Cát Vệ không làm gì được hơn, nhảy xuống ngựa, ngồi phịch nơi gốc cây. Trong vòng mấy ngày, bao nhiêu điều bất ngờ xảy đến...

Hai người có thể được gọi là thân thiết và quen biết đều chết trong một ngày...

Mệt mỏi, buồn chán...

Chàng ngơ ngẩn thất thần nhìn cảnh rừng từ từ chìm trong bóng tối, rồi mắt chàng nhắm lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi bên tai có người lên tiếng :

- Ngươi có đói không?

Mở mắt nhìn lên chàng thấy một bóng người cao to đứng sừng sững trước mặt, ánh nắng chiếu lòa mắt không thấy được mặt mũi người đó.

Tiếng nói người đó lại vang lên :

- ... Có đói không?

Người đó từ từ hạ thấp người xuống, bấy giờ Cát Vệ mới nhận ra đó là Lỗ Bá Phong.

Chàng ngẩn người, không ngờ thái độ con người lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy. Hôm qua hắn hùng hổ, điểm huyệt, hất đẩy, quăng ném, đối xử chàng như một kẻ thù địch. Hôm nay hắn lại thân thiện hỏi thăm chàng.

Lỗ Bá Phong đưa một đĩa thịt thỏ tới trước mặt Cát Vệ, nói :

- Thịt thỏ Kế Dư mới nướng, ngươi nên ăn cho nóng.

Cát Vệ vẫn chưa hết sững sờ, nên tay chưa cầm đĩa thịt thỏ.

Lỗ Bá Phong nhìn hắn nói :

- Nghe đây, ta biết ngươi thật sự không hề biết về sự việc năm xưa. Tất cả đều do lão Soái Phàm xếp đặt, và tất cả đều do lòng thù hận mù quáng của Khôi Cung. Chuyện đã xảy ra rồi, dù không muốn cũng không được. Bây giờ bọn ta muốn toàn mạng thì phải tìm một con đường sống.

Cát Vệ lẩm nhẩm :

- Soái Phàm xếp đặt... như vậy ông ta là quỷ ư?

Lỗ Bá Phong gật đầu cười cười :

- Đúng, có lẽ ông ta đúng là quỷ...

Cát Vệ chợt thấy mặt nóng lên, lớn tiếng quát :

- Soái Phàm không thể nào là quỷ. Ông ta đã xếp đặt chuyện gì?

Lỗ Bá Phong không nổi nóng vì bị quát. Hắn thở dài, từ tốn đáp :

- Lão chính là người cứu và đào tạo ta và Hồ Tuyết. Lão chính là người bảo người nhà ép ngươi làm cận vệ, để có thể che mắt kẻ địch và lão cũng có thể để mắt tới ngươi.

Phần đầu thì Cát Vệ mới biết từ miệng Lỗ Bá Phong. Nhưng phần sau thì chàng ngờ ngợ hắn nói đúng. Thái độ vội vàng, miễn cưỡng của người nhà lúc đó khiến chàng nghi ngờ thắc mắc. Rồi thái độ thân thiện như người cha của Soái Phàm lại càng khó hiểu hơn... tại sao phải là chàng?

Lỗ Bá Phong cười cười, mỉa mai nói :

- Lão xếp đặt vì muốn ta và Hồ Tuyết làm Hộ pháp cho ngươi, giống như tổ tiên của ba người ngày xưa.

Cát Vệ khẽ nói :

- Ta không bao giờ xem ngươi là Hộ pháp, mà ngược lại, ta chỉ mong ngươi xem ta là một vị bằng hữu.

Lỗ Bá Phong im lặng nhìn thẳng vào mắt chàng, hồi lâu mới nói :

- Ta cũng mong ngày đó đến thật mau.

Hắn mong cái ngày đó, có nghĩa là hiện tại chàng chưa được hắn xem là bằng hữu. Một mùi vị cay đắng tràn lên nơi cổ họng Cát Vệ. Lỗ Bá Phong không để ý đến bộ mặt nhăn nhó của chàng, hắn đưa đĩa thịt thỏ, nói :

- Ăn đi!

Cát Vệ lắc đầu :

- Ta không đói!

Lỗ Bá Phong cũng không hề ép, ngồi phệt xuống kế bên chàng, lưng dựa gốc cây, tay bốc thịt bỏ vào miệng ăn nhóp nhép ngon lành. Vừa ăn hắn vừa nói :

- Ngươi đã nghe qua câu chuyện rồi đó. Nếu Khôi Cung còn sống ngày nào thì chúng ta không được yên ngày đó. Ngươi nghĩ sao nếu chúng ta tìm cách tiêu diệt lão trước khi lão tiêu diệt chúng ta?

