Tiếng rú thảm thiết của ‘Bắc Vương’ Ulyssan nhanh chóng biến thành tiếng gầm. Trong nháy mắt, một cơn bão tuyết bùng lên giữa khu vực bên ngoài hang động làm giảm tầm nhìn xuống dưới năm mét.

Lốc xoáy gào rít quậy tung đám “lông ngỗng” mịt mù khiến chúng bay loạn khắp không gian. Cùng lúc, luồng hào quang băng lam nhanh chóng khuếch đại và bắn sát mặt đất. Chúng lướt đến đâu, mọi vật đều bị đông cứng trong băng đến đấy.

Cả thị giác và thính giác của Klein đều bị bão tuyết ảnh hưởng, song trong tâm trí hắn tức thì hiện ra hình ảnh tương ứng. Hắn vội cong gối nhảy vọt lên, để vầng sáng băng xanh quét xẹt qua dưới chân.

Người cũng không có sở trường đánh nhau giống hắn là Mobet Zoroast, song khoảnh khắc luồng hào quang kia dội tới, anh ta đứng quá gần nên không kịp nhảy lên.

Đúng lúc ấy, anh ta bị túm vai nhấc lên còn dưới chân thì xuất hiện luồng gió xoáy nâng bổng bản thân giữa không trung. Nhờ sự kết hợp đó, anh ta bật lên thật cao, tránh khỏi kết cục bị đông đá.

Mobet quay đầu lại, chẳng lấy làm lạ khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Siatas. Nữ “Ca Sĩ Tinh Linh” này chỉ có thể điều khiển cuồng phong nhẹ nhàng lướt về phía trước vì nơi đây cấm chỉ bay lượn.

Anderson, Edwina, Snowman và Longzel đều tự phản ứng bằng cách thích hợp là kịp nhảy lên để né đòn tấn công mà không vướng vào nó. Chỉ có Grossell là vừa rút thanh kiếm bản rộng, vừa chui từ trong tuyết ra nên không kịp tránh đi và bị luồng hào quanh băng lam quét trúng chân.

Từng lớp băng lập tức dâng lên, Grossell đứng bất động ngay tại chỗ tựa như thi thể bị đóng băng.

Vù!

Cơn bão tuyết khoa trương che kín tầm mắt của đám Người Phi Phàm, khiến họ hoàn toàn không nhìn thấy Cự Long băng sương Ulyssan ở đâu mà chỉ có thể đề phòng các đòn tấn công một cách bị động.

Lúc này, vẫn đang ở giữa không trung mà chưa rơi xuống, Snowman dang rộng hai tay ra và nghiêm trang niệm bằng tiếng Hermes cổ:

“Thần nói, vô hiệu!”

Cơn bão tuyết đang gào thét chợt dịu xuống hẳn. Cả trận lốc xoáy dữ dội và màn tuyết dày đặc như lông ngỗng đều ngơi đi hoặc tan biến phân nửa.

Siatas loáng thoáng trông thấy một khuôn mặt xấu xí của loài bò sát với phần trán bị găm bởi mũi tên gãy.

Cự Long băng sương Ulyssan đã chớp cơ hội rút ngắn khoảng cách giữa hai người!

Siatas không hốt hoảng. Cơn cuồng phong bỗng đổi chiều và cuốn cả cô lẫn Mobet ra ngoài. Cùng lúc, đôi môi trắng bệch vì rét lạnh của cô hé ra, ca lên tiếng hát bằng thứ ngôn ngữ Tinh Linh cổ xưa và sâu xa:

“Đá ngầm ắt bị sóng biển đánh tan;

Đại thụ ắt bị gió bão quật đổ;

Núi non ắt bị sấm sét giáng nát…”

Vì nghĩa của mỗi từ trong tiếng Tinh Linh đều rất hàm súc nên cấu trúc câu được tạo nên cũng vô cùng ngắn gọn. Nhờ vậy mà chỉ trong thời gian ngắn Siatas đã hát xong. Không những thế, khoảnh khắc từ ngữ đầu tiên được cất lên, thời điểm giai điệu tao nhã và hùng hồn bắt đầu vang xa, cơn gió trong bão tuyết đã biến đổi!

Tiếng gió rít gào bỗng trở nên hỗn loạn khi nó tản mát khắp bốn phương tám hướng. Bóng dáng khổng lồ của ‘Bắc Vương’ Ulyssan lại xuất hiện trong mắt đám người Klein.

