ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: TỰ CẨM THIỀU HÒA 7
Editor: Luna Huang
“Lão đại gia, mặt người ngươi nắn này rất giống nương ta!” Tiểu điểu nhi thấy mặt người nữ tử trong tay tiểu lão đầu, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu nói, “Đột nhiên lại cảm thấy không giống lắm.”
Tiểu lão đầu chỉ cười ha hả xem như không nghe được lời của tiểu điểu nhi, chỉ cầm tiểu mặt người trong tay đưa cho người đến, tiểu điểu nhi liền cũng quay đầu nhìn về phía người đến trước sạp, trừng mắt nhìn lại kinh ngạc nói: “Nguyên lai nam nhân cũng tiểu mặt người.”
Tiểu lão đầu nghe xong lời của tiểu điểu nhi vui vẻ, cười nói: “Nhìn tiểu cô nương nói, xem lão đầu nhi này ta đặt ở nơi nào a?”
Tiểu điểu nhi cười hắc hắc, lại dời đường nhìn đến tiểu mặt người trong tay người đến, nhìn tiểu mặt người lại nhìn người đến, nhìn nhìn lại phía sau hắn, sau đó có chút quan tâm nói: “Ngươi…tự đi ra ngoài sao?”
Tiểu điểu nhi sở dĩ sẽ hỏi như vậy, là bởi vì nàng thấy nam nhân thoạt nhìn nho nhã bất hoặc, nhiên dưới thân hắn lại ngồi mộc lăn, một người xa lạ như vậy đối với tiểu điểu nhi mà nói nàng vốn là không nên hiểu, nhiên nàng từ nhỏ nhìn Bạch Lưu Ly hình hình sắc sắc bắt mạch cho người bệnh, lúc lớn lại theo A Uyên hành tẩu y quán, cửu nhi cửu chi, tuy rằng trong ngày thường nàng là ham chơi chút, nhiên không cách nào nhìn thấy người bệnh lại làm như không thấy.
Giống như nam nhân niên kỷ thoạt nhìn giống cha trước mắt, hai chân hắn, tựa hồ căn bản vô pháp nhúc nhích, hắn cái dạng này, người nhà của hắn cũng yên tâm để hắn một mình xuất môn sao?
Nam tử nghe được lời của tiểu điểu nhi, không khỏi ôn hòa cười, đến liên thanh đều là ôn ôn nhu nhu, “Tiểu cô nương yên tâm, ta đây hai chân mặc dù là không thể động, nhưng cái ghế này vẫn có thể để ta hành động như thường.”
Nam tử nói, lấy tay vỗ nhẹ nhẹ ghế.
Mặt nam tử không gọi là anh tuấn, thậm chí có thể nói là bình thường, nhiên ánh mắt ôn nhu cạn tiếu của hắn để tiểu điểu nhi cảm thấy dị thường đẹp, nếu để nàng so sánh với cha nàng yêu nhất, hắn một bộ trường bào bạch sắc để hắn thêm tao nhã, chỉ là lẳng lặng ngồi ở đó để người cảm thấy giống như một trận gió êm dịu, có một loại cảm giác ấm áp, cũng vì như vậy, xe đẩy sâu hạt sắc dưới thân hắn thoạt nhìn cho người cảm thấy chói mắt.
Tiểu điểu nhi nghe được nam tử nói như vậy, vội vàng có chút bối rối khoát khoát tay, “Ta, ta không phải là ý tứ này, ta chỉ là, ta chẳng qua là cảm thấy một mình ngươi ra ngoài người nhà của ngươi sẽ lo lắng mà thôi.”
Nếu để nương cùng ca biết nàng vạch trần nhân gia, lại giáo huấn nàng đạo lý lớn cho nàng.

Lời của tiểu điểu nhi để mâu quang hàm chứa nụ cười lay động, chỉ thấy tầm mắt của hắn trên người tiểu điểu nhi dừng hình ảnh một lúc, lại ôn hòa cười nói: “Tiểu cô nương không cần khẩn trương như vậy, không có gì không thể.”
Nam tử nói xong, từ tay áo lấy bạc vụn đưa cho tiểu lão đầu nắn mặt người, tiểu lão đầu liên tục khoát tay nói: “Vị gia này không được không được, mặt người kia của ngươi không đánh nhiều bạc như vậy.
