Một tuần sau.

Vào ngày tuyên án, Giang Lộc ngồi dưới khán đài.

Tiền Chính Minh và Quách Ất Trân bị kết án tử hình vì bắt quả tang buôn bán ma túy và giết người thuê, còn Trịnh Thịnh và băng đảng vì cố ý giết người, bắt cóc, hỗ trợ giám sát buôn bán ma túy bị kết án tử hình, quản chế một năm thi hành án.

Những tệ nạn tiềm ẩn đã được nhổ tận gốc, khi có ánh mặt trời chiếu vào, mọi thứ cuối cùng sẽ mang một diện mạo mới.

Đó là âm thanh của sự kết thúc và là nguồn gốc của sự đổi mới.

Tuy nhiên, mặc dù vậy, sự mất mát hi sinh không thể nào trở về được nữa, những ai đã từng đau khổ như cô cũng có thể cảm thấy được an ủi một chút.

Sau khi kết thúc, lần đầu tiên Giang Lộc chủ động gọi điện thoại cho Lương Thục Ngôn.

“Alo?”

“Tiểu Lộc.” Lương Thục Ngôn có chút nịnh nọt.

Giang Lộc cúi mặt xuống, kỳ thật cô không biết mình muốn nói gì với bà, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, cô rất muốn gọi điện thoại cho bà.

“… À, không có gì đâu.”

“Tiểu Lộc, con có chuyện gì à?” Lương Thục Ngôn mẫn cảm nhận ra giọng Giang Lộc có chút không đúng.

“… Không sao đâu.”

“Nhưng mà giọng con hơi lạ?”

Giang Lộc sửng sốt, mặc dù hai người đã trở nên xa cách, nhưng nói cho cùng vẫn là mẹ con. Trên thế giới này, người duy nhất có quan hệ huyết thống với cô chỉ có mẹ.

“Không, tôi bị cảm thôi.”

“Con bé này, mùa hè còn để bị cảm, một mình con không thể tự chăm sóc được, không ấy con về nhà đi. Nếu vậy, mẹ cũng có thể lo cho con. Lúc nào con cũng… ”

Giang Lộc không ngắt lời bà, cứ nghe bà nói.

Khoảng chừng một phút sau, cô nói: “Tôi còn có việc phải làm, không tiện nói chuyện, cúp máy đây.”

Vừa nói xong, Giang Lộc nhanh chóng cúp điện thoại.

Trần Châu vừa đi ra liền nhìn thấy Giang Lộc đứng một mình ở nơi đó. Cô quay lưng về phía anh, cả người gầy gò đáng thương. Tim anh đau nhói, anh vội chào hỏi những người xung quanh rồi bước nhanh về phía cô.

Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Lộc quay đầu lại, cô nhìn Trần Châu đang đi về phía mình với đôi mắt đỏ hoe.

“Anh ra ngoài rồi.” Cô cười với anh.

Trần Châu cau mày.

Anh bước đến chỗ cô. Giang Lộc nhìn đôi mày cau có liền biết tâm trạng anh không được tốt.

“Có chuyện gì hả?”

“Ừm?”

Trần Châu nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô, nhắm mắt lại, đưa tay ôm cô vào lòng, để đầu cô tựa lên vai mình.

“Muốn khóc thì khóc đi, anh chắn cho em rồi, không ai nhìn thấy đâu.”

Giang Lộc bật cười, cô đưa tay đấm anh một cái.

“Em không muốn khóc đâu.”

“Miệng nói một đằng mà trong lòng thì nghĩ một nẻo.”

Giang Lộc yên lặng, chỉ chậm rãi buông xuống đôi môi đang cong lên. Cô nhắm mắt lại, càng ôm chặt eo Trần Châu hơn.

Có lẽ là đè nén quá lâu, cuối cùng cũng cần một trận phát tiết.

Một lát sau, Trần Châu cảm nhận được sự ướt át và nóng bỏng ở trên vai, mà đầu vai gầy gò của cô bắt đầu run rẩy.

Anh đưa tay xoa đầu cô: “Không sao đâu, không sao đâu. ”

“Ban nãy em có gọi điện thoại cho Lương Thục Ngôn.”

Chuyện Tiền Chính Viễn cô không nói với Lương Thục Ngôn, kỳ thật ngay từ đầu, cô không biết có nên nói hay không, nhưng sau khi nghe được giọng nói của Lương Thục Ngôn, cô lại do dự.

Cô đã bắt đầu một cuộc sống mới, có cần thiết nói cho bà ấy biết không?

Cô chẳng biết nữa.

Cho có nói thì sẽ như thế nào, nhưng bất kể ra sao, mọi thứ cũng không thể trở về như cũ được.

Thay vì như vậy, cả đời bà ấy không biết còn tốt hơn.

Nhưng…

Nghĩ đến Giang Nghĩa, cô có chút khổ sở, dường như cô là người duy nhất trên thế giới này nhớ đến ông.

