CHƯƠNG 37: VẠN BẤT KHẢ GẢ
Editor: Luna Huang
“Vân vương gia thỉnh Mục đại thiếu gia đến nói thân, một đại nam nhân làm bà mối, còn thật thú vị, tỷ tỷ, ngươi cảm thấy có đúng hay không?” Bạch Lưu Ly tựa hồ không có chú ý tới phản ứng khác thường của Bạch Trân Châu, cười cười ngữ buồn vô cớ chi điều, “Khó có được ta biến thành bộ dáng này còn có người không ngại ta, tỷ tỷ ngươi nói, ta có muốn hay không đáp ứng cửa hôn sự này?”
“Không thể!” Bạch Trân Châu nhất thời kích động đến hai tay cố sức bóp hai tay của Bạch Lưu Ly, nhưng cũng lúc ấy nhận ra sự thất thố của mình, trong con ngươi bất khả tin tưởng cấp tốc bị lo lắng bao trùm, đổi lại thần sắc nhất phó vì thân nhân lo lắng, “Muội muội. Đây chính là Vân vương gia. Ngươi không phải là chưa từng nghe qua lời đồn ở đầu đường cuối ngõ, tỷ tỷ có thể nào cho ngươi gả cho Vân vương gia, không thể, trăm triệu lần không thể, như vậy để tỷ tỷ làm sao không để cha nương chết đi không thất vọng.”
Cha nương? Bạch Lưu Ly nghe Bạch Trân Châu thuận miệng đến không thể thuận miệng, tâm trạng hừ lạnh, nàng còn có thể thuận miệng gọi ra hai chữ này.

“Tỷ tỷ, đồn đãi chung quy là đồn đãi, huống hôm qua hắn không phải là ban ngày xuất hiện sao? Tỷ tỷ lúc đó chẳng phải nhìn thẳng hắn rồi sao? Nếu nói là đồn đãi là thật, ta ngươi hôm nay sao có thể hảo hảo ở chỗ này nói?” Bạch Lưu Ly hỏi chớp mắt, nhìn tay của Bạch Trân Châu cầm lấy song chưởng của nàng tái nhợt khẽ run, thật thật như là vì quan tâm nàng cực độ mà tâm hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp, ai nào biết đáy lòng nàng kỳ thực giấu tâm tư hoàn toàn không quan hệ, Bạch Lưu Ly một bên đưa tay cầm đưa tay cầm mở tay của Bạch Trân Châu, vừa nói, “Huống chi, ta gương mặt này chỉ sợ đời này đều không ai thèm lấy, khó có được Vân vương gia không ngại ta nguyện thú ta vi thê, ta nên cảm thấy may mắn mới phải, có thể nào tự dưng tin tưởng đồn đãi bên ngoài?”
“Muội muội là gia chủ của Bạch gia là ta, là ngoại sinh nữ đương kim thánh thượng thương yêu nhất, chỉ cần muội muội muốn gả, ai lại lo không ai thú?” Bạch Trân Châu bị Bạch Lưu Ly lấy tay ra lại một lần nữa giơ tay lên, cầm cổ tay của Bạch Lưu Ly, nhất phó dáng dấp tận tình lo lắng, rất sợ Bạch Lưu Ly thực sự một luẩn quẩn trong lòng hôn sự của Vân vương phủ, như một mẫu thân ngắm nữ thành phượng một dạng nắm chặt tay của Bạch Lưu Ly không tha, “Mặc kệ đồn đãi bên ngoài là thật hay không, tỷ tỷ đều không đồng ý cửa hôn sự này, Lưu Ly muội muội, ngươi từ nhỏ đến lớn luôn luôn nghe lời của tỷ tỷ, lúc này chợt nghe tỷ tỷ khuyên một câu không được sao? Thiên hạ hảo nam nhi nhiều như vậy, ngươi cần gì phải thiên gả cho Vân vương gia không được?”
“Nghe lời của tỷ tỷ, ta liền có thể tìm được phu quân của ta sao?” Bạch Lưu Ly cách hắc sa thật mỏng trước mắt thủy mâu như ba quang dừng ở Bạch Trân Châu thấp giọng phản vấn, Bạch Lưu Ly lúc trước cũng là bởi vì quá tín nhiệm thân ái tỷ tỷ nèn mới có thể để bản thân chết không nhắm mắt, nàng dù cho nhìn không thấu toàn bộ nghĩ cách nội tâm của Bạch Trân Châu, nhưng không có ngu xuẩn sẽ tin tưởng nàng thật là đối với mình, nếu nàng thực sự đối tốt với Bạch Lưu Ly, hôm nay sẽ không có nàng một luồng du hồn của dị thế nhờ người sống lại, “Tỷ tỷ là thật đang vì ta suy nghĩ mà ngăn cản ta gả cho Vân vương gia sao?”
Mặc dù Bạch Trân Châu làm sao cực lực che giấu ý tưởng chân thật của nội tâm bản thân, ánh mắt hơi lắc lư vẫn là đem ngụy trang hoàn mỹ của nàng bán đứng, mặc dù chỉ là chỉ trong nhất thời, mặc dù bất luận kẻ nào cũng không có nhận thấy được, từ lâu luyện một đôi mắt chim ưng lợi hại như vậy Bạch Lưu Ly vẫn là chuẩn xác không có lầm bắt được dị dạng trong ánh mắt nàng, phản ứng của Bạch Trân Châu lặp đi lặp lại nhiều lần để trong lòng nàng suy đoán kết xuất, suy đoán của nàng, chỉ sợ không sai được.
“Muội muội, ta là tỷ tỷ của ngươi, tỷ tỷ nếu không phải thực sự suy nghĩ cho ngươi, tỷ tỷ còn có thể vì ai suy nghĩ…” Bạch Trân Châu nghe xong lời của Bạch Lưu Ly mang theo nghi vấn, trong tròng mắt xinh đẹp nhất thời hơi nước liên liên, “Lẽ nào muội muội không tin tỷ tỷ sao… Điều này làm cho tỷ tỷ không biết nên làm thế nào cho phải…”
Nha hoàn ở bên tuy rằng cúi đầu, nhưng vẫn là tinh tường nghe được đối thoại của hai người, nghe được mềm giọng bị thương của Bạch Trân Châu, trong lòng đều đang mắng Bạch Lưu Ly, đến Trân Châu tiểu thư tốt như vậy nàng cũng cũng hoài nghi, thực sự là chết không có gì đáng tiếc!
“Ta bất quá là tùy ý hỏi một câu, tỷ tỷ sao lại khóc? Tỷ tỷ là người làm từ nước sao sau này gả đi mới thật là để muội muội ta không yên lòng.” Thực sự là biết trang, thật tình thay nàng suy nghĩ, là thật tâm nghĩ làm sao lại một lần nữa đem nàng đưa vào địa ngục mới đúng, lập gia đình, có lẽ là một chủ ý tốt, càng là Bạch Trân Châu muốn thế nào, nàng lại càng không thể để cho nàng như thế đó, bất quá cũng phải nhìn nàng đến lúc đó đưa bọn họ đổi lại tất cả ác độc trên người nàng trả lại cho bọn hắn gấp bội lúc đó nàng có phải hay không còn lưu hữu một khẩu khí, đến lúc đó xác thực nàng có thể suy xét hứa cho nàng gả một nhà trong sạch.
Bạch Trân Châu quả nhiên như suy nghĩ trong lòng Bạch Lưu Ly, nghe nói nàng lập gia đình, lập tức mặt lộ vẻ đỏ ửng, thẹn thùng, cụp mắt, tức giận Bạch Lưu Ly một câu, “Muội muội chớ nháo tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không muốn lập gia đình, tỷ tỷ thầm nghĩ cả đời coi chừng Bạch gia.”
Mặt lộ vẻ ngượng ngùng Bạch Trân Châu đẹp đến rất khác biệt, thẳng có thể dùng tú sắc khả xan để hình dung, đến Bạch Lưu Ly nhất giới nữ nhân nhìn đều giác tâm thần nhộn nhạo, huống chi là nam nhân, cũng khó trách nam nhân đều nữ tử hợp thời mềm mại như vậy, bất quá đáng tiếc, nàng chung quy không phải là nam nhân, sẽ không săn sóc mỹ nhân, lại không biết thương hương tiếc ngọc, là thời gian tương kì bóp phấn thân toái cốt, nàng sẽ không chút do dự hạ thủ, chỉ bất quá bây giờ còn không phải lúc mà thôi.