Khi Siatas hát đến đoạn thứ ba, “Kỵ Sĩ Trừng Phạt” Longzel đã đẩy bàn tay phải ra, trầm giọng niệm chú bằng tiếng Hermes cổ:

“Cầm tù!”

Trong chớp mắt, con rồng băng sương đang định đâm sầm vào Siatas và Mobet đột ngột đông cứng tại chỗ, như thể chung quanh nó là vô vàn các lớp tường trong suốt.

Cùng thời điểm Longzel thì thầm, ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina vừa mới đặt chân xuống đứng vững, đã hóa đôi mắt màu xanh da trời của mình thành màu đen. Chảy bên trong đôi con ngươi của cô là một chất lỏng đặc sệt – hiện thân của toàn bộ những gì tà ác nhất trong thâm tâm của một sinh vật.

Cô chỉ khẽ nắm tay phải vào, ‘Bắc Vương’ Ulyssan đã đứng thẳng lên gào rống. Toàn bộ hiệu ứng “Cầm tù” đều bị nó phá nát.

Cặp nhãn cầu xanh lam rợn tóc gáy của con rồng băng sương này bị choán đầy bởi nỗi trống rỗng và cơn đau đớn. Có vẻ như nó vẫn đang bị đắm chìm trong luồng cảm xúc điên cuồng và tàn bạo đến một cách bất ngờ.

Dù nó luôn ở trong trạng thái này, nhưng bị kích động hoàn toàn như vậy chẳng phải cảm giác dễ chịu gì.

Thật vậy, nó chính là một Cự Long rất khó khống chế cảm xúc của bản thân!

Nhân cơ hội Ulyssan đang tạm đứng hình, Anderson Hood ngưng tụ một cây trường thương bằng lửa trắng lóa trong tay, tức thì cong lưng ném vút nó đi.

Không chờ kết quả, lửa bùng lên dưới chân ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ và thiêu mặt băng thành nước.

Khực!

Cây trường thương bằng lửa trắng lóa đâm trúng vào cái miệng đang hé mở của Cự Long băng sương, nung chảy lớp vảy giáp dày bằng băng trong tích tắc, cùng lúc dư sức đâm xuyên lên vùng hàm trên.

Ulyssan lại rú lên thảm thiết. Nó đạp các chi ra sau, dùng cả thân hình khổng lồ đang bay sát đất để bổ nhào tới Anderson bằng tốc độ kinh hoàng.

Thứ duy nhất trong mắt nó lúc bấy giờ chính là con sâu bọ đã gây tổn thương đáng kể cho mình!

Xoẹt!

Tuyết đọng tách ra để lộ các vết rãnh ngày một sâu và rộng trên mặt đất. Bắt nguồn từ nơi Anderson đang đứng, chúng lan ra như rễ cây và tiếp tục kéo dài.

Uỳnh! Dưới quán tính đáng kinh hãi của mình, Cự Long băng sương đâm sầm vào một tảng nham thạch phủ kín phiến băng dày. Lớp băng đọng ngoài lập tức vỡ vụn, còn vách đá phía trong thì nứt toác!

Nếu cú va chạm này đập trúng Anderson, chắc chắn ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ sẽ biến thành thịt xay. Thậm chí chỉ bị sượt qua cũng đủ khiến anh bỏ mạng ngay tức khắc.

Vậy mà, trong cái khe nào đó nơi Anderson vốn đang đứng thẳng lại có một cái hố đen hướng xuống. Nó nhỏ đến nỗi chỉ đủ cho một người lách vào.

Bộp!

Một bàn tay vươn ra bám vào miệng hố. Gắng sức chống vào đó, ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ nhảy ra ngoài với mái tóc rối tung.

Sau khi ném trường thương bằng lửa đi, Anderson cũng không né tránh trong cơn hoảng loạn. Thay vào đó, anh trực tiếp dùng năng lực phi phàm làm tan chảy đống băng tuyết đọng dưới chân và đốt cháy phần đất bên dưới, lẳng lặng tạo một cái hố nông. Kế tiếp, anh chỉ việc thả mình vào đó và co người lại, tránh khỏi cú va đập của ‘Bắc Vương’ một cách hoàn hảo.