“Lão nhân gia liền cầm đi, nhiều ngày như vậy người vẫn giúp ta giữ mặt người này, ta nên cảm tạ lão nhân gia mới phải, chút bạc vụn này là lão nhân gia nên nhận.” Nam tử đẩy xe ra trước một cái, không đợi tiểu lão đầu cự tuyệt đem bạc vụn nhét vào trong tay hắn, lão nhân gia cũng không thôi thôi táng táng nữa, biết bạc này hôm nay không lấy là không được vì vậy nhân tiện nói, “Vậy được, lão đầu nhi ta liền nhận lấy bạc này, lão đầu nhi một mực ở đây bày sạp, gia lần tới đến muốn nắn cái gì thì nắn cái đó, không thu bạc.”
“Ta đây liền ở đây đi đầu tạ qua lão nhân gia.” Nam tử như trước cười đến ôn hòa, cầm mặt người trong tay nâng hướng tiểu lão đầu, khách khí nói, “Vậy làm phiền lão nhân gia thay ta gói lại.”
“Được rồi không thành vấn đề!”
“Cô ——” Đúng lúc này, tiểu điểu nhi còn ngây ngô vẻ không có rời đi cái bụng thập phần không vang lên, trên mặt tiểu điểu nhi trái lại không có xấu hổ, mà là nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn xoa xoa bụng của mình, nha, nàng đã quên bụng của nàng từ lúc rời giường hôm nay còn chưa có ăn, thế nhưng… Nàng không có tiền…
“Tiểu cô nương đói bụng?” Cái bụng của tiểu điểu nhi tạo phản dị thường lớn tiếng, nam tử tự nhiên là nghe được, nét mặt hắn không có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, chỉ là quay đầu như quen biết ôn hòa nói, “Tiểu cô nương thích ăn đường thủy?” Ta biết một tiệm bán đường thủy rất ngon, ta đang định đến đó, nếu là tiểu cô nương không ngại, có nguyện ý đi cùng ta không?”
Tiểu điểu nhi nhất thời hai mắt lành lạnh, như tiểu cẩu thấy được thịt xương chăm chú nhìn nam tử, suýt nữa chảy nước miếng.
Tiểu lão đầu còn ở bên cạnh trêu ghẹo nói: “Nhìn tiểu cô nương mắt lượng lượng như sao trên trời.”
Đã đói bụng đến không chịu được tiểu điểu nhi vừa nghe đến hai chữ “Đường thủy” Đã quên suy nghĩ người xa lạ có nên tin hay không, cũng không thèm để ý trêu ghẹo của tiểu lão đầu, cố sức gật đầu với nam tử, sau đó lại vội vã lắc đầu: “Ta không có tiền cũng không có bạc.”
Nam tử nao nao, sau đó cười đến càng thêm ôn hòa, “Ta đây mời khách, tiểu cô nương có thể thưởng quang?”
Ánh mắt của tiểu điểu nhi sáng lên một phần, lại vẫn lắc đầu nói: “Không nên không nên, ta ngươi không quen không biết, ta không thể ăn mà bắt người ăn trả tiền, như vậy đi, ngươi cho ta địa chỉ nhà ngươi, sau này ta đến trả, ngươi thấy thế nào? Thế nào thế nào?”
“Hảo, liền y theo ý của tiểu cô nương.” Nam tử tiếp nhận bọc giấy đựng tiểu mặt người tiểu lão đầu đưa tới, đặt ở hộp gỗ bên ghế.

“Vậy chúng ta đi thôi?” Tiểu điểu nhi đã không thể chờ đợi, nhất thời không nói hai lời liền đi tới phía sau nam tử một cách tự nhiên nắm lấy bắt tay trên ghế dựa, kích động hỏi, “Ngươi nói cho ta biết đường, ta đẩy ngươi đi.”
Nam tử liễm liễm mâu quang, tay đang muốn đi đấy bánh xe cứng đờ, vẫn là cười nói: “Vậy làm phiền tiểu cô nương.”
“Không phiền không phiền, ta nên cảm tạ ngươi dẫn ta đi ăn đường thủy mới đúng!” Nàng gần hai tháng không có ăn đường thủy, đường thủy của Lý nãi nãi nàng rất thích, đáng tiếc lúc này Lý nãi nãi bị bệnh, không biết bây giờ bệnh khỏi chưa, không biết đường thủy của đế đô Thương quốc có thể so với đường thủy của Lý nãi nãi hay không?