Sau khi vụ án kết thúc, mọi thứ trở lại bình thường.

Ban ngày Trần Châu đi làm, vì còn chưa đến ngày khai giảng, cho nên Giang Lộc chẳng có việc gì làm cả, có lúc cô sẽ ở nhà xem phim cả buổi chiều, có lúc cũng sẽ tự mình đi ra ngoài, dù sao cô đã sớm quen với nơi này.

Vào buổi tối, sau khi Trần Châu trở về, giống như tất cả các cặp vợ chồng, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau nấu cơm.

Giang Lộc rất tham lam những ngày như vậy, bình yên và ấm áp, chuyện quan trọng hơn, người đi cùng cô là anh.

Tối hôm đó, hai người ở trên sô pha xem phim, Giang Lộc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô quay đầu lại, nhìn Trần Châu.

“Em đến đây lâu như vậy, hình như cũng không thấy Hứa Trung và những người khác đâu?”

Trần Châu mỉm cười với cô: “Cậu ấy xin nghỉ phép dài. ”

“Kỳ nghỉ dài?”

“Ừm, đi Tương Thành.”

“Đi Tương Thành làm…” Giang Lộc đột nhiên dừng lại.

Kim Quất đang ở Tương Thành.

Cho nên nói Hứa Trung xin nghỉ phép dài chính là vì đi gặp Kim Quất.

Nghĩ đến đây, Giang Lộc không khỏi mím môi cười cười: “Thì ra là như vậy. ”

Trần Châu nhìn đôi môi cô, cổ họng bỗng nhiên nuốt nước bọt vài cái.

Giang Lộc không phát hiện Trần Châu có chút dị thường, cô chuẩn bị quay đầu lại tiếp tục xem phim, nhưng ngay khi vừa định quay lại, cằm liền bị người ta nắm chặt.

Đôi môi ấm áp của người đàn ông phủ lên.

Trần Châu dùng sức ngậm lấy môi cô mút, rõ ràng hai người đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, nhưng cô luôn khiến anh chẳng thể cưỡng lại.

Dưới sự quấn quýt lẫn nhau này, hơi thở của hai người không tự chủ bắt đầu trở nên nặng nề hơn.

Trần Châu dùng sức ôm cô vào lòng mình, nụ hôn càng ngày càng cường thế, càng ngày càng triền miên.

Nhiệt độ trong phòng không khỏi tăng lên, ngột ngạt gần như không thở nổi.

Lúc này ánh mắt Trần Châu u ám thâm thúy, là một người đàn ông, môi còn đỏ hơn cả cô.

Bộ phim trên TV đang đi đến hồi kết, nhưng không ai để ý đến nữa.

Tháng Chín.

Toàn bộ Tân Xuyên giống như một cái lò lửa lớn, bị ánh mặt trời thiêu đốt.

Hôm nay là ngày khai giảng.

Ban đầu Trần Châu định đưa cô đến trường, nhưng trong đội tạm thời có thông báo, vụ án xuất hiện điểm nghi ngờ mới, cho nên anh không thể không chạy về đội.

Vì vậy, Giang Lộc chỉ có thể một mình kéo vali đến Đại học Khoa học và Công nghệ Tân Xuyên.

Giang Lộc bắt taxi qua, vừa xuống xe, một trận nóng bức ập đến, cả người thiếu chút nữa thở không nổi.

Đại học Công nghệ Tân Xuyên là trường đại học nổi tiếng nhất ở Tân Xuyên, không thể không kể đến đội ngũ giáo viên giỏi và môi trường vô cùng tốt.

Vào mùa tựu trường, khuôn viên trường đông nghịt người, trạc tuổi với cô, hầu như ai cũng xách vali, chắc là sinh viên mới đi nhập học.

Đi bộ trong sân trường, lòng Giang Lộc tràn đầy khao khát.

Giang Lộc một mình làm xong thủ tục nhập học, sau đó bắt đầu đi tìm ký túc xá, dọc theo đường đi hỏi vài người, lúc này mới thành công đến cửa ký túc xá.

Ký túc xá nằm sau tòa nhà giảng dạy, hơn nữa phòng cô còn ở tầng bảy, cũng may có thang máy. Lúc này người không nhiều, một đường thông suốt không bị cản trở.

So với các trường đại học khác, phòng ốc cũng khá tốt, xây dựng giống như một căn hộ nhỏ, bốn người, có phòng tắm ban công riêng biệt.

Cô là người đầu tiên đến ký túc xá, đặt vali sang một bên, bắt đầu tìm giường của mình.

Dương Hi.

Chu Vận.

Đó là tên của bạn cùng phòng của cô.

Sau đó, cô nhìn thấy tên của mình, ở giường tầng trên.

Cô vô thức liếc nhìn tên người giường dưới.

Kim Quất

Giang Lộc sửng sốt, hoài nghi không biết có phải mình hoa mắt không, cô vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn cái tên dán trên đó.

Giấy trắng và mực đen.