Cát Vệ cười mỉa :

- Khôi Cung có thù oán với ngươi, chứ không có thù oán với ta. Lão Pháp sư chưa hề động tới gia đình ta.

Lỗ Bá Phong bất chợt quay đầu nhìn chàng chăm chú lần nữa, nhưng ánh mắt lần này không thân ái như lần trước, có vẻ tức giận không vui thì đúng hơn.

Xoi mói một hồi lâu, hắn đứng lên nói gọn lỏn :

- Được!

Hắn bỏ đi về phía Kế Dư và Hồ Tuyết một cách lạ lùng và bất ngờ, không vùng vằng hay giận dữ, mà lại thong dong rất bình tĩnh như chưa hề nói chuyện với Cát Vệ.

Hắn bình tĩnh mà bầu không khí xung quanh chợt trở nên căng thẳng.

Hồ Tuyết và Kế Dư hai người cũng quay đầu nhìn hắn lòng hồi hộp, ánh mắt nửa tò mò nửa lo ngại.

Cuối cùng Kế Dư lên tiếng :

- Thế nào?

Lỗ Bá Phong lắc đầu. Hắn bình tĩnh, lặng lẽ, giống như trước khi cơn bão lớn ập tới trời bỗng yên lặng vượt quá mức bình thường.

Quen biết với hắn hơn hai mươi năm, dĩ nhiên Kế Dư biết chút chút về con người của hắn. Lão hỏi :

- Chuyện gì?

Lỗ Bá Phong lại lắc đầu, nhưng khi mắt hắn chạm phải hai tia nhìn sắc bén từ mắt Kế Dư khiến hắn có cảm giác như không trả lời không được. Hắn đáp :

- Chúng ta chờ!

- Ngươi muốn nói án binh bất động?

Lỗ Bá Phong gật đầu.

Bất chợt tiếng vó ngựa vang lên, ba người liền quay đầu nhìn lại thì thấy Cát Vệ đang phóng ngựa bỏ đi không nói một lời từ biệt.

Lỗ Bá Phong lầm bầm trong miệng câu gì đó không rõ.

Kế Dư thở dài, nói khẽ :

- Trẻ người non dạ, suy nghĩ nông cạn, cảm xúc lại bộc phát dễ dàng...

Hồ Tuyết đưa mắt nhìn lão chăm chú.

Kế Dư bắt gặp ánh mắt của Hồ Tuyết liền ngậm miệng ngay. Trong lòng lão lại nghĩ: “Cô thì khác, lúc nào cũng lặng thinh, không hề biểu lộ một cảm xúc gì”.

* * * * *

Lỗ Bá Phong nói chờ, có nghĩa là chờ cho hắn tìm ra kế hoạch hành động.

Trong đầu hắn lúc đó trống rỗng chẳng biết phải làm gì, chỉ còn hy vọng thời gian sẽ cho hắn một kế hoạch, sẽ vạch cho hắn một con đường để đi.

Ngày hôm đó họ tìm một hang núi gần bờ sông trú thân.

Hồ Tuyết chưa hề bị phát giác, có thể đi lại mà không hề gì. Đó chính là điểm hay của Soái Phàm. Lão ta lúc nào cũng giấu một con cờ bí mật, để có thể gây bất ngờ, và có thể lật ngược thế cờ.

Nàng theo lời Lỗ Bá Phong trở về trấn ở để tiện việc theo dõi tình hình. Còn chính Lỗ Bá Phong giả dạng người đốn củi, ngày ngày vào trong trấn bán củi, thu thập tin tức hoặc đưa ra chỉ dẫn cho Hồ Tuyết. Cái tướng cao to của hắn và đôi mắt sáng quắc kia dễ khiến người khác nghi ngờ, nên hắn phải rụt người, nhắm mắt vờ mù.

Thật ra công việc “chờ đợi”, án binh bất động này cũng làm cho họ Lỗ khó chịu, bực bội. Hắn có cảm tưởng mình là một người bất lực, vô dụng. “Chờ đợi” càng khiến cho tinh thần Lỗ Bá Phong ngày càng suy giảm. Nhưng hai mươi mấy năm lăn lộn trong giang hồ, hắn cũng học được một bài học quý giá, đó là phải kiên nhẫn. Khi lâm vào thế yếu không thể chống lại địch mạnh thì phải dùng mưu, mà muốn mưu cơ thành công thì phải có thiên thời địa lợi. Nói chung Lỗ Bá Phong phải kiên nhẫn “chờ đợi”.

