Thời gian vẫn cứ thế yên lặng mà trôi, những hài tử đó lớn lên cùng với tất cả tình yêu thương của phụ thân và mẫu thân mà không lo nghĩ gì.

Vẫn công việc đó, tất cả mọi người đều bận rộn tối ngày.

Đại ca Bạch Trạch được Bạch Chấn cho theo học Quỷ Y, nghiên cứu về thảo dược; Nhị ca Bạch Mặc từ nhỏ đã rất thích học kiếm thuật, vì vậy mà lúc nào cũng ở sân tập luyện; Tam ca Bạch Thường lại có hứng thú với độc dược, ngoài việc chơi cùng với Tiểu Lục thì sẽ ở lỳ trong phòng; Bạch Dạ cùng Tứ ca Bạch Chân mặc dù không mấy hứng thú về luyện kiếm nhưng từ sau sự kiện đó thì phụ thân luôn tăng cường chiêu thức phòng thân cho họ; Tiểu Lục còn nhỏ nên việc duy nhất là ở bên cạnh mẫu thân và chọc phá Tam ca.

Và ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, vẫn như bao ngày bận rộn khác, nhưng giờ học của nàng lại được kết thúc sớm vì Thẩm Khanh thúc thúc tới.

Phụ thân nàng và thúc ấy luôn có một cuộc nói chuyện rất lâu.

Bình thường nàng sẽ không để ý nhưng không hiểu sao nàng lại vô cùng tò mò về cuộc đối thoại đó.

Vì vậy nàng quyết định nghe lén.

Lần này khác, họ chẳng phòng bị điều gì cả.


Nàng áp sát tai vào cánh cửa, chỉ thấy giống như một cuộc cãi vã:
“Chúng sắp tìm tới đây rồi, chẳng lẽ ngươi định hi sinh tính mạng của toàn bộ Bạch gia sao?”
“Đương nhiên là không, nhưng làm thế với Tiểu Ngũ thì thật quá đáng!”
Chuyện gì vậy? Họ đang nói về mình sao? Hi sinh cái gì chứ?
“Ta biết.

Nhưng chúng ta không còn cách nào khác, nó cũng là hài tử mà ta nhìn từ nhỏ tới lớn, chẳng lẽ ta lại không xót? Nhưng đó là hi vọng cuối cùng của Bạch gia chúng ta.”
“Ta biết ngươi rất yêu thương nữ nhi của mình nhưng chúng ta chẳng còn cách nào khác.

Nếu như vậy hãy để cho nó tự chọn đi!”
“Ngươi nói đúng, việc đến nước này chỉ còn cách cho Tiểu Ngũ tự chọn thôi.”
Bạch Chấn mở cửa bước ra, cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Là ai vậy?
Lúc này, Bạch Dạ đang chạy rất nhanh về phía trước, vừa chạy vừa lo lắng.

Nàng đến một khu vườn bị bỏ hoang, ở phía trước là một bộ bàn ghế bằng đá, nơi đây là nơi nàng thích nhất.

Mỗi khi có chuyện không vui nàng thường tới đây.

Nàng ngồi bệt xuống, tự trấn an bản thân sau cuộc nghe lén vừa rồi.

Lúc này, bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu nàng, nàng suy sụp ngồi ở một góc.

Đến đêm, Bạch Dạ mới lững thững trở về Bạch phủ.

Vân Nhược Hi vội vàng ôm chầm lấy nàng, lo lắng hỏi han, các ca ca cũng tìm nàng đến điên mất.

Chỉ có Bạch Chấn yên lặng ở một góc, không nói gì nhìn nàng.


Có lẽ người ở ngoài cửa lúc đó là Tiểu Ngũ.

Nó nghe được sao? Liệu nó có oán trách ta không?
Đêm đó, mọi người vẫn chìm vào giấc ngủ trong yên bình.

Mấy ngày hôm sau, Bạch Dạ như người mất hồn, các ca ca rất lo lắng cho nàng.

Bởi cứ nghĩ đến chuyện hôm đó là lòng nàng lại đấy nghi vấn khiến nàng không tập trung được.

Tại sân tập luyện, Bạch Dạ ngồi ở một góc trầm tư.

Bạch Chấn thở dài, đi tới chỗ nàng và nói: “Dạ nhi, phụ thân có chuyện muốn nói.”
Nàng cùng phụ thân đi vào một phòng.

Bạch Chấn ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm nàng.

Thấy vậy, Bạch Dạ cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn lên tiếng: “Dạ nhi, người nghe lén cuộc đối thoại của ta lần trước, là con?” Nàng gật đầu, không hề phủ nhận.


Như thế, hắn bất đắc dĩ hỏi “Con đã biết? Mấy ngày nay con đều suy nghĩ về nó?” Lúc này không khí bắt đầu im lặng, căng thẳng đến khó thở.

Nàng lên tiếng “Phụ thân, rốt cuộc người đang che giấu chuyện gì có liên quan tới nữ nhi?”
_______ngoài lề_______
Giới thiệu một số nhân vật (2)
Vân Nhược Hi: phu nhân Bạch gia, thê tử của Bạch Chấn
Tính cách: tốt bụng, hiền lành, luôn dịu dàng với hài tử của mình.

Nhưng khi tức giận cũng vô cùng đáng sợ, ngay cả Bạch Chấn cũng không dám trái lệnh.

Thân thế thật sự: Một bí ẩn
Sở trường: là một cao thủ luyện kiếm nhưng hiếm khi phơi bày.

Chiều cao: 1m57
Cân nặng: 43kg.