Bấy giờ, một cột sáng thuần khiết và trong vắt giáng thẳng xuống người Grossell, nhanh chóng đun chảy lớp băng bọc ngoài ông ta.

Tu sĩ khổ hạnh Snowman dùng phương pháp tấn công để xóa bỏ hạn chế trên cơ thể Cự Nhân “Người Thủ Hộ”.

Khoảnh khắc ánh nắng ban mai bộc phát cũng là lúc Grossell sải bước phóng tới trước mặt Cự Long băng sương. Ông ta giơ thanh cự kiếm bản rộng, bắt đầu vung chém mãnh liệt.

Keng! Keng! Keng!

So với hình thái phi nhân loại của Ulyssan, Grossell chỉ thấp hơn một mét và cũng sở hữu sức mạnh vô lý không kém. Lưỡi kiếm của ông ta liên tiếp va chạm với móng vuốt chi trước của ‘Bắc Vương’. Dù thỉnh thoảng tư thế của Grossell hơi chao đảo hoặc bị đẩy lùi, ông ta vẫn nhanh chóng đứng vững trở lại rồi tiến lên phía trước tiếp tục quấn chặt lấy đối thủ.

Nhờ Cự Nhân “Người Thủ Hộ” thu hút sự chú ý của Cự Long băng sương, những người khác đã đủ thời gian để phản ứng.

Snowman vẫn giữ nguyên tư thế dang hai tay, một vầng hào quang hệt như mặt trời xuất hiện xung quanh y. Nó nhanh chóng lan tỏa, sưởi ấm toàn bộ đồng đội và gia tăng dũng khí cho họ. Hơn nữa, vị tu sĩ khổ hạnh còn cẩn thận điều chỉnh sao cho nó tránh khỏi ‘Bắc Vương’.

Đứng gần y là Siatas với mái tóc trôi nổi và cây cung đã giương sẵn. Cô bắn một loạt tên được ngưng tụ từ lưỡi đao gió hoặc tia sấm sét. Vì mục tiêu có hình thể khổng lồ, mỗi mũi tên cô bắn ra đều trúng đích, hơn nữa toàn bộ đều nhắm vào một nơi duy nhất – phần “bả vai” của Cự Long băng sương.

Mobet Zoroast thì hợp lực với Grossell, khi thì ăn trộm ý nghĩ sắp đưa vào hành động của ‘Bắc Vương’ hòng khiến nó tạm thời ngẩn người, lúc lại thử đánh cắp năng lực, nhưng vì không thực hiện nhiều nên chẳng lần nào thành công.

Vẫn nắm đoản đao đen kịt, Anderson cẩn thận lượn lờ xung quanh mạn sườn con rồng băng sương, định bụng tấn công vùng trọng yếu nọ. “Kỵ Sĩ Trừng Phạt” Longzel khua thanh kiếm thẳng màu sắt đen, dùng pháp lệnh “Cấm chỉ” và “Cầm tù” để hỗ trợ cho Grossell đang quần nhau với ‘Bắc Vương’. Nếu không có hiệu ứng hạn chế của cậu, cho dù “Người Thủ Hộ” có là Cự Nhân thì cũng đã bị con rồng quật bay, giẫm một cú chí tử hoặc phun hơi thở vào.

Bấy giờ, Klein nhìn Edwina và chỉ tay vào mình:

“Tàng hình!”

Hắn không biết cô có thể mô phỏng năng lực này không. Nếu bất khả thi, hắn sẽ cân nhắc tới biện pháp khác.

Edwina không hỏi nguyên nhân. Đôi con ngươi xanh trong lập tức phản chiếu bóng hình Gehrman Sparrow đang dần mất đi màu sắc và trở nên trong suốt.

Kế đó, cơ thể Klein từ từ mờ nhạt rồi biến mất.

Xác thực tình trạng bản thân xong, Klein nhanh chóng chạy tới nơi diễn ra cuộc chạm trán nảy lửa giữa Cự Nhân và Cự Long. Hắn lộn một vòng, có mặt ngay gần chi trái sau của ‘Bắc Vương’.

Rồi, hắn vừa né khỏi mấy cú giẫm từ chi sau của Ulyssan trong lúc đánh nhau, vừa kích hoạt thị giác “Dây linh thể” và lan tràn linh tính ra nhằm thao túng các sợi dây đen mảnh hư ảo.