Qua một thời gian, Lỗ Bá Phong cũng thu được một vài điều lợi, Hồ Tuyết kiếm đâu ra một bản đồ xây dựng nơi Mã Đạt Kha và Khôi Cung ở, và số người thường xuyên. Bây giờ chỉ cần nghiên cứu bản đồ đó, tìm cách xâm nhập vào là có cơ hội tiến gần đến Khôi Cung.

Một ngày kia đang lúc chuẩn bị vào trấn thu thập tin tức, họ Lỗ chợt đứng lặng yên, mọi cử chỉ đều ngưng lại, mặt lộ vẻ căng thẳng.

Kế Dư hỏi :

- Có chuyện gì?

Lỗ Bá Phong không đáp ngay, hai mắt chăm chú nhìn vào hư không, một lúc nói :

- Có người!

Hắn chạy ra ngoài hang núi, tới một khoảng đất trống, nằm xuống áp sát tai vào mặt đất nghe ngóng. Một hồi hắn đáp lại :

- Có rất nhiều người đi về phía Tây nam.

Hắn suy nghĩ thêm một lúc thật lâu rồi đột nhiên nhìn Kế Dư hỏi :

- Lão theo Soái Phàm nhiều năm trước khi gặp ta, lão có nhớ nhà Cát Vệ ở hướng nào không?

Kế Dư nheo mày, ngẫm nghĩ một lúc đáp :

- Tây nam và ở trong trấn phía bên kia cánh rừng!

Lỗ Bá Phong kéo tay lão nói :

- Đi, chúng ta rượt theo họ mau lên!

Kế Dư ngỡ ngàng, hỏi lại :

- Tại sao?

Lỗ Bá Phong nhấc lão bỏ lên ngựa như nhấc một trẻ nít nhẹ nhàng, nói :

- Tiếng ngựa phóng nghe rất gấp gáp, có tiếng của nhiều loại binh khí khua, nhất là cung nỏ. Ta đoán không lầm là một đoàn kỵ mã đi đánh nhau thì đúng hơn.

Kế Dư ngồi yên trên lưng ngựa, kiểm soát lại hành lý của mình, chợt nói :

- Bá Phong, ngươi hãy mang...

Lão chưa nói dứt lời, Lỗ Bá Phong đã xách đống nồi niêu xoong chảo cột vào yên ngựa, quần áo đang phơi còn chưa khô thẩy lên lòng Kế Dư. Còn hắn nhảy phóc lên lưng con Lửa Trời.

Hai người phóng đi vội vã, không kịp nhắn tin lại cho Hồ Tuyết. Họ đi ngày đi đêm, cuối cùng cây cối cũng thưa dần, xa xa hiện ra những nóc nhà, khói bếp tỏa lên. Cảnh sắc nhìn thật bình yên, như chưa hề có đánh nhau hay xung đột gì xảy ra.

Kế Dư nghi ngờ quay lại hỏi Lỗ Bá Phong :

- Ngươi có chắc...

Lão không dám nói hết câu, đánh hơi theo dấu vết là cái tài độc nhất vô nhị của Lỗ Bá Phong. Lão chưa bao giờ thấy hắn sai.

Họ Lỗ hít một hơi khí vào buồng phổi, rồi quay lại đáp :

- Có mùi máu, ta đoán không sai đâu! Đi về hướng này...

Lỗ Bá Phong thúc ngựa đi xeo xéo vào trong rừng một chút, một lúc sau họ quả nhiên thấy có vết chân người, chứ không phải chân ngựa.

Hắn liền thúc ngựa chậm chậm lần theo vết chân người.

Chẳng bao lâu trên nền đất hiện ra một người máu me đầy mình đang nằm úp, một chân co một chân duỗi, tay với về phía trước như đang cố gắng trườn người bò tới, đầu hướng về trấn.

Lỗ Bá Phong xuống ngựa, chạy về phía người đó, cúi xuống đưa tay lật người lên.

Kế Dư cũng chạy theo sau, vừa nhìn thấy mặt người đó lão đã la lên :

- Khương Vĩnh. Lão ta làm gì ở đây? Đáng lý lão phải về quê với vợ con chứ.

Như có máu lang y của cha ông ngày xưa, Lỗ Bá Phong nhanh nhẹn khâu vết thương, rịt thuốc rồi băng bó cho người đó. Hắn vừa làm vừa nói :

- Lão không sao đâu! Chỉ bị thương nhẹ, máu ra nhiều nên kiệt sức mà thôi.

Nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh lại.

Họ không cần phải đợi một lúc, vừa được Kế Dư rót vào môi tí nước lạnh, lão già tên Khương Vĩnh tỉnh dậy ngay. Lão nhìn Lỗ Bá Phong mỉm cười, thì thào nói :

- Bá Phong, hãy đi cứu người chúng ta...