Sự thực chứng minh, đường thủy của Thương quốc đế đô cùng thủ nghệ của Lý nãi nãi tương xứng, đến nỗi tiểu điểu nhi một khẩu khí ăn ba chén lớn tràn đầy, ba chén đổ xuống bụng nàng còn kêu một tiếng, “Đại nương thêm một chén khoai lang!”
Điếm này nằm ở chỗ rẽ cuối đường của con phố lúc nãy, vẫn là địa phương yên lặng, người đi đường ít, cửa hàng không có nhiều, chỉ là làm bằng một cái chòi, trước chòi có cờ cũ kỹ bị gió thổi tung bay, cơ vuêts một chữ “Vương”, người bán là quả phụ phu gia họ Vương, bởi vì trượng phu chết sớm, vì nuôi sống một nhà già trẻ, nàng phải bày bán hàng, hơn mười năm rồi.
Trong cửa hàng nhỏ tính luôn cái khách đang dùng chỉ có bốn bàn, nhìn ra được đây là kinh doanh nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, lúc này trong cửa hàng chỉ có tiểu điểu nhi cùng nam tử dữ, bụng bự của tiểu điểu nhi to không có thấy ánh mắt khác thường của người bên ngoài.
Trái lại Vương đại nương bán đường thủy không nhịn được nói: “Tiểu cô nương, ngươi đã gọi đến chén thứ tư rồi, cẩn thận làm hỏng cái bụng của ngươi.”
“Đó là do đường thủy của đại nương ăn quá ngon!” Tiểu điểu nhi ý do vị tẫn nhìn chằm chằm nồi đường thủy, mắt vẫn là trong suốt, “Không có chuyện gì không có chuyện gì, bụng của ta chứa được rất nhiều! Sẽ không hỏng!”
Nhiên Vương quả phụ nào dám để tùy nàng ăn, không khỏi trưng cầu nam tử đối diện tiểu điểu nhi, chỉ thấy nam tử khẽ gật đầu nói: “Đại tỷ mang lên cho nàng đi, bất quá là đây là chén cuối cùng.”
“Được.” Vương quả phụ lúc này mới dám xoay người đi lấy đường thủy, nàng tựa hồ xem nam tử trở thành trưởng bối của tiểu điểu nhi.
Tiểu điểu nhi ăn xong ché khoai lang thứ tư, phát hiện đường thủy của nam tử trước mặt hầu như không nhúc nhích, vì vậy nhân tiện nói: “Ngươi thế nào không ăn a?”
“Trước khi ra cửa ăn rồi, tạm thời không đói bụng.” Nam tử đáp.

“Ngươi đã cũng không đói, vì sao phải dẫn ta tới ăn?” Nam tử ôn ôn cười, Cũng chánh hảo ta phải đến nơi này chờ người, liền dẫn tiểu cô nương đến cùng.”
“Ngươi thật là một người tốt!” Tiểu điểu nhi lấy mu bàn tay lau miệng, lập tức bình phán nam tử.
Nam tử nao nao, cười đến nhu hòa hơn, “Phải không, trái lại lần đầu tiên nghe được có người nói ta là người tốt.”
“Vốn chính là người tốt a. Không phải là người tốt làm sao sẽ quản ta một người không quen biết có đói bụng không?” Tiểu điểu nhi rất là xác định, “Nên, ngươi là người tốt!”
Nam tử cười không nói, tiểu điểu nhi ăn uống no đủ có chút mở máy hát ra, “Ngươi nói ngươi ở đây chờ người, còn phải chờ bao lâu?”
“Không biết.” Nam tử khẽ lắc đầu.
“Không biết?” Tiểu điểu nhi Tiểu điểu nhi sau đó sơ khai, thoải mái nói, “Không có chuyện gì, không biết liền không biết, ta cùng ngươi chờ, nếu không một mình ngươi ở chỗ này chờ rất buồn.”
“Tiểu cô nương không quay về, người nhà ngươi không lo lắng?”
“Ân…” Tiểu điểu nhi suy nghĩ một chút, “Cùng lắm thì trở lại ca ta mắng ta một trận hoặc không ta một lần, ta ăn ngươi đường thủy của ăn ngươi, cũng không thể ăn xong phủi mông rời đi.”
“Tiểu cô nương thật biết điều.”
Kỳ thực tiểu điểu nhi cũng không ngồi bao lâu ở nơi này, qua một khắc đồng hồ như vậy, cuối cùng trong tầm mắt của nàng xuất hiện một thân ảnh đạm lam sắc, trong nháy mắt thân ảnh kia nàng nghĩ tới đó là người nam tử này chờ.