Chưa đầy một giây sau, hắn lại lăn qua bên này, nhảy sang bên kia để tìm kiếm không gian an toàn bên dưới con rồng băng sương.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Từng mũi tên chớp sét bạc trắng và những lưỡi đao gió xanh lam liên tiếp giáng xuống một khu vực nhỏ hẹp. Chúng đánh vỡ lớp giáp vảy bằng băng và xé rách lớp da kiên cố. Chẳng bao lâu sau, “bờ vai phải” te tua của Cự Long băng sương ngập một màu xanh lam nhạt. Các chi trước của nó cũng chuyển động hơi chậm dần.

“Kỵ Sĩ Trừng Phạt” Longzel nhạy bén nhận ra điều đó. Cậu vừa né khỏi hơi thở băng xanh, vừa chỉ vào vị trí nọ, dùng tiếng Hermes cổ mà trang nghiêm tuyên bố:

“Chết!”

Roẹt một phát, dòng máu xanh lam đang chảy ồng ộc trên “vai phải” Ulyssan lập tức khô quắt. Vết rách hiện ra sâu đến mức có thể thấy rõ xương cốt trong suốt.

Ngay lúc này, Edwina cũng lấy ra một chiếc gương bằng đồng lớn cỡ lòng bàn tay, chiếu lên một phần cơ thể của Ulyssan.

Cô duỗi tay phải ra lần mò rồi chợt túm lấy mặt gương, nắm chặt hình ảnh phản chiếu trong đó và dùng sức lôi ra ngoài!

Vết thương của Ulyssan lập tức trở nặng. Vết rách cứ kéo dài mãi như thể con rồng băng sương sắp mất một chi trước tới nơi.

Nó phát ra một tiếng rú bi thảm, bỗng nhấc người hòng đứng thẳng lên.

Luồng hào quang màu xanh lam nhạt đến gần trắng tuôn trào ra từ cơ thể của con rồng. Trong bán kính một trăm mét, nhiệt độ bỗng giảm đột ngột, cùng với đó là cảm giác kinh hãi khó mà chống cự.

Thình lình, toàn bộ Người Phi Phàm đều như bị đóng trong băng. Cơ thể họ lạnh buốt đến mức đờ đẫn, cả người run bần bật.

Siatas, Mobet, Edwina, Klein, Grossell, Anderson và Longzel đều gánh chịu triệu chứng ấy. Chỉ có người duy nhất từng kinh qua hằng hà sa số lần khổ luyện trong băng lạnh là Snowman vẫn còn miễn cưỡng cử động được.

Giữ nguyên tư thế dang hai tay, y khép hờ mắt, nghiêm nghị cất tiếng:

“Thần yêu thế nhân!”

Ánh dương chiếu rọi qua giông tuyết, hơi ấm bắt đầu hòa tan cảm giác đông lạnh.

Chát!

Ulyssan đập bay Grossell bằng móng vuốt. Ngực Cự Nhân “Người Thủ Hộ” lập tức lõm xuống, chịu tổn thương nghiêm trọng.

Con Cự Long băng sương tạm thời bỏ qua toàn bộ những người khác. Nhằm vào Snowman, nó lao tới y với tốc độ kinh hồn!

Snowman không có ai bảo vệ… Nó sắp rời khỏi phạm vi năm mét rồi… Klein chứng kiến khung cảnh ấy trong khi cơ thể vẫn cứng đờ. Hắn bỗng nảy ra cơn thôi thúc chạy ngay vào trong hang động để cầu nguyện bản thân, sau đó dùng Quyền Trượng Hải Thần phía trên sương xám nhằm đáp lời.

Ngay khoảnh khắc ấy, một quả cầu lửa đỏ thẫm xuất hiện ngay bên cạnh vị tu sĩ khổ hạnh trước khi con rồng băng sương đến nơi. Thế rồi, cầu lửa nổ tung không chút do dự, hất bay y lên.

Đó là năng lực đến từ ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ Anderson.

Bấy giờ, Edwina cũng ngưng tụ một cầu lửa trong tay và ném về phía lưng Ulyssan. Nhưng có vẻ cô đã cố tình ném trượt.

Cô đang tạo một con đường cho Klein dịch chuyển bằng lửa!

Cô đã nghe Danitz kể rằng Gehrman Sparrow có năng lực này