Tay lão chỉ vào sâu trong rừng.

Lỗ Bá Phong nhíu mày. Hắn không hề nghe thấy tiếng đánh nhau, hay tiếng nào khác lạ ngoài tiếng lá rừng xào xạc khi bọn họ từ phía bên kia rừng đi tới. Bây giờ lão Khương Vĩnh nói như vậy là có ý gì?

Họ Lỗ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Kế Dư như ra hiệu bảo lão ở lại đây canh chừng, còn hắn đi về phía Khương Vĩnh đã chỉ xem sao.

Càng vào sâu thì rừng càng rậm rạp, thân cây cao to che khuất tầm mắt, Lỗ Bá Phong phải chậm chạp dò từng vết tích trên thân cây, trên mặt đất, lâu lâu nghểnh cổ hít đầy một buồng khí để phân biệt mùi vị gió đưa tới.

Bất chợt Lỗ Bá Phong giật mình khi nhìn thấy một khoảng đất nhàu nát như bị một đoàn ngựa dầy xéo hiện ra trước mặt, khí cũng sặc mùi máu. Họ Khương nói không sai, mà hắn cũng không nghe lầm. Như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất là những người đó nằm ngược gió và cũng đang trong tình trạng như Khương Vĩnh mà thôi: không nhúc nhích và hơi thở rất yếu!

Hắn thúc ngựa chạy thật nhanh, được một quãng gặp một lão già khác tên Ngô Quý, thương thế nặng hơn nhiều so với Khương Vĩnh.

Đi một đoạn nữa lão lại gặp một toán người nằm ngổn ngang, đa số là bị tên xuyên người. Có người sống cũng có người chết. Hắn tìm tới những người còn thở, xem xét nặng nhẹ thế nào rồi bắt đầu rịt thuốc băng bó. Sau đó hắn lại dắt ngựa tới chở những người bị thương về chỗ Kế Dư.

Những con ngựa rời bỏ chủ chạy loạn trong rừng lúc trước, như bị cặp mắt sáng như điện xẹt của Lỗ Bá Phong thôi miên, chúng quay trở lại giúp hắn làm công việc vận chuyển người bị thương một cách nhanh chóng.

Đám ngựa được con Lửa Trời dẫn đường tới chỗ Kế Dư. Con ngựa đen tuyền có bốn vó màu vàng rực đó được Lỗ Bá Phong chăm sóc cẩn thận, đến nay đã khỏe mạnh và chạy như gió cuốn, những con ngựa kia phải hết sức sải vó, vừa phóng vừa thở phì phì mới bám theo sau đằng xa mà không bị lạc. Chúng chở về mười một người, thêm Khương Vĩnh là tất cả mười hai người bị thương.

Những người chết được Lỗ Bá Phong đào lỗ chôn cất cẩn thận. Hắn lầm lũi làm công việc chôn cất đến độ không ngừng tay nghỉ ngơi. Mỗi một xác người được hắn đặt xuống hố là một lưỡi dao khắc vào vết thương chưa lành trong tim hắn.

Những lão già này đã từng vào sinh ra tử với hắn hơn hai mươi năm trời. Có người đối xử với hắn như bằng hữu, có người đối xử với hắn như cha, có người đối xử với hắn như anh em. Người nào nói chung cũng tốt với hắn như người trong nhà: có cãi vã đánh nhau nhưng khi có chuyện lại rất thương yêu đùm bọc lẫn nhau.

Một gia đình mà lão Soái Phàm đã ban cho!

Làm xong công việc chôn cất, hắn lại nhảy lên lưng con Lửa Trời, lúc đó đã quay trở lại đứng yên nơi gốc cây.

* * * * *

Kế Dư tìm được một hang núi tránh gió lạnh, kéo các lão bị thương vào trong đặt nằm ngổn ngang.

Có người đã tỉnh, ngồi dậy thu nhỏ chỗ để cho người khác nằm.

Lỗ Bá Phong đi xem xét nơi trú thân của bọn họ một vòng, xếp đặt cạm bẫy xung quanh phòng bất trắc rồi mới quay trở về. Hắn thấy Khương Vĩnh đang gật gù bên đống lửa, liền thả thân hình mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh.

Khương Vĩnh nhìn thấy hắn, mỉm cười hiền từ nói :

- Khi nào gặp lại ngươi ta biết mình sẽ thoát nạn.