“Thật không? Tỷ tỷ hiểu chuyện như thế, cha nương dưới tửu tuyền có hay không nên hối hận sinh ta nữ nhi này.” Bạch Lưu Ly nhàn nhạt cười, nói ra không biết là bao cách chức, nói chung để Bạch Trân Châu nét mặt lộ ra vài phần ý tứ hàm xúc bất minh xấu hổ.
Không muốn gả? Chỉ sợ không phải là không muốn gả, mà là thầm nghĩ gả nàng muốn gả cho người kia mà thôi.
Chỉ tiếc, Bạch Trân Châu đời này đã định trước đi không được bên người thân người nàng muốn gả, bởi vì nàng há có thể để Bạch Trân Châu như nguyện?
“Bạch gia hôm nay địa vị thua trước, nếu ta gả cho Vân vương gia, nhất định có thể đem địa vị của Bạch phủ trụ lại, không phải là rất tốt?”

“Muội muội, ngươi đây là muốn tỷ tỷ quỳ xuống cầu ngươi ngươi mới có thể nghe lời của tỷ tỷ sao?” Bạch Trân Châu vì khuyên không nghe mà mặt lộ vẻ lo lắng thống khổ, tận tình khuyên bảo đắc dẫn theo một chút vị đạo cầu xin, thực sự vì muội muội đều có thể trả bất cứ cái giá nào.

Bạch Lưu Ly trầm mặc không nói.
“Muội muội nếu thật muốn lấy hạnh phúc cả đời của bản thân để đổi địa vị của Bạch phủ ——” Bạch Trân Châu nhìn chằm chằm ánh mắt của Bạch Lưu Ly dưới mạn che mặt, phảng phất hạ quyết tâm cực lớn hàm răng cắn môi, mâu quang kiên định nói, “Vậy để tỷ tỷ thay thế muội muội xuất giá đi.”
. . .
Bạch Trân Châu a Bạch Trân Châu, rốt cục nói ra lời trong lòng rồi sao?