Lạc Thanh Hàn và Triệu Hiền đều nhìn Nghiêm tài nhân.
Nghiêm tài nhân chợt hoàn hồn, bàng hoàng nhận ra mình vừa lỡ miệng.
Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, hai mắt đỏ ửng biện giải.
“Thần thiếp chỉ là quá kinh ngạc, mới không cẩn thận thất lễ, mong bệ hạ thứ tội.”
Không biết Lạc Thanh Hàn có tin hay không, cũng không biểu hiện thái độ với lời của nàng.
Hắn lại nhìn Triệu Hiền, ra hiệu tiếp tục.
Triệu Hiền “Thái y nói Bảo Phúc cô nương vì dùng thạch tín quá liều mới dẫn đến trúng độc, suýt thì mất mạng, mạt tướng hỏi nàng sao lại trúng độc? Tuy Bảo Phúc cô nương tạm thời không thể nói nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nàng chỉ vào vòng tay trên cổ tay mình.”
Nói xong, hắn lấy vòng tay nhiều màu từ trong tay áo, hai tay dâng lên.
“Mạt tướng đã hỏi nhiều người, vòng tay này là do Nghiêm tài nhân ban thưởng cho Bảo Phúc cô nương, Bảo Phúc cô nương rất thích nó, ngày thường luôn đeo trên tay.”
Khi Nghiêm tài nhân thấy vòng tay, cảm giác chân nhũn ra, không thể đứng vững, lảo đảo ngã xuống đất.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng “Ngươi sao vậy?”
Nghiêm tài nhân run rẩy nói “Thần thiếp đột nhiên thấy không khỏe, đứng không vững, mong bệ hạ thứ tội.”
Thường công công bước tới đỡ nàng đứng dậy.
Lạc Thanh Hàn cầm vòng tay nhiều màu từ Triệu Hiền, quay lại nhìn Nghiêm tài nhân.
“Ngươi giải thích sao đây?”
Nghiêm tài nhân ngấn nước mắt lắc đầu “Thần thiếp không biết gì hết, xin ngài tin thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối không có hại người!”
Lạc Thanh Hàn “Nếu ngươi đã nói vậy, trẫm tạm thời tin ngươi.”
Nghiêm tài nhân cảm thấy nhẹ nhõm, may mắn lùa vào tâm trí, nàng không khỏi nở nụ cười.
Nàng chưa kịp vui mừng được bao lâu thì nghe thấy Hoàng đế nói tiếp.
“Dù sao Bảo Phúc đã tỉnh, sau khi thái y chữa khỏi cổ họng cho nàng, trẫm sẽ đích thân thẩm vấn, nếu tra được chuyện hạ độc có liên quan đến ngươi, trẫm nhất định sẽ phạt nặng.”
Nụ cười của Nghiêm tài nhân đông cứng trên mặt.
Lạc Thanh Hàn “Đến lúc đó, trẫm không chỉ muốn ngươi chết, còn trị tội khi quân, diệt hết cả nhà ngươi.”
Nghiêm tài nhân hoảng hốt, đầu gối mềm nhũn, quỳ thẳng dậy.
Đầu gối chạm mạnh xuống đất.
Chỉ cần nghe tiếng thôi cũng biết rất đau.
Nhưng Nghiêm tài nhân mặc kệ đau đớn, khóc lóc cầu xin “Bệ hạ, xin người nương tay, tha cho người nhà của thần thiếp!”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng.
“Trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng, Bảo Phúc là do ngươi hạ độc?”
Nghiêm tài nhân theo bản năng muốn phủ nhận.
Nhưng khi nàng chạm vào đôi mắt lạnh lùng của Hoàng đế, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, lên không được, xuống không xong, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thường công công thấp giọng nhắc nhở “Tài nhân, cơ hội chỉ có một, người phải suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”
Môi Nghiêm tài nhân khẽ run lên.
Ngón tay nàng siết chặt gấu váy, siết vải mịn thành những nếp gấp.
Vẻ mặt nàng không ngừng thay đổi, máu trên môi nhạt dần, cuối cùng trở nên nhợt nhạt vô cùng.
Lạc Thanh Hàn mất kiên nhẫn “Nếu ngươi khẳng định mình vô tội, vậy thì bỏ đi.”
Hắn ra lệnh cho Triệu Hiền.
“Đưa Bảo Phúc đi, trông chừng thật kỹ. Giải tán toàn bộ người bên cạnh Nghiêm tài nhân, từ hôm nay cung Yên Vũ đóng chặt cửa. Trước khi tra rõ chân tướng, không ai được ra khỏi cung Yên Vũ một bước!”
Vốn Nghiêm tài nhân định nhân lúc này tìm cách giải quyết Bảo Phúc, nếu không giải quyết được Bảo Phúc, vậy nàng sai người gửi thư về Nghiêm gia, bảo họ nhanh chóng rời khỏi Thịnh Kinh, tìm một nơi không ai biết đến trốn đi.