Lỗ Bá Phong cười gượng gạo. Gia đình “nuôi” lúc nào cũng đối xử với hắn nồng nàn. Hắn đã mất đi gia đình ruột thịt, nhưng vẫn có một gia đình “nuôi” để an ủi lòng. Nghe họ Khương nói, hắn cảm thấy hối hận vì đã đến trễ, đã để vài người trong bọn họ chết. Ngoài mặt hắn trầm tĩnh lạnh lùng vô cảm, nhưng thật ra con tim hắn đang bị cắt nát. Lỗ Bá Phong nhìn Khương Vĩnh, khẽ hỏi :

- Chuyện gì đã xảy ra?

Khương Vĩnh cũng nhìn hắn hỏi lại :

- Chuyện rất dài dòng, ngươi muốn ta bắt đầu từ đâu?

Lỗ Bá Phong suy nghĩ một hồi rồi đáp :

- Từ lúc được lệnh giải tán.

Khương Vĩnh cười, nheo mày nói :

- Chuyện rất dài!

Lỗ Bá Phong duỗi thẳng chân, ngã người bên đống lửa đáp :

- Tôi có thời gian!

Khương Vĩnh cười ha ha, gục gặc chiếc đầu bạc, rồi bắt đầu kể :

- Thôi được! Mấy ngày sau khi Bách Hộ được tha. Lão Soái Phàm gọi bọn ta tụ tập lại để lão nhắn gởi, phát lương lần cuối. Lão sai Quách Hổ đi lấy bạc, nhưng lão già đó đi một lúc lâu vẫn chưa quay lại. Mọi người liền đi tìm kiếm thì phát hiện lão chết trong nhà trọ, chính tay lão dùng dao đâm chết mình. Lão Soái Phàm vào xem xét...

Họ Khương dừng lại nhìn Lỗ Bá Phong thăm dò, xem hắn đã nghe câu chuyện này chưa. Nhưng họ Lỗ không có phản ứng gì, mắt mơ màng nhìn vào bóng đêm tối tăm, đang im lặng chờ nghe tiếp.

Khương Vĩnh lại nói :

- Soái Phàm đi ra rồi nói với bọn ta đừng vào, vì bên trong đã bị ai đó thả độc dược. Lão ra lệnh trói người đưa tin vào một góc, chờ khi độc dược hết công hiệu rồi thả ra. Lão còn đưa cho bọn ta một thứ trái cây nâu nâu, bảo vào trại thu xếp mọi thứ chuẩn bị lên đường. Lần lượt từng người một trong bọn ta cầm thứ trái cây đó về phòng thu xếp hành trang.

Lỗ Bá Phong chợt lên tiếng hỏi :

- Ngày đó có phải là ngày thịnh hội chăng?

Khương Vĩnh gật đầu :

- Đúng, trong lúc mọi người đang vui nhộn bên ngoài, bọn ta lặng lẽ rời đi.

Lão Soái Phạm dặn đến nhà của một bằng hữu ở trấn thành bên kia khu rừng phía tây nam, tụ tập ở đó chờ lệnh của lão.

Lỗ Bá Phong nhíu mày lẩm bẩm :

- Nhưng sau đó Soái Phàm không xuất hiện.

Khương Vĩnh lắc đầu :

- Thật không giống như kiểu cách của lão ta chút nào. Thường thì lão nói là làm chứ không bao giờ im lặng lâu như vậy...

Lỗ Bá Phong đáp gọn :

- Lão đã bị thương nặng và chết rồi.

Khương Vĩnh mặt mày nhăn nhó, ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi có biết ai đã khiến lão bị thương không?

- Biết!

- Ai?

- Tôi!

Một tiếng nói gọn lỏn phát ra từ miệng Lỗ Bá Phong như tiếng sét đánh ngang tai, Khương Vĩnh chồm người tới làm động vết thương, mặt liền nhăn nhó hỏi lại :

- Có thật không?

Lỗ Bá Phong vẫn bình thản gật đầu :

- Thật! Chỉ là không phải tôi cố ý... bị người đặt cạm bẫy mà thôi...

Khương Vĩnh sau một thoáng ngỡ ngàng rồi cũng bình tĩnh lại nhanh chóng.

Lão vào sinh ra tử đã nhiều, thấy kẻ chết cũng chẳng ít, nên biết trấn tĩnh lại rất nhanh. Lão thả người ngồi xuống lại chỗ cũ, nói :

- Soái Phàm không trách ngươi đâu!

Lỗ Bá Phong gật đầu đáp :

- Lão không trách!

Khương Vĩnh cũng không muốn nhắc lại chuyện xúc động nên kể tiếp :

- Cách đây một ngày, có người nhận là Cát Vệ nói tới theo lệnh Soái Phàm bảo bọn ta đi, nhưng lại không nói đi đâu. Cho nên bọn ta vẫn ở lại...

Lỗ Bá Phong gật đầu :

- Không giống như kiểu Soái Phàm ra lệnh nên bọn lão không rút đi.

