễn xong võ kỹ của mình, chậm rãi thu thế, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Lăng Hiểu.
Lúc này, trong phòng học yên tĩnh không chút tiếng động, mọi người bị võ kỹ của Mạc Thiên Kiều làm rung động rồi.
Mặc dù không biết là võ kỹ gì, xem cấp độ, chắc chắn phẩm chất khá cao, nhưng võ kỹ này có chút quỷ dị, trong đó hỗn loạn khí tức chết chóc, thật sự là rất nghiêm trọng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Cô Lăng, xin chỉ giáo!"
Mạc Thiên Kiều chậm rãi mở miệng, bình tĩnh nhìn Lăng Hiểu.
Hiện tại hắn nắm giữ võ kỹ cực mạnh, nhưng lâu dài chưa thể đột phá, cho nên tu vi của Mạc Thiên Kiều cũng không thể thăng cấp.
Lăng Hiểu:...
"Ách."
Lăng Hiểu đang muốn mở miệng, đột nhiên bên tai vang lên tiếng chuông tan học.
"Tan học rồi."
Lăng Hiểu không chút do dự nhẹ nhàng nói:
Chúng học sinh:...
Cô ơi, thao tác thế này, có thể làm được sao?
"Cô..." Mạc Thiên Kiều vẻ mặt lo lắng, muốn gọi Lăng Hiểu lại.
"Sau khi tan học đừng đi."
Lăng Hiểu quay đầu nhìn Mạc Thiên Kiều: "Vào trong rừng sau sân thể dục chờ cô, cô sẽ đích thân chỉ điểm cho em."
Lăng Hiểu nói xong, không chút do dự rời đi.
Duy trì!
Nhất định phải duy trì được vẻ cao cả của giáo viên, vạn lần đừng để hắn nhìn ra bản thân không hiểu gì hết.
Bước chân trầm tĩnh, Lăng Hiểu cầm giáo trình rời khỏi lớp một năm nhất, đi ra ngoài thật xa, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cũng may chuông tan học đến đúng lúc, nếu không sẽ lật xe tại hiện trường luôn rồi.
"Hiện tại ngươi định làm thế nào?"
Giọng nói Bạch Trăn có chút vui vẻ khi nhìn thấy Lăng Hiểu gặp nạn vang lên trong đầu Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu có chút hối hận.
Vốn tưởng hôm nay chính là thời điểm huy hoàng của bản thân, cố ý mang Bạch Trăn bên cạnh, định để hắn thưởng thức khen ngợi cô một phen.
Kết quả...
Lật xe rồi.
"Võ kỹ của Mạc Thiên Kiều rất đặc biệt, trong bút ký của anh trai ta không có ghi chép gì, tất nhiên, cũng có thể là do ta chưa đọc hết." Lăng Hiểu thở ra, kim cài áo học bá đang trong thời gian làm lạnh, một tháng này không thể nào lại đi đọc sách được, xem ra bản thân chỉ có thể dựa vào trí tuệ của chính mình, đi đường tắt thôi.
Bạch Trăn:...
Trí tuệ?
Ngươi có sao?
Lăng Hiểu: Khinh thường ai vậy? Chỉ số thông minh của mị là 115 nha!
Bạch Trăn: Chỉ số thông minh chỉ là con số, với trình độ này của ngươi, chắc chỉ thông minh hơn người bình thường một chút, hình như ta quên nói với ngươi, chỉ số thông minh của NPC cao cấp trung bình là 135! Ngươi kéo điểm của mọi người xuống thấp rồi!
Lăng Hiểu:...
Chẳng trách chỉ số thông minh của ta thuộc loại trí nhớ siêu phàm, hóa ra NPC cao cấp khác đều là yêu nghiệt?
Lăng Hiểu thở dài.
"Thế nào tự ti rồi sao?"
Giọng nói Bạch Trăn lại vang lên trong đầu Lăng Hiểu.
"Không, thật ra là ta cảm thấy rất nhẹ nhõm."
Lăng Hiểu bỗng nhiên cười gian xảo: "Bạch Trăn, chỉ số thông minh của ngươi thế nào? Cao hơn 135 không? Hiện tại ta giao cho ngươi một cái nhiệm vụ, giúp ta tìm chỗ khiếm khuyết của Mạc Thiên Kiều, đừng nói ngươi tìm không thấy, nếu như tìm không thấy, ngươi rất có lỗi với chỉ số thông minh của mình đó!"
Bạch Trăn: Ta xxx
Lăng Hiểu, ngươi cần mặt mũi không?
Lăng Hiểu: Ta chỉ biết chỉ số thông minh của ta thấp, ngươi thông minh hơn, loại chuyện phiền phức này, tất nhiên cần người IQ cao đi làm, dù sao, ta chỉ là một tuyển thủ cơ bắp, không phải thể loại dùng IQ.
Cái thao tác này, không tật xấu này a!