Tuy nhiên, lời của Hoàng đế đã hoàn toàn đập tan hy vọng cuối cùng của Nghiêm tài nhân.
Mọi lối thoát của nàng đều bị Hoàng đế chặn lại.
Thấy Hoàng đế chuẩn bị rời đi, Nghiêm tài nhân dường như đã nhìn thấy cảnh phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội của mình bị lôi ra chém đầu, mắt nàng tối sầm, gần như ngất đi.
Nàng không nhịn được nữa, bò bằng tay và đầu gối, khấu đầu cầu xin Hoàng đế.
“Cầu xin bệ hạ khai ân! Là thần thiếp bị ma quỷ ám mới hạ độc Bảo Phúc, đều là lỗi của thần thiếp, những chuyện này không liên quan đến người khác, cầu xin bệ hạ đừng giận lây Nghiêm gia!”
Lạc Thanh Hàn dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu lạnh lùng.
“Tại sao ngươi hạ độc Bảo Phúc?”
Nghiêm tài nhân quỳ trên đất, không dám ngẩng đầu lên.
Nàng nghẹn ngào nói “Vì thần thiếp bảo nàng liên hệ với Vinh Quý, thông qua nàng chỉ thị Vinh Quý giúp thích khách đưa Quý phi ra khỏi cung, bây giờ mọi chuyện bại lộ, thần thiếp sợ Bảo Phúc bán đứng thần thiếp, nên … nên ……”
Nàng không thể nói tiếp, nàng khóc đến không thở được.
Lạc Thanh Hàn “Thì ra là ngươi làm.”
Nghiêm tài nhân biết mình không thể thoát, chỉ đành tiếp tục cầu xin.
“Những chuyện này đều do một mình thần thiếp lên kế hoạch, không liên quan gì đến Nghiêm gia, bọn họ không biết chuyện này, cầu xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ, đừng giận lây bọn họ.”
Lạc Thanh Hàn hỏi vấn đề mấu chốt.
“Tại sao ngươi biết trong cung có thích khách?”
Nghiêm tài nhân ngừng khóc, giọng điệu hơi do dự “Có … có người báo tin này cho thần thiếp.”
Lạc Thanh Hàn “Là ai?”
Nghiêm tài nhân không muốn nói, nhưng chuyện đến nước này, nếu nàng còn giấu giếm, chỉ càng khiến tội của nàng nặng hơn.
Những gì nàng có thể làm bây giờ là tự bảo vệ mình.
Về phần người khác ra sao, đã không còn nằm trong khả năng của nàng.
Nghiêm tài nhân lắp bắp hỏi.
“Nếu thần thiếp nói thật, bệ hạ có thể tha mạng cho thần thiếp không?”
Lạc Thanh Hàn “Ngươi đang bàn điều kiện với trẫm?”
Giọng của hắn rất bình thường, nhưng Nghiêm tài nhân lại vô cớ cảm thấy sợ hãi khôn tả.
Nàng cuống quít lắc đầu phủ nhận.
“Không có! Thần thiếp không dám! Thần thiếp chỉ muốn cầu xin bệ hạ nể tình thần thiếp khai báo thành thật, tha cho thần thiếp một mạng.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Chỉ cần ngươi nói thật, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.”
Nghiêm tài nhân vui mừng khôn xiết, không do dự nói ngay.
“Là Trưởng công chúa Hoa An phái người truyền tin cho thần thiếp, cũng chính bà ấy ám chỉ cho thần thiếp có thể nhân cơ hội này diệt trừ Quý phi nương nương!”
Nàng mơ hồ nhận thấy trong cung Vân Tụ xảy ra chuyện gì đó, nàng còn chưa kịp tìm hiểu cung Vân Tụ xảy ra chuyện gì thì đã bị Quý phi phát giác, Quý phi giao cho nàng nhiệm vụ may áo bông và chăn bông, khiến nàng mỗi ngày mệt muốn chết, không còn tâm trí để nghĩ chuyện khác.
Cho đến khi Trưởng công chúa Hoa An bí mật phái người đưa tin, báo cho nàng biết trong cung có thích khách ẩn náu, mục tiêu của thích khách chính là Quý phi.
Nghiêm tài nhân kết nối mọi việc với nhau, tưởng Quý phi bị ám sát cho nên cung Vân Tụ mới phòng bị nghiêm ngặt như vậy.
Sau đó, Trưởng công chúa Hoa An phái người liên lạc với nàng, nói với nàng rằng thích khách sẽ đưa Quý phi rời cung, cần có người giúp đỡ.
Nghiêm tài nhân cảm thấy đây là cơ hội tốt để diệt trừ Quý phi, nên đã đồng ý không chút do dự.