Khương Vĩnh gật đầu :

- Đúng! Bọn ta không đi. Nhưng tên thanh niên đó lại xua đuổi, bảo đó là nhà của hắn, không cho bọn ta ở lại. Bọn ta đành vào rừng, nhưng...

Lỗ Bá Phong đưa mắt nhìn lão, tiếp lời :

- ... Nhưng vì Soái Phàm đã dặn ở nhà người đó...

Khương Vĩnh gật đầu :

- Ta nghĩ lão cố ý đặt bọn ta ở đó để bảo vệ cho họ. Cho nên tuy bọn ta vào rừng trú nhưng vẫn cho người đến đó canh chừng!

Lão chợt ngưng lời, thở dài một tiếng. Lỗ Bá Phong cũng đoán biết nửa phần.

Khương Vĩnh nhìn Lỗ Bá Phong nói tiếp :

- Ngươi phải quay trở lại đó xem bọn họ sống chết ra sao?

Lỗ Bá Phong ngẫm nghĩ giây lát rồi thờ ơ nói :

- Tôi phải nghe hết câu chuyện rõ ràng, trước khi có hành động gì khác.

Thái độ hắn có vẻ không khẩn trương lắm như không có ý muốn đi cứu gia đình Cát Vệ, Khương Vĩnh đành gật đầu đồng ý :

- Hôm qua có một bọn người phóng ào ào tới đây tập kích bọn ta. Vì không phòng ngừa trước nên bị tên bắn thương hơn phân nửa, đám người còn lại cố gắng chạy về trấn bảo vệ gia đình kia như Soái Phàm đã dặn...

Lão thở dài một tiếng, kết thúc :

- Nhưng bọn ta bảo vệ cho mình không xong thì làm sao bảo vệ cho người khác...

Lỗ Bá Phong chợt đứng lên nói :

- Nể lời lão tôi đi đến đó xem, nhưng tôi đoán họ đã chết hết rồi, có đến cũng vô ích thôi.

Khương Vĩnh nhìn hắn trầm tư một lúc rồi, nói :

- Bá Phong, ta nói thật, năm xưa có người trong bọn ta cũng đã nói câu đó, nhưng rốt cuộc vẫn cứu được ngươi...

Mắt lão long lanh như đang ướt lệ vì xúc động. Người già nhiều kinh nghiệm mà phải xúc động thì điều xúc động đó phải mãnh liệt như thế nào. Lão nói tiếp :

- Ta rất lấy làm hãnh diện về ngươi, hãnh diện về việc cứu sống ngươi ngày trước...

Không đáp lời, cũng không muốn nhìn một lão già mắt ướt lệ, Lỗ Bá Phong lẳng lặng ráp yên cho ngựa rồi phóng đi như cơn gió thoảng.

* * * * *

Trong trấn vẫn bình yên, con mắt sáng quắc của Lỗ Bá Phong rà khắp mọi nơi nhưng vẫn không thấy một căn nhà nào bị đốt cháy hay phá hủy. Cảnh vật thật yên tĩnh, không có dấu vết gì tỏ ra nơi đây vừa có biến cố...

Lỗ Bá Phong lặng yên nghe gió thổi hiu hiu bên tai, tay khẽ lay động dây cương điểu khiển con ngựa chậm chạp đi về phía cuối ngọn gió. Hy vọng cơn gió sẽ nói cho hắn nghe những gì mà mắt hắn không nhìn thấy.

Hít vào một hơi đầy lồng ngực, Lỗ Bá Phong ngửi thấy mùi sương khuya ẩm ướt, mùi khói thoát ra từ lò sưởi, mùi mồ hôi thoát ra từ những người đã lao động cực khổ trong ngày, nhưng thoang thoảng còn có một thứ mùi tanh tanh như mùi máu đã tan loãng. Như vậy có thể có người đổ máu hoặc vật bị giết để bán cho phiên chợ sáng mai, và sự việc đã xảy ra từ lâu.

Lỗ Bá Phong khẽ giật dây cương, điều khiển con ngựa từ từ đi ngược chiều gió thổi. Mọi nhà vẫn còn thắp đèn. Đèn chưa tắt là người còn thức vì chưa đến giờ ngủ. Một vài người tò mò mở cửa, vạch rèm ngó bóng người trên lưng ngựa, cả người và ngựa đều cao to hùng vĩ đang từ từ quét cặp mắt sáng quắc nhìn khắp lượt. Chỉ cần một điều bất thường là hắn có thể phát hiện ra ngay...