Bởi vì nam tử đối mặt tiểu điểu nhi mà ngồi, tự nhiên nhìn không thấy đồ tiểu điểu nhi xa xa nhìn thấy, tiểu điểu nhi khi nhìn đến thân ảnh đạm lam sắc càng lúc càng gần có chút thần bí hề hề hỏi nam tử: “Ngươi muốn đợi có phải một cô nương xiêm y lam sắc không?”
Nam tử giật mình, còn chưa phản ứng kịp tiểu điểu nhi nói gì đó, tiểu điểu nhi đã từ trên băng nhảy lên, chạy ra, hướng hắn hô: “Ta chậm chút thời gian đến nhà ngươi trả tiền đường thủy cho người a! Ta đi trước a! Cám ơn đường thủy của ngươi!”
Tiểu điểu nhi nói xong, tốc độ nhanh như chớp liền không thấy thân ảnh.
Phía sau nam tử, cô nương xiêm y đạm lam sắc phía sau hắn ba bước cấp thiết ngừng bước chân, có chút khẩn trương nhìn bóng lưng nam tử, run môi, tựa hồ muốn gọi hắn một tiếng, nhưng thủy chung không có gọi ra tiếng.

Chỉ thấy nam tử chuyển động bánh xe quay người sang, ngẩng đầu nhìn về phía cô nương vẻ mặt khẩn trương, trăn thủ nga mi, tóc dài đến thắt lưng, mắt hạnh chân mày đen, có chín phấn giống mặt người tiểu điểu nhi nhìn thấy.
“Thế nào tự chạy ra ngoài?” Nam tử hỏi, thanh âm nhu nhu, không có chút vị đạo trách cứ nào, lại làm cho nữ tử cảm thấy rất rất bất an.
“Thiếp… Gia đã nhiều ngày thân thể khó chịu, hôm nay đi tìm gia cũng không thấy gia, tiểu Lâm tử nói gia ra ngoài, ta lo lắng gia, nên, nên…” Rất sợ nam tử sẽ tức giận, nữ tử càng nói càng nhỏ giọng, thậm chí không dám ngước mắt nhìn nam tử một mắt.
“Ta không sao, không cần quan tâm.” Nam tử nhìn nữ tử chăm chú túm mười ngón, mâu quang lay động, sau đó ở hộp gỗ bên cạnh, lấy ra một bọc giấy đưa tới trong tầm mắt nữ tử.
Nữ tử giật mình, ngước mắt có chút không thể tin nhìn nam tử, chỉ thấy nam tử mỉm cười với nàng, ôn nhu nói: “Mở ra nhìn xem.”
Nữ tử nghe lời mở túi, là hai tay của nàng chiến run dử dội hơn, khi nàng nhìn thấy tiểu mặt người kia, ánh mắt của nàng chấn kinh đến không nói gì.
“Lần trước đi ra, thấy ngươi ở trước sạp dừng lại rất lâu, liền để lão nhân kia nắn bộ dáng của ngươi, không biết ngươi có thích?” Giọng nam nhu đến như xuân phong như tháng ba, cũng để tâm nữ tử ấm.
Viền mắt của nữ tử đầy thủy quang, nàng cao hứng nói không ra lời, chỉ dùng lực gật đầu, biểu thị nàng rất rất.
Chỉ nghe nam tử lại ôn hòa nói: “Ngươi từng nói qua đường thủy ở đây ăn rất ngon, muốn trở lại ăn lần nữa, đến đây, ngồi xuống đi, ta với ngươi cùng ăn.”
Trong hốc mắt của nữ tử nước mắt cuối cùng vỡ đê.
Bên kia, tiểu điểu nhi bính bính khiêu khiêu đến khách sạn bình dân bọn họ ở, nghĩ nàng lúc này không nên gấp chạy nhanh như vậy, nên xem cô nương xiêm y lam sắc kia đẹp hay là mẫu thân là của nàng đẹp.
Tiểu điểu nhi suy nghĩ một chút lấy tiểu mặt người bộ dáng A Uyên ra, nhìn chằm chằm mặt của “A Uyên” cười đến hài lòng, nắn rất giống ca, nàng rất thích!
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc không có minh xác chỉ ra “Nam tử” là ai, thế nhưng thông minh các cô nương đều biết của ba, viết quá rõ cảm giác cũng không có thứ mùi đó liễu, ha ha, thúc đây chính là bả mỗi người vật của kết cục đều cho của a!