Ánh mắt thiếu niên dừng trên người Bạch Dạ, nhưng không quá lâu, vì bị đánh thức giấc ngủ mà trở nên giận dữ, lập tức đẩy nàng ra không chút do dự.
Giọng thiếu niên trầm thấp vang lên "Ngươi là ai?"
Bạch Dạ có chút thất thố, nhưng sau đó đã lấy lại bình tĩnh nói "Ta là lão sư mới đến nhận lớp, hôm nay là ngày đầu giảng dạy ở Thanh Y Ban."
Nàng cũng chú ý đến nhất cử nhất động của đám học sinh xung quanh, đa phần tất cả đều trở nên kì lạ, lại có phần e ngại đối với thiếu niên này.
Nhưng ngay từ đầu bước chân vào, nàng không hề chú ý đến cậu ta.

Nói đúng hơn là, nàng không hề nhận ra được sự hiện diện của hắn trong lớp.
"Lão sư?" thiếu niên cười một cách thâm trầm, lại hơi có phần dọa người "Trông ta có giống đồ ngốc hay không? Một tiểu tử da trắng mặt đẹp như ngươi cũng dám tự xưng lão sư trước mặt ta?"
Hắn rất cơ trí, nhìn ngó xung quanh cũng thừa hiểu chắc hẳn đám Cảnh thiếu muốn bày trò đối với tiểu tử này.
Bạch Dạ lạnh mặt không nói gì.
Phát La ở gần đó, tiến tới ghé nhỏ vào tai thiếu niên nói "Hắn ta đúng là lão sư đến dạy đấy Trình thiếu!"
Thiếu niên được gọi là Trình thiếu nghe Phát La nói, hắn giương con mắt đằng đằng sát khí lên đối diện với Bạch Dạ, ngầm đánh giá nàng.
Dù Bạch Dạ không biểu hiện bất kì điều gì nhưng tâm thần nàng có phần hoang mang.

Tổng không hiểu vì sao, hắn mang lại cho nàng cảm giác rất lạ.
Thanh âm trong Không gian vang lên.
[Chủ nhân cẩn thận.


Hắn không đơn giản đâu.]
[Mùi gì vậy?]
[Sao vậy Tiểu Hắc?]
[Ngươi không nhận thấy sao? Hình như có mùi gì đó!]
[Mùi? Ta có thấy đâu? Ngươi gặp ảo giác ư?]
[Thật vậy sao?]
[Ta cảm nhận được Linh Khí trong cơ thể hắn rất hỗn loạn.

Giống như đã gặp ở đâu rồi.]
[Nên tránh đụng mặt thì hơn]
[Ta cũng nghĩ thế! Chúng ta chưa xác định được]
Quả nhiên ngay cả Tiểu Hắc lẫn Tiểu Bạch cũng không nhìn ra được.
"Lại chiêu trò mới của lão Hiệu trưởng à?"
Bạch Dạ không tính toán với hắn, nói "Ta nhận lời của Hiệu trưởng, sẽ đảm nhiệm lớp trong một thời gian.

Có vấn đề gì thì lên gặp trực tiếp ông ấy, ta không có nghĩa vụ giải đáp quá nhiều thắc mắc." ngữ khí của nàng rất bình tĩnh và lạnh lùng.
"Buổi học hôm nay đến đây thôi! Bài tập ta đã giao, cố gắng mà làm cho tốt!" nàng xoay người rời đi, để lại đám học sinh biểu hiện hoang mang rối bời.
Phát La nhìn bóng dáng Bạch Dạ rời đi, trong lòng thầm mắng "Tên đó là cái gì vậy chứ? Thật đáng ghét!"
Nhưng càng nhiều hơn là mọi người để ý đến biểu hiện của Trình thiếu, chỉ thấy hắn im lặng một lúc rất lâu.