Ánh trăng lưỡi liềm chiếu ánh sáng bàn bạc mờ ảo soi đường cho Lỗ Bá Phong đi. Đường lớn hắn đi hết, đành phải rẽ sang đường nhỏ. Những nơi đông đúc không thấy gì lạ, hắn lại rong ruổi ra nơi vắng vẻ, xa trung tâm trấn.

Một căn nhà tối om khi rõ khi mờ xuất hiện trong tầm mắt...

Đến gần nhìn kỹ thì thấy đó là một gia trang thì đúng hơn, có vườn lớn, có cổng dẫn vào thật kiên cố, xung quanh có hàng rào đá xanh thấp. Hàng rào chỉ dùng để phô trương sự giàu có, chứ không dùng để ngăn cản trộm cắp hoặc kẻ gian. Bởi hàng rào thấp cho nên họ Lỗ mới phát hiện căn nhà đó không có ánh đèn.

Lỗ Bá Phong dừng vó ngựa trước cửa nhà, ngắm nghía một lúc, rồi lại quay đầu ngó xung quanh xem có dấu hiệu bất thường gì khác không?

Hắn nhảy xuống ngựa, mở cổng, tiến thẳng về phía căn nhà tối om đó.

Mảnh đất trước nhà bầy nhầy, nhưng cửa dẫn vào nhà vẫn còn nguyên, giống như một bầy ngựa nhảy qua hàng rào thấp vào đứng bên trong.

Cửa không khóa...

Lỗ Bá Phong đưa tay mân mê lá bùa. Một thói quen mà hắn không thể nào bỏ, tuy lá bùa chỉ là một loại trừ độc chứ không phải là hộ mệnh hay đem lại may mắn. Nhưng mỗi lần sắp gặp nguy hiểm hắn đều mân mê tấm bùa như thể nó sẽ mang lại bảo vệ hoặc mang lại may mắn cho hắn.

Cơn gió lạnh thổi nhè nhẹ vờn trên gáy, Lỗ Bá Phong rùng mình rụt cổ.

Cuối cùng hắn lấy hết can đảm đẩy mở cửa bước vào.

Không còn sai lầm gì nữa, mùi máu tanh tanh cùng với mùi chết chóc bốc lên thoang thoảng.

Ánh trăng bàn bạc rọi qua cửa, mờ mờ hiện ra trên nền nhà một cây đuốc, có lẽ bị ai đó bỏ quên.

Lỗ Bá Phong cúi xuống lượm lên, thò tay vào túi lấy mồi đốt đuốc.

Tự nhiên tay hắn chợt ngừng lại, lưỡng lự, phân vân không biết có cần thêm ngọn đuốc đó không? Ánh trăng và cặp mắt tinh tường của hắn có đủ sáng để soi và để phân biệt, xem xét chuyện gì xảy ra nơi đây hay không?

Thêm một chút lửa có lẽ tốt hơn!

Hắn đưa tay đốt ngọn đuốc.

Ánh lửa phựt lên bùng cháy hừng hực, chiếu sáng cả gian phòng, chiếu qua khung cửa soi sáng những gian kế bên.

Gian phòng nơi họ Lỗ đứng, trống không, những gian phòng kế bên cũng vậy.

Lỗ Bá Phong chợt động tâm, suy nghĩ. Không biết mùi máu tanh cùng với mùi chết chóc phát xuất từ đâu, khi mà nơi đây không có xác chết.

Hắn còn đang ngỡ ngàng, bỗng tiếng con ngựa Lửa Trời hí lên lanh lảnh.

Tiếng hí hoảng hốt sợ hãi như báo động điều gì bất tường. Lỗ Bá Phong quay người nhìn lại thì thấy ánh lửa ngọn đuốc trên tay hắn chỉ như một ánh đom đóm nhỏ xíu so với ánh lửa bốc lên đỏ rực xung quanh nhà. Gian nhà được soi rõ không phải do ánh đuốc trong tay hắn, mà là do bị đốt khắp bốn phía. Lửa lan thật nhanh...

Có người đã bày mưu thiêu sống hắn, họ chờ đợi ở đây chỉ cần hắn chui vào là nổi lửa đốt.

Cảnh tượng năm xưa gia đình bị đốt cháy lại hiện về, Lỗ Bá Phong không còn thần trí nghĩ ngợi gì nữa, quăng cây đuốc đang cháy qua một bên, phóng thục mạng chạy ra ngoài, bất chấp ánh lửa nóng rát cháy bùng bùng xung quanh.

Bên ngoài con ngựa bị ánh lửa làm hoảng sợ đang giơ hai vó trước lên đạp đạp như điên như cuồng, chuẩn bị giẫm nát tất cả những gì dưới chân nó, còn thân hình đứng thẳng bằng hai chân sau, miệng hí vang lừng.