Trên đó quả thật là Kim Quất, không thể nghi ngờ.

Kim Quất, có phải là Kim Quất mà cô biết không?

Nghĩ đến đây, cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Kim Quất, nhưng điện thoại không gọi được.

Gần đây cô không liên lạc được với cô ấy, không biết rốt cuộc cô ấy đang làm gì nữa. Cũng may có Hứa Trung ở bên kia, cô yên tâm hơn phần nào.

Dù có hay không, chờ đến khi gặp mặt, không phải sẽ rõ ràng sao?

Mãi suy nghĩ miên man, cô mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa mở khóa vali ra. Trần Châu đã gọi tới.

“Thế nào, môi trường mới có quen không?”

Giang Lộc nhìn ký túc xá: “Rất hài lòng. ”

“Xem ra em rất thích.”

“Đương nhiên, bắt đầu đi học rồi, em có thể quen biết rất nhiều bạn mới, thật tốt quá đi.”

“Bạn mới?”

“Chính xác.”

Giang Lộc đợi một lúc, không nghe được tiếng của Trần Châu.

“Này, Trần Châu, anh vẫn còn nghe máy không?” Cô hỏi một cách kỳ lạ.

Qua mấy giây, lúc này mới truyền đến giọng nói trầm thấp của anh.

“Nghe nói con trai ở đại học khoa học kỹ thuật vô cùng nhiều.”

Giang Lộc hơi sửng sốt, không phản ứng kịp. Lúc thích ứng lại thì không khỏi bật cười: “Anh đang nghĩ gì vậy hả?”

Người đàn ông này cũng biết ghen sao?

Nhưng ghen tuông này cũng quá đáng yêu đi ~

“Nhiều thì có liên quan gì đến em đâu, không phải em có anh rồi sao?”

Lời này của Giang Lộc đã lấy được lòng anh, giọng điệu nghe có vẻ dịu hơn ban đầu.

“Vậy từ thứ hai đến thứ sau, em sẽ không về nhà à?”

“Ừm, nhất định phải ở lại.” Giang Lộc vừa nói chuyện với anh, vừa thuận tay lấy quần áo trên cùng trong vali ra.

“Xem ra tối nay anh chỉ có thể một mình trong căn phòng trống này rồi.”

Giang Lộc nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc thường ngày của anh trong đội. Lúc nói lời này, vẻ mặt của anh có lẽ rất tủi thân.

Cô đảm bảo, bây giờ anh đang trốn ở một góc, lén lút gọi điện thoại cho cô.

Nếu bị những người khác nhìn thấy, anh làm gì còn mặt mũi nữa?

“Bình thường anh cũng ở một mình đó, có sao đâu?”

“Nhưng anh muốn ở với em thì sao?”

“Không phải em sẽ gọi cho anh à?” Giang Lộc bất lực cười.

“Gọi điện thoại thì anh đâu có thấy được em?”

Giọng nói mang theo chút tủi thân~

Giang Lộc tiếp tục nói: “Em gọi video với anh là được mà.”

“Nhưng mà…”

Giang Lộc chợt nhớ đến lúc cô học lớp 12 ở Lâm Thành, bọn họ so với trước kia hình như đã bị đảo ngược.

Ngẫm lại không khỏi buồn cười.

Đang gọi, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, càng ngày càng gần. Ngay sau đó, cửa ký túc xá bị đẩy ra.

“Hình như là bạn cùng phòng tới, không nói nữa, em cúp máy đây.” Sau đó cô cúp máy ngay.

Trần Châu ở đầu dây bên kia chưa kịp nói lời tạm biệt, cứ như vậy mà bị cúp máy.

Nghe thấy âm thanh bíp bíp phát ra, anh có chút bất lực, trong miệng lẩm bẩm.

“Đồ nhẫn tâm.”

Sau đó anh nhét điện thoại vào túi rồi mở cửa nhà vệ sinh bước ra. Tuy nhiên vừa bước ra ngoài, anh đã thấy vài người trong đội đang bám vào cửa với nụ cười đầy ẩn ý trên môi.

Vẻ mặt của Trần Châu nhất thời cứng ngắc, vừa rồi anh nói gì, bọn nhóc thối này đều nghe hết rồi?

“Đội trưởng, anh gọi điện thoại cho ai đấy?”

“Trí tuệ chậm phát triển à, đương nhiên là chị dâu rồi.”

“Nhìn không ra đội trưởng của chúng ta cũng biết làm nũng đấy. Ha ha ha ha…”

Trần Châu lạnh lùng liếc bọn họ, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ.

“Xem ra các cậu rất nhàn rỗi phải không?”

Vẻ mặt mấy người cười hì hì nhất thời liền thu lại.

“Ôi, đội trưởng, sao anh nghiêm túc thế, vừa rồi khi anh gọi điện thoại…”

“Phiền quá.”

Trần Châu liếc bọn họ, sau đó liền bước đi, để lại đám người nhịn không được cười lăn cười bò.