Đại gia thầm thở phào một hơi, điều đó chứng tỏ Trình thiếu không cảm thấy khó chịu bởi những việc họ làm.
Cảnh thiếu rất lạ với hành động của Trình thiếu, lại gần hắn hỏi "Nay ngươi làm sao vậy Minh Thành? Mọi khi ngươi đâu có dễ tính như thế? Ta không tin ngươi bị nhan sắc của hắn mê hoặc." quen biết với Trình thiếu đã lâu, dĩ nhiên Cảnh thiếu khẳng định rất hiểu Trình thiếu.
Nhưng Trình thiếu lại biểu thị rất khó hiểu, hắn đáp lại rất nhẹ nhàng "Không biết nữa."
Đợi đến khi Bạch Dạ đã đi được một lúc lâu, trong đám học sinh có một vài người kêu lên một cách kì lạ.
"A, ngứa quá! Ngứa quá!"
"Bị gì thế này?"
"Có chuyện gì xảy ra với ta vậy?"
Đám học sinh đột nhiên cả người ngứa ran, đỏ ửng, không ngừng gãi như điên trong phòng.
Cảnh thiếu nói "Bọn họ làm sao vậy?"
Phát La nói "Không biết nữa Cảnh thiếu."
Hắn cảm thấy rất lạ, đây rõ ràng là có người cố tình gài bẫy bọn họ.

Nhưng tại sao chỉ có một vài người?

Tịnh Thư ngay lập tức được kêu tới, cô là người thạo về y dược nhất lớp.

Sau khi xem xét tình hình, cô quay sang lắc đầu với Cảnh thiếu "Triệu chứng này là lần đầu ta gặp."
"Không phải phát ban thông thường ư?"
"Không! Ta ngửi thấy có một mùi hương đặc biệt.

Khả năng là có người ám toán."
Cảnh thiếu hỏi "Ngươi có thể bào chế thuốc giải?"
Tịnh Thư tỏ vẻ bất lực "Xin lỗi! Ta không thể bào chế khi chưa biết họ trúng phải thứ gì."
Phát La tức giận mắng người "Rốt cuộc là kẻ nào đã gài bẫy chúng ta?"
Trong khi đó, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết "hung thủ".
"Ngươi biết rồi đúng không?" Cảnh thiếu rất bình tĩnh đối Trình thiếu hỏi.
Trình thiếu nhếch khóe miệng cười, hắn đưa tay "Một, hai, ba, bốn người này, ngươi chắc cũng nhận ra, ngoài bọn họ thì cả Thanh Y Ban không một ai có triệu chứng giống như thế.

Vậy ngươi có từng thử hỏi tại sao?"
"Ta đương nhiên cũng có.

Nhưng không tài nào hiểu nổi."
Trình thiếu tiếp tục "Hung thủ nhất định không thể là người ngoài, vì nếu có, chúng ta sẽ nhận ra ngay lập tức.

Vì vậy, hắn chắc chắn đã ở trong lớp.

Hơn nữa, ngươi không cảm thấy bốn người họ có điểm gì chung sao?"
"Điểm chung gì..." chưa nói hết câu, Cảnh thiếu đã ngay lập tức nhận ra.


Bốn người đó đều là người cố tình hại tên tiểu tử kia, khiến hắn chạm mặt với Minh Thành.
Bốn người họ bị như vậy, đều là một màn báo thù.
"Nhưng ta không hiểu, rõ ràng ta và một số học sinh khác cũng tham gia, mặc dù không phải trực tiếp."
"Hahaha!" Trình thiếu đột nhiên bật cười một cách lạ lùng.
Rất lâu rồi Cảnh thiếu mới thấy hắn cười như vậy.
"Tên đó rất thông minh! Một kẻ thú vị!"
Cảnh thiếu căm giận "Chẳng qua là một tên nhát gan mà thôi.

Chơi trò tiểu nhân bỉ ổi này, cũng dám tự xưng là lão sư."
Tịnh Thư ở gần đó nghe vậy, phản bác "E là không phải như vậy đâu Cảnh thiếu."
"Hử?"
"Nhìn trên bảng đi!"
Đại gia đồng loạt nhìn lên.

Ai ai cũng phải há hốc mồm trước dòng chữ rất lớn được ghi trên đó.
"Nhận ra rồi thì làm bài tập cho đàng hoàng! Không thì tự mà gánh chịu hậu quả!".