Mờ mờ một bóng đen chập chờn từ trong ánh lửa hiện ra.

Hai chân ngựa tức thời giọng xuống, tưởng chừng đạp người đó banh xác, không ngờ bóng đen nhanh nhẹn lách qua một bên, rồi phóng lên lưng con ngựa.

Người đó giật mạnh dây cương, khiến con ngựa lồng lên quẹo đầu, phóng nước kiệu ra khỏi vùng lửa đỏ.

Cả người lẫn ngựa phóng ra ngoài thật xa, quay lại thấy dân trong trấn cũng đang đổ ra mỗi lúc một đông để xem náo nhiệt.

Lỗ Bá Phong thoát khỏi cảnh lửa đốt, tim đập loạn xạ đến độ quên cả sự rát bỏng nơi chân, định thúc ngựa phóng thẳng về phía cánh rừng.

Nhưng ngựa vừa mới tung được ba bốn vó, tâm thần hắn vừa ổn định lại tức thì giận dữ liền bốc lên, hắn quay phắt ngựa lại. Lỗ Bá Phong muốn tìm người nào có âm mưu hại hắn...

Muốn tìm người núp trong bóng tối, thì tự bản thân mình cũng phải tự rút vào trong bóng tối quan sát những điều bất tường.

Họ Lỗ lặng lẽ xuống ngựa, dắt ngựa lẩn vào trong một góc tối thui. Nơi đó hắn đứng chăm chú quan sát tường tận mọi diễn biến xung quanh. Hắn xem dân chúng dập tắt lửa, cũng đứng xem những ai có hành động đáng nghi.

Một thời gian khá lâu trôi qua, họ Lỗ thấy con đường ở phía bên trái có một bóng dài như một con rắn khổng lồ trườn vào rồi mất tích. Hắn quay lại vuốt ve rồi vỗ vào đầu con ngựa nói :

- Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây! Ta sẽ quay lại trong chốc lát!

Như một con mèo ăn đêm, Lỗ Bá Phong luồn lách qua đường này tới ngỏ khác, cuối cùng dừng lại trước một con hẻm nhỏ tối tăm. Hắn nghe có tiếng người thở nặng nhọc lẫn với tiếng người nói lầm bầm :

- Nếu ta chết... các ngươi cũng chết...

Tiếng thở lại thêm nặng nề...

Hắn nhíu mày khi phát hiện hơi thở người lẫn lộn mùa khói, chết chóc, máu me. Rõ ràng người trong hẻm nhỏ đang thở hồng hộc kia vừa thoát ra từ trong căn nhà bị đốt như hắn.

Lỗ Bá Phong đứng một mình trong bóng tối thật lâu, sau đó mới từ từ đi vào ngõ hẻm thấy một người nằm dài trên đất, hơi thở đứt quãng. Người đó thấy có kẻ đột ngột xuất hiện cũng muốn bật ngồi dậy, nhưng không làm sao di động được.

Lỗ Bá Phong cúi xuống nhìn người đó hỏi :

- Ngươi khỏe chứ?

Người đó cười, đau đớn nói :

- Ta không ngờ trước khi chết lại gặp ngươi.

Lỗ Bá Phong lắc đầu, bước lại sát bên :

- Ngươi chưa chết được! Ngươi đã biết rồi, tấm bùa trên cổ ta có thể cứu sống được người sắp chết.

Hắn lại cười cười, ngồi phịch xuống đất, giọng mai mỉa nói tiếp :

- Ta cứ ngồi đây để ngươi ngửi cái mùi thum thủm của ta.

Người nằm dài trên đất cười ha hả, sau đó trầm giọng trả lời :

- Nếu ta nín thở thì sao? Ta muốn chết để khỏi phải ngửi mùi của ngươi.

Lỗ Bá Phong ghé người đung đưa tấm bùa trước mũi người đó, cất giọng khàn khàn như âm ma từ địa mộ vang về, khi gần khi xa :

- Ta nghĩ quá trễ rồi, ngươi còn nói chuyện lâu như vậy là chưa chết được. Ngươi phải sống... sống để hiểu những gì ta đã trải qua.

Người nằm trên đất lại ha hả cười như điên như dại.

Lỗ Bá Phong cũng cười cười khặc khặc theo người đó.

Cuối cùng hắn đột nhiên ngưng cười, nhanh tay điểm huyệt người đó, rồi vác lên vai. Con ngựa tinh khôn như ngửi được ý nghĩ của chủ, từ đâu vừa lúc chạy đến. Lỗ Bá Phong vắt người đó ngang lưng ngựa, rồi cũng phóng lên yên, thúc ngựa chạy về hang núi trong rừng, nơi mà bọn Kế Dư đang nghỉ ngơi.